Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 321: Có tiền người mới không cùng các ngươi chơi ngược luyến tình thâm đâu ( 1 ) (length: 9148)

Cố Đường hát live bị lệch tông?
Tin tức kiểu không có liêm sỉ này dùng đủ loại con đường lan tràn khắp thế giới, cho dù vừa mới mở lên đã thấy ngay mấy dòng giật tít như "Biên tập chưa từng nghe Cố Đường hát live, không biết cô ấy hát mở đầu có bị lệch tông không" kiểu treo đầu dê bán thịt chó, hoàn toàn chỉ vì thu hút sự chú ý.
Nhưng không thể không nói, hiệu quả lại vô cùng tốt.
Rating của chương trình « thế giới mặc ta hành » đã lên đến 20 rồi, điều này nói rõ điều gì? Cùng thời điểm có người xem video, cứ 5 người thì có 1 người xem « thế giới mặc ta hành ».
Giám chế tổ chương trình cũng phấn khích bắt đầu xoa tay, mặc kệ sau này thế nào, cứ kỳ này hắn có được một sản phẩm hot, hắn có thể nằm trên sổ công lao mà hưởng cả đời rồi.
Đảo khoa a không lớn, đường kính không quá 5km, phía bắc là một ngọn núi có hơi chút dốc đứng, thành trì đặc khoa được xây dựng trên đỉnh núi, là vị trí cao nhất trên toàn bộ hòn đảo, cũng là nơi có phong cảnh đẹp nhất.
Hai người từ phía nam lên đảo, mua đàn guitar rồi một đường đi về phía bắc.
Đảo có một màu xanh biếc um tùm, quả thực có mấy phần phong vị nguyên thủy, hai bên đường còn có những con vật nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, bởi vì hoa cỏ cây cối nhiều, lại ở gần biển, không khí mang theo chút ẩm ướt, thấm vào tận ruột gan.
"Thể lực của ngươi đúng là không được." Cố Đường thở dài.
Đi chưa được nửa tiếng, ngay cả hai cây số còn chưa tới, Lạc Trạch đã không ổn rồi. Hắn đưa tay kéo Cố Đường, mạnh mẽ nói: "Ta mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi chút."
Robot được thả ra, rất nhanh đã dọn dẹp chỗ ngồi, hai người ngồi xuống, Cố Đường mở nước cho hắn, còn có đồ ăn vặt mua trên đường, "Nếm thử không?"
"Còn bao lâu nữa?" Lạc Trạch cố ý ra vẻ yếu đuối nói: "Đi không nổi nữa rồi."
Cố Đường bật cười một tiếng, "Chẳng phải ngươi muốn đi sao? Ta lúc trước còn nói muốn dùng phi cơ trực tiếp đến thành trì cơ mà?"
Lạc Trạch liếc nàng một cái, "Là ngươi hỏi ta, chẳng lẽ không muốn ngắm phong cảnh trên đường đi? Cảm nhận được khoái cảm khi tự mình bước đến điểm cuối sao?"
Cố Đường nhéo nhéo vai hắn, "Còn một nửa đường nữa. Đi qua khu rừng rậm này là tới đồng lúa, sau đó là đến nơi."
【 Không phải chứ... Tui có cảm giác đang xem tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê của nàng, đúng đó... Lạc Trạch đúng là yếu đuối thật.】 【 Đường nhà ta đúng là bá tổng, một đường này, mọi chuyện đều do nàng sắp xếp, mà sắp xếp lại vô cùng thoải mái, ý chí cũng rất kiên định, sẽ không bị cuốn vào vòng xoáy thương lượng hòa khí, chăm sóc người lại là một tay hảo thủ.】 【 Ai nói không phải chứ, so sánh thế này, ảnh đế Kỷ khéo léo quá mức giả tạo, còn tổ Âu Minh Khâm thì lại càng không cần nói... Ba người đều là người băng.】 【 Thật muốn ôm Văn Thiển vào lòng an ủi, các ngươi ai ở chung với hai người đó cũng phải tức chết mất.】 【 Sở Văn Gia thì cứ như giám thị ấy, ngày nào cũng chỉ biết thúc ép, bản thân không có bản lĩnh lại còn ghét người khác không cố gắng, nghẹn hết cả họng.】 Ngồi nghỉ bên đường được nửa tiếng, xem như là Lạc Trạch đã nghỉ ngơi đủ, hắn đứng lên nói: "Chúng ta đi tiếp nhé?"
Nhưng không thể không nói, hắn thực sự là một mỹ thiếu niên mong manh, thêm nữa đường trong rừng cây gập ghềnh, thỉnh thoảng lại gặp phải mấy hòn đá hay rễ cây, quả thực không dễ đi, đi chưa được mười mấy phút hắn lại mệt.
"Mệt rồi..."
Cố Đường nghe thấy hắn nhỏ giọng oán giận, quay đầu lại nhìn, thì thấy hắn lại tụt lại phía sau.
Thấy Cố Đường nhìn mình, mắt Lạc Trạch linh động, nhỏ giọng nói: "Ngươi kéo ta đi?"
Cố Đường chợt bật cười, "Ta ngược lại có một ý tưởng."
【 ha ha ha ha các người mau nhìn ánh mắt ai oán của Lạc Trạch kìa!】 【 tui không được, tui muốn cười chết mất, hắn thật sự là thân xác yếu đuối bất diệt.】 Trong hình, tay Lạc Trạch đang kéo một sợi dây thừng, đầu dây bên kia buộc vào người robot, chính là cái robot được Cố Đường cường điệu giới thiệu trong ngày đầu tiên lên chương trình ấy.
Cái có thể quét nhà lau cửa chịu được nóng bức, còn có thể tải trọng 200 cân ấy.
Sau lưng nó kéo hai sợi dây, một sợi buộc vali, một sợi buộc Lạc Trạch.
Cố Đường đi bên cạnh robot, ra vẻ trịnh trọng giới thiệu, "Cái robot này vô cùng đa năng, công dụng rất nhiều, đi dạo ra ngoài cũng có thể mang nó, mọi người thấy đấy nó lại mở khóa thêm một công dụng mới rồi. Còn không mau mua đi?"
Lạc Trạch đau khổ liếc nhìn chiếc vali song hành cùng mình, trên đầu còn buộc thêm một cây đàn guitar.
【 Mua! Mua! Mua!】 【 ha ha ha ha! Đường nhà tui thật sự đến đây livestream bán hàng hả?】 【 Tui cười chết mất, đã chụp màn hình rồi, cả năm nay chắc nhờ nó làm tui cười quá.】 【 Hóa ra cuối cùng là một mình robot gồng gánh tất cả.】 【 Loài người không đáng tin cậy.】 Rất nhanh hai người ra khỏi rừng rậm, phía trước là một vùng ruộng lớn, hơn nữa còn rất nguyên thủy do người đang làm việc bên trong.
Ít nhiều xem như đã đến đất bằng, thêm nữa Lạc Trạch cũng không đến mức thật sự yếu ớt vậy, hắn chỉ là muốn mượn cớ kéo kéo tay thôi.
Lạc Trạch nhanh chân đi đến cạnh Cố Đường, nói: "Oa, đây là lúa nước hả?"
Cố Đường quay đầu liếc hắn một cái.
Màn hình đã bắt đầu chế nhạo, 【 Lúa nước? Không có nước thì làm sao mà thành lúa nước? Đây rõ ràng là lúa mì! Không ngờ người có tiền lại nông cạn, lại còn dốt nát thế chứ!】 【 Người trên lầu giống như fan của Âu Minh Khâm.】 【 Oa, cái này chắc là thấy Âu Minh Khâm thể hiện vụng về, nên qua đây công kích người khác sao?】 "A, lúa nước hẳn là phải có nước, cái này không có nước... Là lúa mì?" Lạc Trạch tự chữa cháy nói.
Cố Đường lại liếc nhìn hắn, thở dài nói: "Đây là mầm cây cao lương..."
Lạc Trạch nghi hoặc nhìn nàng một cái.
"Không tin? Chúng ta đi hỏi một chút." Cố Đường tiến lên tìm một nhân viên công tác, hỏi: "Ruộng này trồng cái gì thế?"
"Cao lương."
Cố Đường liếc xéo Lạc Trạch một cái, "Nghe rõ chưa?"
Lạc Trạch vẻ mặt vô cùng phức tạp, "Ta thì có nghe... Nhưng ta không hiểu gì cả."
【 ha ha ha ha, tui dịch lại cho mọi người nhé, Lạc Trạch: Cô không có lừa tui đó chứ?】 【 Đường nhà ta thực sự có bản lĩnh, tui đi tra hình ảnh thử thì ra đây thật sự là cây cao lương, nàng ấy làm sao mà biết hết thế này vậy?】 【 Tui đã bảo mệt rồi, sao bây giờ người có tiền lại liều mạng vậy?】 【 Cái gì mà, chắc chắn là có kịch bản rồi! Đều là diễn hết đấy!】 【 Người trên lầu chắc là fan của Sở Văn Gia rồi, anh có công kích cỡ nào thì Đường nhà tui vẫn bản lĩnh hơn Văn Văn của anh.】 【 Tui hiểu sao bọn họ lại đổ xô vào phòng livestream của Đường nhà mình rồi, mặt của Âu Minh Khâm và Sở Văn Gia chẳng có gì đặc sắc cả, chỉ biết ngồi trong phòng khách tán gẫu thôi, tui mà vào nghe được năm phút chắc phải hỏi luôn nhà mấy phòng mấy sảnh? Có lớn cỡ nào tui cũng kể ra được hết!】 Cố Đường xoa nhẹ đầu Lạc Trạch, "Mềm thật đó, tính cách của ngươi chắc tốt lắm nhỉ? Đi thôi, lát nữa tớ hát cho cậu nghe."
Mặt Lạc Trạch có hơi đỏ, không biết là do đi đường hay là hưng phấn, lại có lẽ có chút xấu hổ.
Hắn nói: "Chúng ta xin tắt máy quay, chỉ hát cho mình tui nghe được không?"
Cố Đường quay đầu liếc máy quay, hỏi hắn: "Cậu cảm thấy việc hát cho mình cậu nghe thỏa mãn hơn hay là việc mọi người đều biết tớ hát cho cậu thỏa mãn hơn?"
Lạc Trạch khó xử thở dài, "Cái tâm hư vinh chết tiệt này a ~"
【 Đắc ý!】 【 Lạc Trạch giỏi quá, Đường nhà ta sợ là chơi không lại hắn. Hôm qua còn là kiểu khoe khoang, hôm nay đã bắt đầu chuyển sang con đường trân quý rồi, nếu không phải hắn là người trong giới giải trí, thì tôi còn nghĩ là hắn động lòng mất rồi.】 Hai người rất nhanh đã đến cửa chính thành trì đặc khoa, đi qua cánh cửa gỗ lớn cao khoảng 10 mét, bên trong trước tiên là một quảng trường không lớn không nhỏ.
Cố Đường nói: "Chỗ này trước kia là nơi kỵ sĩ của gia tộc luyện tập. Cậu nhìn chỗ kia, đỉnh trên cùng có gác chuông đó, chúng ta đi lên tầng cao nhất."
Lạc Trạch một mặt khó xử, nhìn cái tòa thành có ít nhất bảy tám tầng, kiến trúc lại có ý đồ sắp đặt, còn có chỗ đào rỗng núi để xây thành, "To quá, cao quá! Nếu như tớ không leo nổi —— Robot của cô còn dùng được không?"
"Được chứ." Cố Đường bật cười, lĩnh ý của hắn, nói: "Thực ra tớ có thể đi lên trước, rồi nhờ robot treo cậu lên. Tớ thử rồi, cậu chắc chắn không đến hai trăm cân đâu."
Rất nhanh Cố Đường đã đến được bình đài cao nhất của thành trì, tuy không phải là vị trí đẹp nhất nhưng trên đấy vẫn có khoảng mười mấy người.
Cố Đường nhanh chóng tìm một chỗ gió thổi lồng lộng, thả robot xuống, sau đó nghiêm túc giới thiệu nói: "Cậu thấy đó, nó leo những chỗ tường đá rêu phong như thế này cũng rất thuận."
Người xem xem rất vui vẻ.
【 Lạc Trạch hy sinh hơi bị nhiều đó.】 【 robot nhỏ như vậy, kỹ thuật của Cố thị đúng là trâu bò thật.】
Bạn cần đăng nhập để bình luận