Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 262: Trưởng tỷ như mẹ? Mẹ kế! ( 2 ) (length: 7641)

Tạ Hiểu Văn vẫn còn ngơ ngác, cho đến khi điện thoại của nàng lại reo lên, lần này là Ô Tuyền Tuyền gọi tới, giọng của Ô Tuyền Tuyền tràn đầy ý cười, nói: "Mẹ ta xem thấy Đường Đường trên tivi đặc biệt quan tâm, còn ghi lại rồi xem đi xem lại rất nhiều lần đấy. Ta gửi cho ngươi, mặc dù con bé chỉ là một người làm nền, nhưng mà đó cũng là bản tin thời sự bảy giờ tối đấy!"
Trong điện thoại còn có giọng của bà lão, "Không được phép lại giận dỗi với Đường Đường nữa! Dù sao thì nó cũng là con gái của ngươi, nhưng mà nó họ Cố, nó là người Cố gia, con mà còn để nó chịu ấm ức, con đừng hòng đến gặp ta nữa!"
"Con biết rồi." Tạ Hiểu Văn ngây ngốc nói.
Lúc này Cố Liên cũng đẩy cửa bước vào, tay cầm điếu thuốc đã gần cháy đến đầu ngón tay. "Đường Đường đúng là con gái ngoan của ta, nó quá có bản lĩnh! Ta nói cho ngươi biết, con không được phép giận dỗi với nó, một đứa con gái tốt như vậy, bị con đuổi đi khỏi nhà còn không thèm về. Không ai làm mẹ như con cả! Ta nói cho con biết, ta một chút cũng không trọng nam khinh nữ, toàn là tự con cả ngày nghĩ vớ vẩn."
"A!" Tạ Hiểu Văn đột nhiên hét lên một tiếng, túm lấy cái gối ném thẳng vào mặt Cố Liên, "Anh cút ra ngoài cho tôi! Con anh mới hơn một tuổi mà anh đã dám hút thuốc trong nhà rồi! Anh cút ra ngoài ngay!"
Chiếc gối đập thẳng vào tay hắn, tàn thuốc đang cháy dở làm bỏng tay hắn, dù da dày thịt béo thì hắn vẫn sợ bỏng mà.
"Cô điên rồi!" Cố Liên giận dữ nói: "Cô mau đưa con gái về nhà đi! Ta nói cho cô biết, ta nghe người ta nói, phiên dịch kiểu của nó, mỗi ngày bèo bèo cũng được ba ngàn tệ, nhiều thì đến mấy vạn tệ, đặc biệt kiểu đi ra nước ngoài kiểu đấy, ăn ở đều bao lại còn có quà cáp đấy! Một ngày nó kiếm còn nhiều hơn cả một tháng của hai ta cộng lại đấy! Bây giờ nó còn nổi tiếng rồi, mỗi tháng nó chỉ cần làm hai ngày thôi là đủ cho cả nhà ta ăn uống rồi!"
"Anh nằm mơ đi! Nó không kiếm được một vạn đâu! Nó chỉ là một sinh viên, còn chưa tốt nghiệp, có được ba nghìn là giỏi rồi!" Tạ Hiểu Văn vừa cầm gối đập vào người Cố Liên, vừa nói.
"Cô còn khinh tiền à? Một ngày ba ngàn cũng nhiều hơn cô rồi, cô một ngày đến ba trăm còn không kiếm được! Ta không hiểu, lúc trước tại sao cô nhất định bắt nó phải làm việc thế? Đôi tay của nó đâu phải để giặt tã? Ôi chao ôi, một ngày ba nghìn, một tháng cũng hơn sáu vạn, một năm là đủ tiền đặt cọc mua một căn nhà lớn, ta còn chưa được ở biệt thự đấy."
"Tiền tiền tiền! Trong mắt anh chỉ thấy có tiền thôi! Anh nghĩ là nó còn nhận anh là ba chắc? Nó căn bản không thèm coi chúng ta ra gì! Tôi tuyệt đối sẽ không cúi đầu với nó!"
"Cô bị bệnh à! Nó là con gái của cô chứ có phải kẻ thù đâu, cái gì mà cúi đầu hay không cúi đầu chứ. Lúc trước cô đuổi nó ra ngoài tôi đã không đồng ý rồi, cô còn đến trường người ta làm loạn lên, cô đi nói một tiếng xin lỗi đi, con gái da mặt mỏng, đến lúc đấy thì nó sẽ về thôi."
Cố Liên vừa nói, vừa nghĩ sung sướng trong đầu, Đường Đường bây giờ đi hết nam bắc, sau này nào là cần câu Nhật Bản, máy thu dây tự động của Mỹ, dây câu cao cấp của Đức, không chừng hắn còn có thể đi Bắc Cực câu cá cũng nên.
Hắn cũng là ba ruột của Đường Đường mà!
Đang lúc xuất thần thì hắn lại bị Tạ Hiểu Văn ném một cái gối, "Anh cút đi cho tôi!"
"Cô cái người này——" Cố Liên tiếc rèn sắt không thành thép liếc nhìn nàng một cái, "Tôi đi ngủ phòng khách."
Tạ Hiểu Văn chỉ muốn khóc mà không khóc được, cảm thấy mọi thứ dường như chỉ là một giấc mộng, quá xa vời so với thực tế.
Một mình nàng ngồi đến nửa đêm, nghe tiếng ngáy của Cố Liên từ phòng khách truyền đến, cô bảo mẫu cho đứa bé bú sữa rồi đóng cửa phòng bếp đi ngủ.
Tạ Hiểu Văn xuống khỏi giường, chân trần đi đến phòng của bọn trẻ, nhìn hai đứa con trai đang ngủ say trên giường, thầm hạ quyết tâm.
"Ta nhất định sẽ khiến cho các con có tiền đồ hơn nó!"
Triển lãm bảy ngày rất nhanh kết thúc, nông trường Thông An ký được không ít đơn hàng, kiếm lời bội thu, ông chủ đặc biệt thưởng riêng cho Cố Đường một bao lì xì một vạn tệ, khách sáo cảm ơn, lại trả thêm hai ngày tiền thuê nhà, đặt vé máy bay, còn là vé hạng nhất, cuối cùng lưu danh thiếp, cười tươi nói: "Lần sau còn muốn mời cô Cố hỗ trợ."
Lão Mạnh giới thiệu người này quả thật quá tốt, lúc cô ấy lôi kéo được bộ trưởng tới đây, hắn cũng được thơm lây, còn chụp được một tấm hình nữa. Chỉ riêng tấm hình này, muốn hắn bỏ ra hai mươi vạn hắn cũng cam tâm nha.
Cố Đường lại đợi thêm hai ngày, lúc về nước đã cuối tháng bảy, cô vừa về tới trường liền gọi điện cho cố vấn học tập trước.
"Thưa thầy, em về rồi."
Ngô Kiến không nói hai lời mà đến thẳng trường, "Văn phòng gặp."
Cố Đường gom một túi quả hải táng mang tới cho ông, lúc này người của Ngô Kiến cũng vẫn đang lâng lâng, ai mà nghĩ ra được chứ?
Dù sao thì ông không hề nghĩ đến.
"Sao còn mang theo quà vậy, khách khí quá."
Cố Đường lúc này trong người cũng có chút hưng phấn, nàng nói: "Em tính sơ sơ nhé, đặc sản bên đấy có quả hải táng, hương liệu, đồ kim loại, thảm Ba Tư, còn có khăn trùm đầu, nước mình cấm loại đó, thật sự chỉ có quả hải táng là mang về được thôi."
Ngô Kiến cười hai tiếng, nhận lấy đồ vật, nói: "Ta liệt kê dàn ý cho em rồi, còn cả các loại mẫu nữa, cứ thế mà viết là được. Hai hôm trước hiệu trưởng còn nói, năm nay bài diễn thuyết khai giảng cũng về em, đoán chừng bằng tốt nghiệp ưu tú cũng chạy không thoát."
Hai người lại trò chuyện về những hiểu biết trong triển lãm, Ngô Kiến còn cảm thán một chút, thì ra cô nàng tìm được chỗ thực tập "có trọng lượng" như vậy, như vậy mới đưa được Cố Đường đi ra ngoài.
Về đến ký túc xá, Cố Đường gửi một tin nhắn cho Hoa Ngẫu Sinh, "Em về rồi."
Rất nhanh, nàng liền nhìn thấy Hoa Ngẫu Sinh dưới lầu ký túc xá.
Trời nóng nực, hắn đi nhanh như vậy, làn da trắng nõn biến thành màu hồng phấn, tóc mai có chút hơi ẩm, trông rất đẹp.
Cố Đường kéo hắn vào chỗ râm mát, "Sao lại gầy đi vậy?"
"Không có em ăn không ngon."
Chậc! Câu này ai mà chịu cho nổi?
Cố Đường nhẹ nhàng ho một tiếng, "Thời tiết có hơi nóng, em cũng không được ngon miệng lắm. Đây là quà em mang cho anh."
"Đây là quả hải táng, nghe nói rất giàu dinh dưỡng, lúc nào chưa kịp ăn cơm thì cứ ăn cái này, đừng gầy nữa."
"Đây là hương liệu, nghe nói là an thần, lúc vẽ tranh có thể đốt một chút."
Ngược lại thì nàng cũng không mang theo nhiều đồ, dù gì vẫn còn là sinh viên, nên hành xử phù hợp với thân phận.
Cố Đường nhìn lướt qua hắn một cái, lại nói: "Em còn đi xem cả khu trượt tuyết trong nhà, bên kia còn có công viên nước, khách sạn xây dưới đáy biển, còn có đường đua xe, khách sạn làm bằng vàng — Em không có đi cái nào hết, em đợi anh cùng đi với em."
Hoa Ngẫu Sinh đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên má nàng.
Cố Đường lập tức không kịp phản ứng lại, sau đó nhìn thấy gương mặt ửng hồng của Hoa Ngẫu Sinh đỏ bừng.
Hắn xấu hổ cái gì chứ.
Cố Đường cười tủm tỉm kéo tay hắn, "Vậy anh có muốn cùng em đi không?"
Hoa Ngẫu Sinh gật đầu, "Muốn."
"Vậy anh nhớ phải học tiếng Anh thật tốt vào, nhất định phải qua bằng bốn sáu nhé."
Hoa Ngẫu Sinh chỉ cảm thấy chỗ nào đó không ổn lắm, tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng mà hắn cảm thấy hướng đi của cuộc đối thoại này không nên kết thúc bằng việc học tiếng Anh với việc thi bằng bốn sáu…
Bạn cần đăng nhập để bình luận