Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 301: Ai trộm ta trúng tuyển thông báo thư ( 1 ) (length: 9889)

"Trước cứ chườm lạnh cho hắn một chút." Lưu đại phu nhìn vết thương ở miệng hắn mà cũng thấy đau, "Người nhà hắn đâu, gọi người nhà hắn tới đây một chuyến."
Thôi Ái Quốc dù cho lúc bị đánh gãy chân cũng chưa từng sợ hãi như vậy, "Bác sĩ... Tôi làm sao vậy, rốt cuộc tôi bị làm sao vậy..."
Lưu đại phu nhẹ giọng an ủi: "Chườm lạnh xem sao đã, có hơi sưng."
Thôi Ái Quốc hiện tại không thể nào dậy nổi, không thì hắn chỉ cần cúi đầu xuống nhìn, sẽ phát hiện bản thân không chỉ là hơi sưng, mà là —— Oa a~ sưng đến sắp nổ tung.
Bác sĩ khoa chỉnh hình từ phòng bệnh đi ra, người trước thông báo không phải Miêu Lệ Lệ cùng tới mà là đồng chí công an đi cùng.
Thôi Ái Quốc là nghi phạm, bác sĩ cũng biết điều đó.
"Xương bắp chân của hắn bị gãy, chậm trễ quá lâu, bộ phận tổ chức có dấu hiệu hoại tử." Bác sĩ vừa nói vừa nhíu mày, nói: "Còn có... chỗ hiểm của hắn bị người đá một cú, ta là bác sĩ khoa chỉnh hình, đã gọi bác sĩ khác hội chẩn, nhưng mà tôi thấy không ổn lắm, sưng hơi to, là gấp đôi thể tích bình thường."
Công an trong lòng thầm mắng một câu đáng đời, nói: "Hắn muốn ép buộc cô nương người ta đến, còn muốn cùng một đêm."
Một bên bác sĩ cùng công an báo cáo xong tình hình, thì bên kia Lưu đại phu cũng đã có kết quả kiểm tra sơ bộ.
"Trước cứ chườm lạnh, dùng thuốc kháng viêm tiêu sưng, ta thử xem chọc kim có dẫn ra được không, như vậy sưng xuống thì chắc chắn sẽ hoại tử."
Thôi Ái Quốc nhìn thấy bác sĩ cầm kim châm muốn chọc vào chỗ hiểm của mình, sợ đến suýt chút nữa từ trên giường lăn xuống, "Không được! Bác sĩ, tôi còn chưa cưới vợ, tôi còn chưa có người nối dõi! Tôi còn chưa có con trai đâu!"
"Giữ chặt hắn, đừng cho hắn động!" Lưu đại phu vừa phân phó y tá, lại nói với Thôi Ái Quốc: "Ngươi sưng lợi hại quá, bên trong khả năng tích không ít dịch, không chữa trị sẽ bị hoại tử, nặng có thể nguy hiểm đến tính mạng! Ngươi không thấy đau à!"
"Ngược lại thì có hơi trướng, còn có chút nóng rát." Thôi Ái Quốc nhỏ giọng nói.
Lưu đại phu thở dài nói: "Ngươi chậm trễ thời gian quá lâu, đến bệnh viện sớm một chút, sẽ không nguy hiểm như vậy."
Thôi Ái Quốc tối hôm qua không ngủ, giày vò một đêm, hiện tại nằm trên giường còn đang uống thuốc giảm đau, ngay cả chửi Cố Đường cũng uể oải, "Con tiện nhân kia, ta không tha cho nàng!"
Lưu đại phu nhướng mày, người này dính líu đến tội lưu manh mới bị đưa tới, điều này đại biểu cái gì? Hắn tức giận nói: "Đừng động!"
Lưu đại phu cầm kim chuẩn bị đâm, y tá bên kia dẫn Miêu Lệ Lệ vào, Miêu Lệ Lệ vừa thấy bác sĩ cầm thứ đó của con trai mình mà định dùng kim đâm, lại còn là kim to vừa dài, nàng hai bước chạy tới, trực tiếp dùng hết sức đánh mạnh vào sau lưng Lưu đại phu, "Ngươi cái đáng thiên đao vạn quả, ngươi muốn làm gì!"
"A!"
Lưu đại phu bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh một cái như vậy, kim trên tay trực tiếp đâm vào, không chỉ là xuyên thủng mà còn xuyên thấu...
Không chỉ xuyên thấu, mà còn ghim Thôi Ái Quốc vào giường.
Tiếng a kia cũng là do Thôi Ái Quốc phát ra, tuy không thấy đau nhưng có vật gì đó xuyên qua, hắn vẫn có cảm giác. Chỗ đó bị đâm thủng, nam nhân nào mà không sợ?
Ngay cả Lưu đại phu kiến thức rộng rãi cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Ngươi đừng động!" Lưu đại phu kính mắt cũng bị đánh lệch, một bên đẩy kính mắt lên, một bên nghiêm nghị nói: "Đừng động, tuyệt đối đừng động!"
Miêu Lệ Lệ gào khóc nói: "Đây là cái bệnh viện lòng dạ hiểm độc gì vậy! Có ai chữa bệnh kiểu này!" Nàng tiến lên muốn rút kim ra.
"Giữ chặt bà ta! Giữ chặt bà ta!"
Miêu Lệ Lệ là người thế nào, nàng là người làm việc cho cả nhà họ Thôi, hai y tá nhỏ không giữ nổi Miêu Lệ Lệ, khi kéo nhau, Miêu Lệ Lệ trực tiếp giữ chặt kim đang xuyên thủng mà rút ra.
Rút cũng cần kỹ thuật, yêu cầu là ổn định chuẩn xác, mạnh mẽ và phải kéo thẳng từ trên xuống dưới, nếu không sẽ quét đến tổ chức xung quanh gây ra tổn thương thứ hai, Miêu Lệ Lệ không phải người chuyên nghiệp, điều nàng có thể làm được đại khái là mạnh mẽ.
Máu tươi trực tiếp trào ra, phòng bệnh hỗn loạn cả lên.
"Đưa bà ta đi! Ai cho bà ta vào, không phải thêm phiền sao!" Lưu đại phu chỉnh lại kính mắt, cầm băng gạc đi cầm máu.
Da bị đè lại thì không có máu trào ra ngoài, nhưng bên trong đoán chừng là rách mạch máu nào đó, bác sĩ chỉ cảm thấy thứ trong tay ngày càng trướng, ngày càng cứng rắn, rõ ràng là xuất huyết trong.
Lông mày Lưu đại phu nhíu chặt lại, "Phẫu thuật! Lập tức chuẩn bị phẫu thuật! Thông báo cho khoa chỉnh hình cùng nhau."
Bên kia Miêu Lệ Lệ bị ba y tá giữ trên người, cuối cùng miễn cưỡng bị giữ chặt, "Các người đây là hắc điếm! Ái Quốc à! Ta không trị, ta về thôn gọi dì Lý pha cho hai miếng cao dán, dán là khỏi! Con xem con đã chảy bao nhiêu máu!"
Thôi Ái Quốc cũng được coi là có học hành, tuy không ra gì nhưng so với Miêu Lệ Lệ vẫn tốt hơn rất nhiều, hắn nói: "Bà đi nhanh lên! Bà có phải mong tôi chết không! Bà có phải cố ý không! Cha tôi đâu! Mau đi tìm cha tôi!"
Miêu Lệ Lệ bị người bảo vệ đưa đi, khoa chỉnh hình và người của công an vừa bước tới thấy cảnh này, quả thật chỉ biết: Cạn lời.
"Cái này..."
Lưu đại phu nói: "Sợ là phải cắt."
Đến đây ngay cả đồng chí công an cũng thấy lạnh cả người.
Thôi Ái Quốc vào phòng phẫu thuật, bác sĩ cầm giấy đồng ý phẫu thuật ra, tìm Miêu Lệ Lệ ký tên.
"Chúng tôi lập tức phải phẫu thuật cho con trai cô, lần này chủ yếu là hai ca phẫu thuật, nhưng cũng không loại trừ khả năng có vấn đề khác phát sinh trong quá trình, có thể phải mở rộng phạm vi phẫu thuật."
"Nguy hiểm chính, thứ nhất chân hắn bị kéo dài quá lâu, có nguy cơ phải cắt bỏ, thứ hai..."
Bác sĩ giải thích cặn kẽ cho Miêu Lệ Lệ từng điều, Miêu Lệ Lệ hoàn toàn không có chữ nghĩa, nghe mấy điều này thì triệt để choáng váng, "Sao lại muốn chết! Con tôi không thể chết! Từ trước tới nay có ai gãy chân mà chết đâu!"
Bác sĩ muốn nói với bà kiến thức hạn hẹp quá, đừng nói gãy chân, ngay cả đinh ghim vào tay cũng có thể chết.
Y tá đi ngang qua thấy người đã đâm thủng con trai mình thì đều nhìn bác sĩ bằng ánh mắt thông cảm.
"Thứ đó không được cắt a! Cắt rồi thì nó còn là đàn ông à? Ta chỉ sinh được có mỗi một đứa con trai cho nhà họ Thôi, nó không thể xảy ra chuyện được! Nhà họ Thôi không thể tuyệt tự! Không được! Chữ này ta nhất định sẽ không ký! Các người không chữa cho nó khỏi, ta nhất định không ký tên!"
Miêu Lệ Lệ phát huy hết ưu thế của mình, ngồi phịch xuống đất, còn cởi một chiếc dép ra, không ngừng đập xuống mặt đất.
Bác sĩ cầm giấy đồng ý mà mặt đầy khó xử, "Cô không ký thì không thể phẫu thuật được, thế thì nó thật sự gặp nguy hiểm đấy."
"Cái này tôi không quyết định được, các người tìm cha nó đi!" Miêu Lệ Lệ la hét một trận, "Bệnh viện là nơi cứu người, xưa nay không nghe nói vào bệnh viện ngược lại nguy hiểm càng nhiều! Nơi các người là cái gì mà bệnh viện, chỗ các người là lò giết người!"
Bên ngoài còn đang giằng co, trong phòng phẫu thuật một y tá đi ra, nói: "Ký chưa? Nhất định phải lập tức tiến hành phẫu thuật. Hắn vẫn đang chảy máu," Y tá run một cái, "Dù sao thì là không chống đỡ nổi."
Bác sĩ ra hiệu về phía Miêu Lệ Lệ đang gào khóc trên mặt đất, Miêu Lệ Lệ vẫn gào lên, "Các người không thể bắt nạt người thành thật chúng tôi như vậy chứ!"
Vừa đang gọi, thì bên kia đồng chí công an cũng đi đến, bác sĩ vừa thấy mắt hắn sáng lên, vội vàng nghênh đón nói: "Bên này không chịu ký tên, còn bên kia thì vào phòng phẫu thuật rồi, mà lại kéo dài nữa thì sợ là nguy hiểm đến tính mạng."
Công an suy nghĩ rồi nói: "Vậy để tôi ký, nghi phạm và phần tử phạm tội, bên hệ thống công an và nhà tù ký cũng được."
Hai người đang nói thì Miêu Lệ Lệ liền quơ tay múa chân, trực tiếp bò tới ôm chân công an, rồi lại gào lên.
"Các người bắt chồng tôi đến chỗ nào rồi! Con trai nó hiện tại sống chết chưa biết, tôi chỉ là phụ nữ, tôi không quyết định được! Các người mau thả nó ra! Tôi nói cho các người biết, nếu người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thì các người đang tạo nghiệp đó! Chết sẽ xuống mười tám tầng địa ngục chịu khổ!"
Nghe đến đây, hai người còn có gì không hiểu? Miêu Lệ Lệ không phải là không ký, mà là muốn nhân cơ hội đó ép người ta thả Thôi Hữu Đức ra thôi.
"Tỉnh lại đi!" Công an trực tiếp cầm giấy thông báo ký tên, "Mau vào làm phẫu thuật đi! Làm xong rồi còn phải đi ghi khẩu cung nữa."
Cố Đường đá Thôi Ái Quốc vào thời điểm nào? Hơn bốn giờ sáng.
Thôi Ái Quốc phẫu thuật vào thời điểm nào? Hơn bốn giờ chiều.
Kéo dài mười hai tiếng đồng hồ, còn là kéo dài mà cơ bản không có biện pháp bảo hộ, không chỉ làm hắn mất đi một nửa cái chân mà còn biến 10 thành 0.
Nhưng mà tương đối mà nói, độ khó phẫu thuật giảm xuống, rốt cuộc cắt bỏ vẫn dễ dàng hơn bảo tồn quá nhiều.
Ra khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ tiếc nuối nói một tiếng, "Đáng tiếc mẹ của anh không chịu ký, cuối cùng thì tìm công an ký, nếu không thì có lẽ thứ này của anh —" ánh mắt bác sĩ liếc xuống phía dưới vẽ một vòng, "Có thể giữ lại được."
Một ngày giày vò làm Thôi Ái Quốc suy yếu vô cùng, nhưng mà sự phẫn nộ trong lòng lại thiêu đốt khiến hắn không thể ngủ được.
Thôi Ái Quốc được đẩy về phòng bệnh, Miêu Lệ Lệ nước mắt rưng rưng nhìn hắn, "Con ơi, sau này con biết phải làm sao đây, thiếu mất nửa cái chân chưa nói, còn thành phế nhân, nhà họ Thôi chúng ta coi như tuyệt tự rồi!"
Thôi Ái Quốc có thể nghe thấy điều này không? Hắn không nghe thấy được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận