Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 266: Trưởng tỷ như mẹ? Mẹ kế! ( 2 ) (length: 9835)

Ô Tuyền Tuyền cười lạnh một tiếng, "Ta có nói là ngươi không thể gặp nàng đâu, đây chính là tự ngươi nói, trong lòng ngươi nghĩ thế nào không cần nói cũng biết rồi?"
Tạ Hiểu Văn vừa định phản bác thì y tá bước nhanh tới, mặt lạnh quở trách: "Đều thôi cãi nhau đi, đây là bệnh viện, còn làm ầm ĩ nữa thì tôi gọi bảo vệ đấy!"
Tạ Hiểu Văn nghẹn một bụng tức, đừng nói là khó chịu cỡ nào.
Ô Tuyền Tuyền kéo Cố Tục đi, hai nhà ngồi cách xa nhau, Ô Tuyền Tuyền nhỏ giọng hỏi hắn: "Mẹ ngươi có di chúc không?"
Cố Tục trừng mắt liếc nàng một cái, hỏi ngược lại: "Bà ấy đột ngột bị xuất huyết dạ dày, lúc ta về đến nhà đã thấy bà ấy ngã trên đất rồi, đến giờ vẫn còn chưa tỉnh, cô nói xem?"
Ô Tuyền Tuyền nói: "Thế lúc trước bà ấy bảo để lại nhà cho hai đứa cháu thì đã làm giấy tờ chưa?"
Cố Tục trầm ngâm một lát rồi nói: "Chúng ta vẫn luôn chăm sóc bà ấy, đến khi tòa án phán xét cũng sẽ phải cân nhắc điểm này." Anh ta đã chuẩn bị sẵn cả đơn kiện.
Hai ngày sau đó, Cố Đường thi xong, mang theo ba lô nhỏ đến bệnh viện.
Tạ Hiểu Văn vừa thấy nàng liền mắng lớn, "Mày còn biết đường về cơ đấy! Tao còn tưởng mày chết ở xó xỉnh nào rồi!"
Cố Đường nhướn mày, Ô Tuyền Tuyền nói: "Chị dâu à! Lúc con bé không về thì chị mắng người ta, con bé vừa về thì chị cũng mắng người ta, không phải chị bị bệnh à?"
Hai chữ “bị bệnh” cũng là điểm bùng nổ của Tạ Hiểu Văn, chị ta tức giận nói: "Tao mắng con gái tao, liên quan gì đến mày!"
Cố Đường nói: "Hai em trai con đâu, không phải bảo chúng nó cũng đang ở bệnh viện à? Không phải bảo chúng nó đau lòng đến mức ăn không vào cơm à?"
Ô Tuyền Tuyền kinh ngạc nhìn Tạ Hiểu Văn một cái, "Sao tôi không thấy An An và Ninh Ninh đâu? Hôm qua tôi còn bảo đưa bọn nó vào thăm bà, bà thích nhất hai đứa cháu trai này, biết đâu gọi hai tiếng người thì bà tỉnh lại đấy?"
"À...Tạ a di gạt con rồi." Cố Đường nhún vai, "Dù sao thì con cũng quen rồi. Khoảng hai năm trước, mẹ con đã bảo là không nhận con, muốn đuổi con ra khỏi nhà, còn nói là không có đứa con gái như con. Ngoài việc đuổi con đi là mẹ con làm được thật thì những chuyện còn lại đều chỉ là nói suông."
"Cố Đường! Đó chỉ là lời nói lúc nóng giận thôi mà!"
"Chẳng phải là rắm sao?" Ô Tuyền Tuyền tiếp lời.
"Các người thôi tranh cãi đi!" Cố Tục lớn tiếng nói: "Suốt ngày chỉ biết ồn ào náo loạn, muốn để y tá đuổi cổ ra ngoài hả?"
Mấy người không nói gì, Ô Tuyền Tuyền hỏi: "Đường Đường, thế cháu về ở đâu?"
"Ở khách sạn là được rồi." Cố Đường lấy ra một tấm thẻ, cố ý đưa ra trước mặt Tạ Hiểu Văn, "Con có thẻ hội viên."
Tuy không nhìn rõ là khách sạn nào nhưng mà tấm thẻ hội viên ánh vàng rực rỡ với họa tiết tinh xảo ấy chị ta đã thấy, Tạ Hiểu Văn lại một trận bực bội trong lòng.
Chị ta không dám hỏi, nhưng Ô Tuyền Tuyền thì hỏi, "Cháu ở khách sạn nào vậy? Có gần bệnh viện không?"
"Phượng Hoàng Đài, xuống dưới là có tàu điện ngầm, cũng khá thuận tiện."
"Oa a ~" Biểu hiện hâm mộ của Ô Tuyền Tuyền tuy hơi quá nhưng mà cũng rất chân thật, "Vậy thì tôi không mời cháu về nhà ở đâu."
Tạ Hiểu Văn tức đến khóe miệng muốn sụp xuống, Phượng Hoàng Đài? Lúc các chị họp hội cũng đã đi qua rồi, phòng rẻ nhất một đêm cũng sáu trăm, cho dù giảm 50% thì cũng phải ba trăm.
"Ở cái khách sạn gì chứ! Toàn là lãng phí tiền!"
"Sao lại là lãng phí tiền chứ?" Ô Tuyền Tuyền lại móc mỉa, "Con gái người ta kiếm được tiền, sao lại phải chịu khổ? Chẳng lẽ lại đi ở ghế sô pha nhà chị à?"
Thấy sắp cãi nhau tiếp, bác sĩ bước vào, ông đảo mắt một vòng rồi nói: "Người nhà đều ở đây cả rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút."
Mấy người cùng nhau đi ra, bác sĩ nói: "Lão thái thái tuổi cao rồi, chúng tôi chủ yếu dùng phương pháp điều trị bảo tồn, may là máu cũng đã ngừng chảy nhanh, nhưng do bị xuất huyết cấp tính nên các cơ quan trong người bà đều có dấu hiệu suy kiệt, có cố chữa thì khả năng khỏi cũng không cao, nên tôi muốn hỏi ý kiến của gia đình, là tiếp tục cấp cứu hay là xin xuất viện về nhà?"
"Chắc chắn là phải cứu chứ ạ!" Cố Đường nhanh chóng lên tiếng, kiếp trước lúc bà nội mất cũng chính là nguyên chủ hầu hạ.
Đón về nhà rồi thì người cũng không hề tỉnh táo lại, cứ mê man suốt ngày kêu đau, kết quả là bọn họ đều trốn đi hết, bắt nguyên chủ phải nghe tiếng than khóc suốt ba ngày, mãi hơn nửa năm sau cô mới điều chỉnh lại được.
Để lại bệnh viện, ít nhất có thuốc giảm đau, người sẽ không đau khổ như vậy.
Hơn nữa, ở bệnh viện tiêu càng nhiều thì sau này Cố Liên và Tạ Hiểu Văn sẽ chia được càng ít, so với hai người đó thì Cố Đường cảm thấy không bằng cứ dùng tiền vào chữa bệnh.
Bác sĩ gật đầu, rồi nhìn sang Cố Liên và Cố Tục.
Hai người đều rất do dự.
Cố Liên cảm thấy di sản phải thuộc về mình, thứ nhất là anh ta là trưởng tử, thứ hai là mẹ anh ta cũng từng nói qua là tất cả mọi thứ sau này sẽ cho hai đứa con trai của anh ta, vậy nên dùng thêm một đồng lên người bà thì sau này hai con anh ta lại thiếu mất một đồng.
Cố Tục cũng thấy không thể tiêu tiền thêm được nữa, mấy ngày nay cấp cứu còn phải nằm phòng đặc biệt, gần như là mỗi ngày một vạn, tuy rằng tiền này là bọn họ cạy tủ của bà nội để lấy nhưng cũng không còn lại bao nhiêu. Tiêu nữa thì phải tự móc tiền túi.
"Sao thế? Bà nội nuôi các người cả đời, tiền đều tiêu vào người các người hết, hơn nữa đâu phải là bà không có tiền, còn cả một căn nhà đó thôi, vậy mà các người không chịu cấp cứu cho bà! Mới có ba ngày thôi đấy!"
Cố Đường nói xong lại nhìn sang Tạ Hiểu Văn, "Dì cũng lên tiếng đi chứ! Dì hiếu thảo nhất còn gì, nhìn những tin nhắn mà dì gửi cho con xem, dì còn bảo con máu lạnh, chính các người mới là đồ máu lạnh đó! Ở lại bệnh viện thì có bác sĩ y tá chăm sóc, có chất dinh dưỡng để tiêm, đau có thuốc giảm đau, kéo về nhà? Kéo về nhà không phải là chờ chết à! Bà nội đã làm gì có lỗi với các người!"
Tuy Cố Liên và Cố Tục đều muốn từ bỏ nhưng bị Cố Đường mắng cho một trận, còn bị nói trước mặt nhiều người như vậy, dù sao cũng phải giữ chút thể diện, với lại có người cứ một mực bảo muốn cứu giúp...
Cố Liên gật đầu trước, "Cứu! Không thể để mẹ tôi phải chịu khổ!"
Cố Tục cũng nói: "Cứu!"
Bác sĩ lại đưa một tờ giấy thông báo gì đó để bọn họ ký, rồi bảo: "Phải nộp trước phí tổn đã."
Bác sĩ đi ra ngoài, mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau, vừa nhắc đến tiền thì ai cũng tỉnh cả.
Cố Tục nói trước: "Tiền của mẹ chỉ còn lại hơn một vạn thôi. Còn hóa đơn... Cần phải nộp ba vạn."
Cố Liên nói: "Mẹ chẳng phải là có bảo hiểm y tế à? Anh đóng trước đi, rồi quay đầu đi thanh toán lại."
"Sao không phải anh đóng đi? Tôi đến công việc còn chưa có, con gái tôi năm nay thi đại học, mà lỡ không đậu thì còn phải đóng tiền cho học trường chọn, tôi lấy đâu ra tiền?"
"Tôi thì có tiền à? Hai đứa con tôi thì suốt ngày gào khóc đòi ăn đấy! Nhà tôi đến rau xanh còn đắt gấp đôi nữa kìa!"
Tạ Hiểu Văn liếc nhìn Cố Đường, rồi nói: "Đường Đường, dì biết là con thương bà, nhưng mà hiện tại con thấy chúng ta đều khó khăn quá, hay là con đóng trước một ít đi, coi như là dì nợ con vậy."
"Không phải chứ!" Cố Đường kinh ngạc đứng lên, "Con là sinh viên, tiền học phí còn phải tự mình kiếm, mỗi tháng làm thêm không ngơi tay, mẹ tính đến tiền của con luôn rồi?"
"Đường Đường! Cái gì mà tính toán chứ! Đó là bà nội của con, con nói hay thế mà, lẽ nào lại không nên hiếu thuận sao?"
"Cũng không phải là không được." Cố Đường đột nhiên mềm giọng lại, "Vậy dì muốn mượn bao nhiêu?"
"Năm vạn được không?" Tạ Hiểu Văn thăm dò.
"Được thôi." Cố Đường không chút do dự đáp ứng.
Nghĩ đến ẩn ý sau đó, cô ta có thể không chút suy nghĩ mà cho mượn năm vạn, chứng tỏ trong tay cô ta ít nhất phải còn hai vạn, Tạ Hiểu Văn cảm thấy khó thở vô cùng.
Hai năm, trong vòng hai năm ngoài tiền học phí sinh hoạt và mua túi hàng hiệu ra thì cô ta đã tích góp được tận bảy vạn!
Tạ Hiểu Văn ban đầu là bơi một vòng trong cái bể ghen tức, sau đó bị ngọn lửa ghen ghét nướng cho thành thịt khô, sau nữa cô đã thấy Cố Đường đưa giấy bút ra trước mặt mình.
"Làm gì đó?"
"Viết giấy nợ chứ sao." Cố Đường nói lý lẽ, "Anh em ruột còn phải sòng phẳng với nhau nữa mà, huống hồ gì chúng ta còn không phải anh em ruột."
Tạ Hiểu Văn nói: "Tôi là mẹ của cô đấy! Cô dám bắt tôi viết giấy nợ à?"
Cố Đường nói: "Không phải chứ? Mẹ tưởng con ngu sao, năm vạn đồng bỏ ra mà không nghe được tiếng vang gì à? Bánh bao thịt đánh chó? Mẹ tưởng con dễ bắt nạt chắc?"
Tạ Hiểu Văn tức đến ngực phập phồng.
Cố Đường đảo mắt nhìn bốn người lớn trên bàn, Ô Tuyền Tuyền bỗng nhiên nói: "Hay là mỗi người chúng ta viết hai vạn đi?"
Cố Đường lắc đầu, "Không được, chú thím đều không có công việc ổn định, có quỵt hết thì cùng lắm tôi kiện các người ra tòa thì cũng không ảnh hưởng gì mấy, thứ duy nhất có thể bị ảnh hưởng là Cẩn Tử không làm công chức được, mà với cái thành tích học tập của chị ta thì chắc gì thi đậu."
"Để mẹ tôi viết thì tôi an tâm hơn, mẹ còn có công việc ổn định, không được thì con cũng có chỗ để mà kiện." Cố Đường lại lay lay cái bản, "Cùng lắm thì con cho mượn sáu vạn."
Cô ta có tám vạn đồng à?
Trong lòng Tạ Hiểu Văn ghen ghét đến muốn hạ độc chết bản thân mình, nhưng cái bậc thang này toàn là dao.
Viết giấy vay nợ thì phải trả tiền, mà không viết giấy vay nợ thì có nghĩa là cô ta muốn trốn nợ.
Tạ Hiểu Văn trực tiếp đứng lên, chột dạ đập mạnh vào bàn, ngoài mạnh trong yếu nói: "Cô mà hiếu thảo với bà kiểu này đấy à! Tôi không có đứa con gái như cô!"
Cô ta quay người chạy đi, Cố Đường nhún vai, "Ngay từ đầu bà ta đã quyết tâm muốn quỵt nợ rồi."
Ô Tuyền Tuyền ghi tạc chuyện này vào lòng, tất nhiên không chỉ mỗi chuyện này, mà còn có cả chuyện cái gì là biện pháp hữu hiệu nhất để uy h·i·ế·p chị ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận