Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 333: Có tiền người mới không cùng các ngươi chơi ngược luyến tình thâm đâu ( 1 ) (length: 8479)

Hình ảnh tiếp tục tăng tốc gấp trăm lần lao xuống dưới, phải gặp điểm nút mới có thể dừng lại.
Lại một lần nữa dừng lại, là Cố Đường và Lạc Trạch đi ăn một bữa đại tiệc 700 điểm uy tín, cũng là bữa ăn rẻ nhất của bọn họ trong khoảng thời gian này.
Còn Kỷ ảnh đế một đội ở bên phải, vẫn luôn ca hát nhảy múa, còn hình ảnh bên trái thì Sở Văn Gia đang hứng thú nói: "Chúng ta nhất định phải mua cái đàn ghi-ta! Có ghi-ta chúng ta sẽ kiếm được nhiều hơn."
Cố Đường không hề che giấu mà liếc nhìn Âu Minh Khâm và Sở Văn Gia.
Hai người đều đang cố sức, cố hết sức để không lộ ra biểu cảm, hẳn là trong lòng họ đã không bình tĩnh, lại còn rất phẫn nộ.
Người chủ trì tạm dừng hình ảnh, hỏi: "Bữa cơm này ăn ngon không? Xem ra rất đặc sắc đó."
"Cũng được." Cố Đường nói.
Lạc Trạch lại không bình tĩnh như nàng, bọn họ một đội biểu hiện xuất sắc cỡ nào, nhưng đến bây giờ, người chủ trì lại rất ít khi hỏi đến vấn đề của họ.
"Bình thường." Lạc Trạch hứng thú bừng bừng dùng tinh thần Versailles nói: "Ngươi xem con cá tiên màu trắng kia kìa, chính là con ở hình ảnh bên trái ấy – hãy phóng to hình ảnh lên một chút, trông nó có hơi già, không được non cho lắm."
"Còn cái canh hải sản màu đỏ ở giữa ấy, chanh cho nhiều quá, tuy khử tanh hiệu quả rất tốt, nhưng mà hơi chua, lúc đầu ta còn lo là bị hỏng."
【Ngươi cứ đắc ý đi! Ta Đường sớm muộn gì cũng sẽ không cần ngươi!】
"Nhưng mà nói chung thì vẫn rất ngon." Lạc Trạch thở dài một tiếng.
"Cái đó là cá hương tiên la la." Giọng Âu Minh Khâm trầm xuống, nghe chẳng có chút vui vẻ nào, "Là món ăn địa phương nổi tiếng, dân bản xứ thích ăn sống, khi chiêu đãi người ngoài, nhất là khách từ các nước có thiên hướng thích đồ ăn chín, cơ bản sẽ làm chín mới mang lên."
Lạc Trạch trợn tròn đôi mắt, "Hóa ra là thế, xem ra nhân viên tạp vụ bảo không phải mùa quý nên gạt ta rồi."
【Giương cung bạt kiếm!】
【Lạc Trạch thế mà lại đào hố!】
Mặt Âu Minh Khâm biến sắc, nói: "Không phải là bữa ăn lần này."
Lạc Trạch liếc Cố Đường, nói: "Vậy khi nào có mùa thì chúng ta đi nếm thử nhé?"
Cố Đường gật đầu, "Được." Tính Âu Minh Khâm này, có lẽ thật sự là kiểu không thấy quan tài không đổ lệ.
Người chủ trì rõ ràng đang đào hố bọn họ, cộng thêm những dấu hiệu đến hiện tại, hắn không phân tích ra được là bọn họ muốn dính bẫy, hay là vẫn định mạnh miệng như vậy đến cùng?
Thực ra Cố Đường hy vọng hắn luôn cứng đầu như thế, như vậy mới thú vị chứ.
Hình ảnh tiếp tục nhanh chóng chạy, Sở Văn Gia bọn họ rất nhanh đã tích lũy đủ tiền mua đàn ghi-ta, hứng thú bừng bừng đến cửa hàng nhạc cụ mua một cây đàn ghi-ta có "tỉ lệ giá/hiệu suất" rất cao.
Kỷ ảnh đế đi mua nước cho hai chị em nghỉ ngơi, còn lúc này, Cố Đường đã bắt đầu tác phẩm đầu tiên của mình «12 cung hoàng đạo».
Âu Minh Khâm liếc nàng, giọng điệu ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, nhưng biểu cảm thì có chút mất khống chế, mặt thì âm trầm lại có chút ghen tị, "Ta không biết là ngươi có thể làm tốt như vậy đấy?"
Lúc này vẫn còn đang trực tiếp, Cố Đường cố ý giả bộ xấu hổ, cười ha ha hai tiếng rồi kéo Lạc Trạch, đổi chỗ với hắn, để Lạc Trạch đứng giữa nàng và Âu Minh Khâm.
【Hắn...hắn không biết nói chuyện thì cũng không cần phải nói được không! Cưỡng ép lấy lòng người khác thì sẽ không có kết quả tốt!】
【Ngay từ đầu tiết mục, hồi còn chia đội hắn đã thế rồi.】
【Hắn không thấy xấu hổ à? Hắn không thấy mình đang mất mặt à?】
【Bạn nhìn xem đến cả khí chất, hình tượng hắn cũng giữ không được nữa thì làm sao hắn thấy mình mất mặt?】
Rất nhanh, trên màn hình đã xuất hiện một cảnh tượng mang tính quyết định, Cố Đường thu được tám vạn điểm uy tín, trong khoảnh khắc đó, mọi người trong phòng đều tập trung sự chú ý lên người Cố Đường.
"Thảo nào." Người đầu tiên lên tiếng là Văn Thiển, "Chúc mừng!" Trên mặt hắn nở một nụ cười rạng rỡ, chân thành chúc mừng nàng.
"Cảm ơn." Cố Đường gật đầu với hắn, "Anh hát hay lắm, tôi đã mua vé rồi, tôi sẽ đi xem buổi hòa nhạc."
Ống kính lại chuyển sang Kỷ ảnh đế, Kỷ ảnh đế cười hai tiếng, "Em thật là giỏi, người có thể giữ vững tâm thế mà nghiên cứu tay nghề đều rất đáng quý."
"Cảm ơn đã khen!" Cố Đường cười nói: "Tôi bao hết vé, chúc Kỷ ảnh đế phòng vé bán chạy."
Nụ cười trên mặt Kỷ Cảnh không sao giấu được.
Bạch Tinh và Bạch Lộ cũng cười theo, chỉ là nụ cười của họ có chút lo lắng, "Cố tỷ tỷ thật là giỏi quá đi!" Hai người rốt cuộc vẫn còn trẻ, tuy được người quản lý ra lệnh nhiều lần, giảng giải kỹ càng, nhưng cũng khó tránh khỏi có lúc không kiểm soát được cảm xúc, như lúc này.
Các nàng liếc nhìn Sở Văn Gia, nói: "Chúng em cũng muốn ở cùng đội với Cố tỷ tỷ~"
Sở Văn Gia tức giận suốt bảy ngày, bây giờ lại thấy Cố Đường ngày đầu tiên đã kiếm được tám vạn, còn đội của bọn họ thì sao? Đến giờ cũng chưa được hai vạn!
Vậy không cần nói, chắc chắn Cố Đường thắng.
Cố Đường thắng...vậy chẳng phải những lời trước đó cô ta đã nói đều trở thành trò hề rồi sao, Sở Văn Gia có thể tưởng tượng ra trên màn hình mọi người mắng cô ta nhiều đến mức nào rồi.
"Cho nên mới nói con người vẫn nên kiên định một chút." Sở Văn Gia nhìn hai chị em song sinh, "Nếu các em không muốn, thì ai có thể ép các em vào cùng đội với Kỷ ảnh đế chứ."
Lời này kéo cả Kỷ Cảnh vào cuộc.
【Sở Văn Gia đúng là buồn nôn!】
【Hai chị em vẫn là người mới, cô ta có ý gì khi đổ lỗi chứ!】
Kỷ Cảnh nhướng mày, Lạc Trạch lên tiếng.
Hiện tại hắn có chút tâm thái cáo mượn oai hùm, thấy ai cũng mang cái kiểu "Không phải tôi nói, ở đây tất cả đều là cặn bã" trong đầu.
"Thôi đi. Người ta có nói không muốn cùng đội với Kỷ ảnh đế đâu, người ta chỉ nói là cô đừng có can thiệp vào việc chia đội thôi."
"Đấy là thái độ của cô khi nói chuyện với tiền bối sao?" Âu Minh Khâm cũng nhập cuộc.
Cãi nhau mà, chắc chắn không thể đi theo ý đối phương được.
Cố Đường cười một tiếng, nói: "Hay là chúng ta xem lại video chia đội lúc trước nhé?"
"Được đó!" Lạc Trạch lập tức tỏ vẻ đồng tình.
"Tôi cũng đồng ý." Văn Thiển cũng châm ngòi vào.
Chắc chắn rating sẽ tụt dốc nếu thu hình lại, sau khi cãi nhau ầm ĩ sẽ không hay để báo cáo, cho nên giữ được lửa là được rồi.
"Phía sau còn rất nhiều nội dung đặc sắc mà~ mọi người cứ bình tĩnh xem tiếp." Người chủ trì vội vàng "yếu ớt" nói.
Anh ta vừa nói thế, lý trí của Sở Văn Gia miễn cưỡng cũng quay trở lại một chút, "Vậy cứ xem tiếp đi!"
Âu Minh Khâm vẫn tức giận đến phát điên, Cố Đường lại giúp Lạc Trạch mà không giúp hắn? Đứng núi này trông núi nọ, đúng là không biết xấu hổ!
"Cắt giấy bảy ngày? Tôi cứ tưởng cô có cách kiếm tiền cao minh hơn chứ, cô Cố à."
Cố Đường cười nhạt, khinh miệt nói: "Hôm nay chương trình là ngày thứ sáu, chắc là cảm nhận về thời gian của anh có vấn đề rồi. Cắt giấy bảy ngày?"
【Má ơi, cái kiểu "Tôi coi thường anh" của hắn từ đâu ra thế?】
【Hắn bị điên rồi hả, ta Đường là ai? Muốn nói hắn xem thường người có tiền đi... Nhưng mà cái này rõ ràng không phải là xem thường nữa rồi, cái này là đang cố tình gây sự đấy chứ.】
Hình ảnh lại bắt đầu di chuyển về phía trước, rất nhanh đã đến ngày thứ hai.
【Để tôi tổng kết cho mọi người một chút, buổi sáng ngày thứ hai như này: Kỷ ảnh đế: Chúng ta khởi sắc lên rồi. Sở Văn Gia: Chúng ta cũng khởi sắc lên rồi. Lạc Trạch: Tôi có đẹp không?】
【Ha ha ha ha, phía trên giỏi quá.】
Khi hình ảnh tua nhanh đến lúc Cố Đường hát, lại chậm lại, phát bài hát này với tốc độ bình thường.
Nói thật, tên bài hát này là «Dư Sinh May Mắn», nghe tên là biết ngay tình ca rồi.
Người thích xem náo nhiệt thì tự nhiên không sợ phiền phức, người chủ trì cười híp mắt hỏi Cố Đường, "Khán giả đều rất tò mò, ca khúc này là một bài hát chưa được công bố, không biết có phải do bạn sáng tác không?"
Cố Đường lắc đầu, "Không phải, là do một. . . người bạn của tôi."
"Cô ấy thật tài năng, ca khúc này đã lên bảng xếp hạng các ca khúc gốc, hiện tại đang ở vị trí thứ ba rồi." Người chủ trì tiếp lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận