Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 458: Đi mẫu lưu tử? Kia còn là đi phụ đi ( 3 ) (length: 9633)

"Mẹ ta năm nay sắp sáu mươi, bà ấy bảy tuổi vào cung, năm mươi tuổi ra ngoài, ít nhất tám năm trước, cung nữ vào cung vẫn phải học nhận mặt người trước." Cố Đường nói xong lại bổ sung một câu, "Bất quá tám năm trước trong cung ít người, chắc là không cần nhận một năm đã có thể ra ngoài."
Hoàng đế hít một ngụm khí lạnh, biểu tình trên mặt biến đổi khôn lường, "Tốt! Tốt! Tốt!" Hắn lập tức quay người bỏ đi không quan tâm.
Cố Đường quay sang nhìn Tề vương gia, kinh ngạc hỏi, "Chuyện này lại là làm sao?"
Tề vương gia nhìn Cố Đường với vẻ mặt khó nói hết, từ hôm qua cưới nàng về đến nay, hắn trải qua một phen mệt mỏi không chịu nổi trong vòng chưa đầy mười hai canh giờ.
"Chúng ta đến điện Hoàn An chờ một chút, ta quen chỗ đó, bệ hạ... có lẽ lát nữa sẽ về thôi?"
Nếu phía sau không có cái ngữ khí nghi vấn kia, Cố Đường đã tin hắn rồi, nhưng không sao, Cố Đường không ngại đi bộ, nàng cất bước đi, nói: "Có hơi nóng, chúng ta đi nhanh lên."
Hai người một đường đến điện Hoàn An, Cố Đường mặt mày hồng hào, Tề vương gia lại có chút tái mét, Cố Đường càng phát hiện ra cơ thể hắn không được tốt.
Mới hai mươi tuổi, tối hôm trước ngủ có bốn tiếng, sáng sớm hôm sau đi nhanh chút đã mặt trắng bệch toát mồ hôi?
Lúc này không thể để hắn xảy ra chuyện, bị bệnh cũng phải khống chế một chút, nếu không mới tân hôn ngày thứ hai, hắn một bộ bộ dáng thể lực chống đỡ hết nổi, truyền ra ngoài danh tiếng của nàng cũng chẳng tốt đẹp gì.
Cố Đường bước tới đỡ hắn, Tề vương gia không hề kháng cự.
Tay Cố Đường chạm vào cổ tay hắn, sờ mạch một lát rồi nhanh chóng buông tay, nàng tuy không biết bắt mạch nhưng biết đếm, tim này đập như sấm, ít nhất là gấp đôi của nàng.
"Ta dìu ngươi đi chậm một chút, đừng ngồi xuống, một lát nữa sẽ khó chịu hơn đấy."
Tề vương gia ngay cả lời cũng không thốt ra được, để Cố Đường dìu đi chậm rãi loanh quanh trong đại điện vài vòng, tim đập mới dịu lại, thoải mái hơn nhiều.
"Cảm, cảm ơn." Tề vương gia nói nhỏ.
Cố Đường lại thả hắn xuống ghế.
Hoàng đế không ở đây, Tề vương gia cũng không dám quá lỗ mãng, giới thiệu vài câu về điện Hoàn An, lại kể hai chuyện thú vị khi còn bé làm thư đồng cho hoàng đế, cũng không có gì đáng nói.
Đương nhiên chủ đề không phải không có, kiểu như "Muội muội ngươi có phải đặc biệt có tâm cơ", "Ngươi còn nhớ lần đi dâng hương hai năm trước, nàng lén lút chạy đến không?", còn có "Ta hối hận đã ngủ với muội muội ngươi", và "Nếu ta quen biết ngươi sớm hơn thì tốt rồi".
Nhưng Tề vương gia vô cùng xấu hổ, hắn chẳng thể nào thốt ra một lời.
Đúng lúc đó, hoàng đế đã đến cung của Vương mỹ nhân, Vương mỹ nhân ngạc nhiên đứng lên, trên mặt nhanh chóng nở một nụ cười, "Hôm nay chẳng phải là Tề vương gia vào cung sao?"
Nàng nói xong mới như bừng tỉnh, lại cúi người hành lễ, "Bệ hạ."
Chỉ là Vương mỹ nhân ngồi xổm xuống rất lâu, đều không nghe thấy hoàng đế gọi nàng đứng dậy, cũng không thấy hoàng đế đỡ nàng dậy.
Vương mỹ nhân thấy hơi sợ hãi, đây là làm sao?
Phải nói khi nàng còn là cung nữ, có thể giữ tư thế này ít nhất một khắc đồng hồ, nhưng ba năm sống an nhàn sung sướng, ngay cả chào hỏi hoàng hậu cũng rất qua loa, đừng nói một khắc đồng hồ, chỉ vài hơi thở, nàng đã bắt đầu run rẩy.
Cũng không phải sợ, mà là không có sức.
Giọng nói lạnh lùng của hoàng đế vang lên trên đỉnh đầu Vương mỹ nhân, "Ngươi còn biết sợ? Trẫm lại bị ngươi lừa ba năm! Ngươi có thể lừa cả một vị vua, ngươi đắc ý lắm sao!"
"Bệ hạ! Thiếp thân không có, thiếp thân đối bệ hạ vô cùng kính yêu, thiếp thân..." Lần này Vương mỹ nhân run rẩy là thật sự sợ hãi.
"Cung nữ vào cung phải học nhận mặt người trước, hôm nay trẫm mới biết! Ngươi giỏi! Ngươi giỏi lắm!"
Hoàng đế nghĩ đến ba năm qua hắn bị người xem như kẻ ngốc đùa giỡn trong lòng bàn tay, lại còn là bị một cung nữ thấp hèn nhất đùa bỡn, cơn giận bùng nổ.
Cửu ngũ chí tôn, thiên hạ chi chủ, bị một cung nữ không có nhân thân tự do lừa gạt, còn sinh hai đứa con cho nàng? ? ?
"Vì ngươi, trẫm tranh cãi với mẫu hậu! Vì ngươi, trẫm cãi nhau với hoàng hậu thanh mai trúc mã! Trẫm còn để ngươi tự nuôi con cái! Ngươi giỏi thật đấy! Giỏi lắm!"
Hoàng đế thấy Vương mỹ nhân đang run rẩy ở đó, tức giận cầm lấy đồ vật trên bàn đập xuống đất, "Nói đi!"
"Thiếp thân..."
Vương mỹ nhân không có chỗ dựa, từ một cung nữ đi lên, vị phân lại rất thấp, nàng chỉ có thể dựa vào ân sủng, cho nên cung của nàng giống như một cái sàng, không chỉ có người của hoàng hậu, còn có người của thái hậu, thậm chí cả hoàng đế cũng thả người vào chỗ đó.
Vì thế tin tức Vương mỹ nhân bị bệ hạ ghét bỏ, phế thành thứ dân nhanh chóng lan truyền đi, tức thì bay đến tai hai người đứng đầu hậu cung.
Thái hậu kinh hãi, nhìn tâm phúc đứng trước mặt, "Ngươi nói cái gì? Vương mỹ nhân bị phế?"
Người này ở trong cung Vương mỹ nhân cũng hơn hai năm, ngày thường chỉ thấy Vương mỹ nhân được hoàng đế các kiểu cưng chiều, còn được hoàng đế bao che phá vỡ quy tắc các loại chuyện, hôm nay thế này...
Tâm phúc cung nữ vẻ mặt hoảng hốt, ngữ khí nhẹ bẫng, ngay cả chính mình cũng có chút không dám tin, "Trên đầu Vương mỹ nhân còn có lá trà đấy, do bệ hạ đập cái chén bắn lên."
"Ai hỏi ngươi cái này!" Thái hậu giục giã.
"Nghe ý của bệ hạ, là gặp Tề vương phi ở Ngự Hoa Viên, nghe nói Tề vương phi vừa nhìn đã nhận ra bệ hạ, khiến bệ hạ vô cùng kinh ngạc. Sau đó Tề vương phi giải thích một hồi, nói nhà bà có ma ma xuất thân từ cung đình, lại nói cung nữ vào cung việc đầu tiên là nhận mặt người, phải xem giày nhận ra được chủ tử rồi mới đi hầu hạ người."
Thái hậu hít một hơi lạnh, cọ cọ lùi lại hai bước, nếu Triệu ma ma không nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, chắc chắn nàng đã bị vấp vào ghế mà ngã mất rồi.
"Vậy mà chỉ vì chuyện này!" Thái hậu không tin nhìn Triệu ma ma, "Hoàng đế không biết quy củ này... Hắn không biết quy củ này, e là rất nhiều chuyện cần biết cũng không biết. Hậu cung chúng ta quản quá tốt."
Thái hậu nhắm mắt lại, nói khẽ: "Nếu vậy, ngươi cũng không cần về nữa, về cung ta hầu hạ đi."
"Vâng." Tâm phúc cung nữ hành lễ, rồi tung bay đi ra ngoài.
Vành mắt thái hậu có chút đỏ, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, nàng nói: "Triệu ma ma, lát nữa đưa một cuốn cung quy cho hoàng đế xem, cho hắn biết quy tắc nhà hắn như thế nào."
Triệu ma ma ngữ khí nhẹ nhàng, cười nói: "Nương nương, chuyện này cũng không cần ngài lo lắng, bệ hạ tuy rằng có chút...chuyện đó... nhưng nô tỳ nghĩ, không cần người đưa, bệ hạ tự sẽ đi tìm cung quy thôi."
Thái hậu cười hai tiếng, nói: "Vừa rồi ta bảo ngươi, muốn so chiếu phi quy cách thưởng đồ cho Cố thị đúng không? Đừng thưởng nữa."
Hả?
Thái hậu thấy biểu cảm không hiểu của Triệu ma ma rất vui vẻ, nói: "So chiếu quý phi quy cách thưởng nàng!"
"Vâng!" Triệu ma ma lớn tiếng nói, xoay người đi ra.
Trong cung hoàng hậu, hoàng hậu nương nương cũng đang kinh ngạc nhìn tâm phúc cung nữ.
"Thế nhưng là vì chuyện này? Thế nhưng...". Hoàng hậu đỏ mắt, một quy củ ai ai cũng biết thế này, hoàng đế sao có thể không biết?
Vậy mà chỉ vì một lý do nhỏ nhặt này, hoàng hậu lắc đầu, tự nhủ: "Hôm nay Tề vương phi vào cung, hắn còn không gọi Tề vương phi đến hành lễ với ta, có thể thấy đã coi ta là đồ bỏ, nếu không phải Tề vương phi, ta...ta e là sẽ sớm bị phế rồi."
"Nương nương, không đâu, ngài là mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu mà." Cung nữ nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Ta..."
Đang nói, rèm cửa vén lên, hoàng đế sải bước đi vào, "A Dao..."
Hoàng hậu giật mình hoàn hồn, liếc mắt ra hiệu, cung nữ vội vàng lui xuống.
"Bệ hạ." Hoàng hậu hành lễ.
Không chờ nàng cúi người, hoàng đế đã nắm lấy tay nàng, "A Dao...Là trẫm có lỗi với nàng."
Hai người đại hôn hơn hai năm, số lần hoàng đế đến chỗ nàng có thể đếm trên đầu ngón tay, gặp mặt cũng lạnh nhạt, còn thường xuyên vì Vương mỹ nhân mà trách mắng nàng, nói nàng lòng dạ hẹp hòi, không có khí độ mẫu nghi thiên hạ.
Một tiếng xin lỗi này khiến hoàng hậu chua xót trực tiếp khóc nấc lên.
Hoàng đế chọn hoàng hậu, cũng không phải là hoàn toàn mù hôn câm cưới, hai người cũng được xem là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nàng vừa khóc như vậy, hoàng đế trong lòng càng thêm áy náy, "Trẫm ba năm qua bị gian nhân lừa bịp, trẫm..."
Hoàng hậu bịt miệng hắn, "Đủ rồi, chỉ cần một câu xin lỗi là đủ."
Một lúc sau, hoàng hậu ngừng khóc, nàng ngượng ngùng đứng dậy, nói: "Ôi chao, quần áo của bệ hạ bị thiếp làm bẩn mất rồi."
Hoàng đế cười hai tiếng, "Chỉ là một cái áo thôi. Trưa nay trẫm ăn cơm ở chỗ nàng có được không?"
Hoàng hậu cũng không phải là người ngốc, nàng cố ý liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, nói: "Hôm nay không phải Tề vương gia vào cung, chẳng phải bệ hạ còn cố ý chuẩn bị yến tiệc sao?"
Hoàng đế ngại ngùng cười hai tiếng, thần sắc có chút xấu hổ, "Trẫm bây giờ...hơi không dám gặp mặt Tề vương phi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận