Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 411: Đoàn sủng văn đối chiếu tổ ( 1 ) (length: 8134)

Nước mắt Lý Phỉ Phỉ bỗng chốc tuôn rơi.
Đau khổ, phẫn nộ, ghen ghét, thương tâm đủ loại cảm xúc tiêu cực gặm nhấm nội tâm nàng, khiến nàng lần đầu tiên thất thố trước đám đông.
Chuyện này không phải thật! Chắc chắn không phải thật!
Lý Phỉ Phỉ theo bản năng nhìn lên màn hình lớn ở quảng trường, lừa người! Cố Đường chỉ là một người quản lý sự vụ y dược khoa chính quy, 27 tuổi vẫn chưa làm nên trò trống gì, sao lại có thể gia nhập dàn đồng ca chứ?
Nhưng hình ảnh phát kia không thể nào là giả được.
Nhưng mà buổi hòa nhạc còn chưa bắt đầu, màn hình lớn dù đối diện sân khấu nhưng bị rèm che mất rồi.
Rèm sân khấu vẫn đang nhẹ lay động, hiển nhiên phía sau đang tất bật chuẩn bị, còn chưa đến nửa tiếng nữa.
"Là ps mà..." Lý Phỉ Phỉ lẩm bẩm: "Nhất định là ps!"
Nếu đổi lại chuyện khác, Cung Kim Minh có lẽ có thể nhận ra bạn gái hắn không hề hiền lành và ngây thơ như bình thường.
Ai mà thực lòng mong muốn chị họ tốt, nhìn thấy chị họ có tiền đồ mà lại ghen tức đến phát khóc?
Nhưng ngay cả Cung Kim Minh còn không nhịn được, hắn làm gì còn thời gian quan tâm người khác?
Gia đình hắn phát tài nhanh chóng, cha hắn có thể làm mọi việc, hắn cũng thế, từ khi gia đình có tiền, không có chuyện gì hắn không làm được.
Nhưng bây giờ thì khác, sau khi hắn ra tay với Cố Đường, người kia không những không rơi vào bùn lầy mà còn trở nên tốt hơn!
Cung Kim Minh khẽ ho một tiếng, nheo mắt nhìn chằm chằm tấm ảnh trong tay Lý Phỉ Phỉ, trong đầu chỉ nghĩ cách làm sao cho cô ta một bài học!
Cái ho này của Cung Kim Minh giúp Lý Phỉ Phỉ tỉnh táo lại, trên mặt còn đọng nước mắt, vẻ ghen tức bỗng chốc biến thành tươi cười, "Tốt lắm! Chị họ Đường Đường rốt cuộc đã tìm được sự nghiệp chân chính yêu thích rồi! Em thật sự rất vui mừng cho chị ấy!"
"Cô--" Cung Kim Minh hít sâu một hơi, không nhịn được nói: "Tôi cảm thấy đầu óc cô có vấn đề."
Hắn hơi dừng lại, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, "Theo tôi biết, chị họ cô lúc ăn Tết vẫn còn làm công việc vặt, chạy việc lung tung đúng không? Tháng ba thì từ chức? Tháng năm tìm được công việc mới, sau đó đi cảng thành với ông chủ mới? Ông chủ mới còn tặng cô ấy một sợi dây chuyền kim cương rất đắt tiền?"
Lý Phỉ Phỉ gật đầu, sắc mặt tối sầm xuống, chuyện này không phải là giả vờ, cô ta thật sự không vui và muốn mắng người, nhưng lại không thể mắng Cố Đường, chỉ có thể trút giận lên Cung Kim Minh.
"Cái gì mà công việc vặt? Chạy việc? Chị ấy làm trong xí nghiệp dược, là báo cáo xin phê chuẩn thuốc mới, chuyên phụ trách quan hệ xã hội với chính phủ!"
"Được được được, tôi sai." Chậm trễ một chút, Cung Kim Minh cuối cùng cũng nhận ra điểm bất hợp lý, "Dù sao thì, chị ta khẳng định là phải sang năm mới bắt đầu tiếp xúc với sự nghiệp ca hát, trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, dù cho chị ta có thiên phú âm nhạc giống như cô đi nữa, nhưng mà nhạc trưởng, nhạc sĩ, nghệ sĩ dương cầm, thủ lĩnh dàn violon và ca sĩ hát chính sao lại cùng một ca sĩ hát bè chụp ảnh lưu niệm trước buổi diễn?"
"A!" Lý Phỉ Phỉ kinh hô một tiếng, chuyện này quả thực không thể xảy ra, cô ta học đến tiến sĩ rồi còn không thể nói chuyện với những người đó, Cố Đường dựa vào cái gì chứ!
"Anh nói đúng... Không, vậy rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?" Lý Phỉ Phỉ cau mày, Cố Đường nhất định là đã tìm đến con đường tà đạo nào đó, cô ta tự hạ thấp bản thân! Cô ta đã tìm đại gia có sở thích đặc biệt, cô ta đã được người ta bao nuôi rồi!
"Chị ta tìm kim chủ rồi..." Không thể không nói, ở những chuyện như vậy, hai người họ đúng là trời sinh một cặp, suy nghĩ giống nhau y đúc, "Phỉ Phỉ, cô ta có thể cố tình tìm kim chủ để khiến cô khó chịu."
Đây chính là một cơ hội tốt! Dựa vào câu nói này, Lý Phỉ Phỉ không chút kiêng kỵ khóc nấc lên, mặc sức trút bỏ ghen tức, nhưng lời trong miệng lại nói: "Sao chị ấy lại thành ra thế này? Chúng ta là chị em họ có quan hệ huyết thống mà... Sao chị ấy có thể vì một chút ghen ghét mà bán rẻ bản thân như vậy chứ?"
Hai người không khách sáo gán cho Cố Đường cái mác vì ghen ghét mà sống, vì ghen ghét mà chết, cuối cùng thê thảm một đời chết không yên lành, cảm xúc cuối cùng cũng bình ổn lại một chút.
Lúc này có người đi ngang qua, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, người ở quảng trường càng ngày càng đông, người kia nhìn Cung Kim Minh đang an ủi Lý Phỉ Phỉ đầy vẻ cảm thông, "Anh bạn à, bạn gái anh cũng theo đuổi Thịnh Từ Minh sao? Bên kia đã có mấy người khóc hết nước mắt rồi kìa."
Không chỉ có Cung Kim Minh mà cả Lý Phỉ Phỉ cũng cạn lời.
Trong khán phòng hòa nhạc, Cố Đường và hơn một trăm thành viên còn lại của dàn đồng ca đã bắt đầu vào vị trí.
Tiểu tỷ tỷ phía trước quay đầu lại nhìn cô một cái, cười nói: "Tiếc là em không bị cận, nếu không thì em cứ giống chị, bỏ kính xuống sẽ không thấy rõ gì, căn bản sẽ không khẩn trương."
Tiểu tỷ tỷ phía sau cũng cười một tiếng, "Bây giờ chúng ta tốt rồi, đứng trên bậc thang, nghe nói trước kia điều kiện không tốt, dàn đồng ca phải đứng trên ghế dài, đặc biệt là hàng cao nhất ấy, mấy cái ghế dài chồng lên nhau, bước lên tự nhiên sẽ biết hát giọng rung."
"Ha ha ha ha, ai mà nói không phải, lúc đó xuống sân khấu hai tiếng đồng hồ, y như rằng sẽ có một hai đứa xui xẻo bị ngã xuống."
Mọi người ở đây đối với Cố Đường đều rất thân mật.
Việc Bành Minh Mãn quyên tặng hai mươi triệu là yếu tố chính.
Thêm vào đó là Cố Đường rất siêng năng, một buổi luyện tập cũng không bỏ sót, hơn nữa cô cũng không phải người chính thức trong biên chế, cô dùng danh ngạch bồi dưỡng, ba tháng hết hạn sẽ không liên quan gì tới cô nữa.
Hơn nữa, cô còn rất biết thời thế, có thể hát thì hát, không hát được thì ngậm miệng giả bộ hát, dùng hành động biểu đạt "Tôi đến đây chỉ để cho đỡ ghiền thôi".
Gần đây lại có thêm một chuyện, cô còn quen biết với Lan tổng.
Sau ba màn này là sẽ đến biểu diễn ở khách sạn sang trọng dưới trướng Lan tổng, Lan tổng còn đến tặng hoa, ngoài việc chúc cho mấy nghệ sĩ chủ chốt của dàn nhạc biểu diễn thành công, còn hỏi cô có khẩn trương hay không, cách hỏi thăm ân cần như vậy, hiển nhiên hai người có quan hệ rất thân thiết.
Hơn nữa mấy ngày biểu diễn này, phòng cô ở là loại hai người chung, lại cùng tầng với những người chủ chốt của dàn nhạc.
Cố Đường nhanh chóng hòa vào dòng người lên sân khấu, tuy rèm sân khấu còn chưa kéo ra, nhưng dàn đồng ca và dàn nhạc vẫn phải có phần diễn tập mở màn nhỏ gì đó.
Nghe thấy tiếng ồn ào trên sân khấu, khán giả phía dưới dần dần im lặng, bên ngoài quảng trường cũng tương tự, mọi người đều tìm chỗ ngồi, không ai nói chuyện, tập trung nhìn lên màn hình lớn.
Lý Phỉ Phỉ và Cung Kim Minh cũng giống vậy, nhưng trong lòng hai người vốn không mấy chú ý đến âm nhạc, giờ lại càng không tới một phần tư.
Dù lần này bị Lý Phỉ Phỉ miêu tả trong vòng bạn bè là "hành trình âm nhạc", "hành trình theo đuổi ước mơ", nhưng thực tế, thứ cô ta hưởng thụ nhất là ánh mắt ghen tị ngưỡng mộ của các bạn đại học và cao học.
Nhưng khi nhìn thấy ảnh của Cố Đường, sự đắc ý của Lý Phỉ Phỉ liền tan biến, trong đầu cô ta toàn là "Cô ta dựa vào cái gì", đến cả đám người hâm mộ trong vòng bạn bè cũng không thể an ủi cô ta.
Cung Kim Minh thì khỏi nói, hắn hứng thú không phải âm nhạc, hắn hứng thú là cái bẫy của âm nhạc và địa vị xã hội.
Nhưng... hắn lại gặp phải người đầu tiên từ nhỏ đến lớn mà hắn không thể đè bẹp được. Thực ra Cung Kim Minh dù rất hống hách trong xương cốt, nhưng hắn thực ra vẫn rất biết mình biết ta, những người mà hắn dám ra tay đối phó, đều là những người mà hắn cho rằng không thể phản kháng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận