Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 698: Không gì làm không được quản lý người ( năm ) ( 2 ) (length: 9059)

Nói thật, Du Trường Tinh không cảm thấy thực sự có thành ý, nàng cùng công ty chia 4:6 thành, 300 vạn đến tay nàng bên trong chỉ còn 120 vạn, như vậy có thể gọi là có thành ý sao?
Du Trường Tinh nói: "Ai... Ta cũng rất muốn đi đóng bộ phim này, ta xem kịch bản liền thực sự thích."
Nữ hai trong bộ phim này là một nhân vật tương tự như cao nhân lánh đời, không có tình cảm gì, cả ngày mặt không biểu tình, ngày ngày luyện công phu, không chỉ có thể đè bẹp nữ chính, còn có thể đè bẹp cả nam chính, đè bẹp phản diện, nhân vật này không cần diễn xuất, toàn bộ nhờ vẻ ngoài tương phản đáng yêu để xây dựng hình tượng, vừa dễ diễn lại còn hút fan nữa chứ.
Nhưng là ý tưởng của Cố Đường muốn đòi thêm tiền, Du Trường Tinh cảm thấy không sai, nàng cũng muốn đòi thêm tiền mà.
"Chu ca, cái này thật không có cách nào, ta ký hợp đồng quản lý công ty rồi, trừ việc riêng dưới năm vạn đồng thì có thể tự quyết, còn lại các thông báo đều phải thông qua Cố tỷ. Chị ấy cũng vì tốt cho ta thôi, chị ấy ký hợp đồng với ta khi đó, ta còn cái gì cũng không biết cả, ta cũng không thể phụ lòng chị ấy được."
Chu Thiết nghĩ nghĩ, rồi lại thở dài nói: "Chúng tôi thật sự muốn cho cô nhiều thêm một chút cát-sê, chúng tôi có thể bớt ra một ít ngân sách. Nhưng mà cô không biết, người quản lý của cô nói chuyện khó nghe quá. . . Ai, tôi còn ngại thuật lại lần nữa đấy."
Du Trường Tinh rất muốn phụ họa.
Chu Thiết bỗng nhiên nói: "Cô vào nghề ba năm, đương thời vẫn còn là người mới, cùng với nàng chia phần trăm, tốt nhất thì cũng bất quá là chia 4:6 thôi? Cô cầm bốn?"
Nếu như Du Trường Tinh vẫn còn là lúc mới vào nghề ba năm trước đây, có lẽ nàng sẽ dùng đầu óc để phân tích, nàng có thể nghe ra ý giấu giếm bên trong: Không có gì tốt hơn chia 4:6.
Điều này nói rõ gì, Cố Đường đã đưa cho nàng một bản hợp đồng rất rộng rãi.
Nhưng ba năm này, người còn giữ sơ tâm duy nhất trong công ty quản lý của Cố Đường, chỉ có nàng mà thôi.
Du Trường Tinh nói: "Cái này... Chúng ta ký hiệp nghị bảo mật, không thể nói chuyện phân chia."
Nhà sản xuất làm cái gì chứ? Theo lời suy đoán, tóm lại mỗi ngày đều tránh không được nói chuyện tiền bạc với người ta, nghe xong lời này, hắn liền hiểu rõ.
"Cô xem như thế này có được không... Chúng tôi không thông qua người quản lý để ký kết, chúng tôi cho cô 500 vạn cát-sê, cô thấy như thế nào? Kế hoạch phim này là 50 tập, phim đô thị quay nhanh, cơ bản hai ba ngày là quay xong một tập, như vậy cũng chỉ mất khoảng ba bốn tháng, Du tiểu thư, cô hãy suy nghĩ kỹ xem."
Du Trường Tinh còn không nhớ nổi mình đã cúp điện thoại lúc nào.
Đợi khi nàng tỉnh táo lại, nàng đã đứng trước gương phòng tắm, nhìn khuôn mặt mình, nàng vốn lo lắng mặt bị sưng phù, không tiện nói chuyện thông báo, nên mới nghĩ nhẫn nhịn một chút, đợi Cố Đường đưa nàng vào đoàn làm phim rồi nói tiếp.
Nhưng nếu như là 500 vạn thì sao?
Theo ý của Chu Thiết, Cố Đường đòi 700 vạn tiền cát-xê, nói thật, Du Trường Tinh cũng cảm thấy hơi quá mức, nữ hai dù gì cũng chỉ là nữ hai, cho dù cát-sê chưa bằng một phần mười của nữ chính, nhưng mà giới giải trí này có quy tắc như thế mà thôi.
Cát-sê của nam chính nữ chính so với tất cả diễn viên còn lại cộng lại vẫn nhiều hơn.
Nếu không vì sao người người đều muốn làm nữ chính chứ?
700 vạn, nàng có thể được 280 vạn, nhưng nếu như giải ước với Cố Đường... Nàng thật sự được 500 vạn, gần gấp đôi.
Trong chốc lát, hô hấp Du Trường Tinh dồn dập hẳn lên, nàng lấy điện thoại di động nhắn tin cho bác sĩ, "Ta muốn hỏi về cái thuốc tiêm giảm sưng ấy. Tiêm chừng bao lâu thì có tác dụng? Hiệu quả có thể duy trì bao lâu? Với cả có di chứng gì không?"
Kỳ thật cái mà bác sĩ nói là thuốc tiêm giảm sưng, chính là các loại hormone kích thích da, còn có các chất ức chế phản ứng viêm, nói đúng ra thì không chỉ trị phần ngọn chứ không trị gốc, mà còn là cách chữa đau đầu bằng cách chặt đầu, nhưng cái này không cần nói cho Du Trường Tinh biết.
Bác sĩ nói: "Loại thuốc này không phải ai cũng dùng được, thật ra tôi xem kỹ mấy tấm hình cô gửi, cô phục hồi rất tốt rồi, tụ máu cũng đã tan, sưng lên khi khung xương lành lại là chuyện khó tránh, không cần dùng cái này đâu."
Du Trường Tinh: "Có công việc, tôi cũng không còn cách nào khác."
Bác sĩ: "Vậy thì như vầy đi, hai ngày này nếu cô rảnh thì ghé qua một chuyến, tôi kiểm tra kỹ càng cho cô rồi xem có phù hợp để dùng thuốc tiêm giảm sưng không, cô yên tâm, cái này tính là quà thăm khám sau phẫu thuật, hoàn toàn miễn phí."
Du Trường Tinh của ba năm trước cũng đã từng nghe đến cái lý thuyết "miễn phí mới là đắt nhất" rồi, nhưng bây giờ nàng chỉ đáp lại một điều: "Không cần, nên thu phí như thế nào thì cứ thế mà thu."
Bác sĩ thật sự là hết cách với nàng.
Đến sáng thứ hai, Cố Đường đến công ty mở cuộc họp nhỏ cho nhân viên, công ty của nàng hết thảy có 10 nhân viên, một nửa trong số đó đều là trợ lý đảm nhận vai trò tương tự, đồng thời còn phải biết lái xe, chụp ảnh và cả chỉnh sửa ảnh.
Thêm vào việc là công ty quản lý, có nghệ sĩ ra vào, nên địa điểm của công ty được thuê ở một khu biệt thự đặc biệt kín đáo.
Sắp xếp xong nhiệm vụ cho thời gian tới, Cố Đường vừa về đến văn phòng ba tầng của mình, cửa phòng đã bị gõ, âm thanh nghe như khó thở và hấp tấp.
Nhân viên sẽ không dám gõ cửa như vậy, vậy chỉ có nghệ sĩ thôi, không cần phải nói, chắc chắn là Văn Hoài.
Cố Đường còn chưa kịp nói tiếng "Mời vào", tay nắm cửa đã bị vặn, đáng tiếc là Cố Đường là người cảnh giác, mà lại còn đã trải qua nhiều thế giới như vậy, cho nên thói quen khóa cửa đã rất tốt, Văn Hoài vặn không ra.
"Cố Đường! Cô có ở trong đó không!"
Cố Đường không nhanh không chậm đứng dậy, mở cửa cho hắn.
Văn Hoài xông vào, trông có hơi mệt mỏi.
"Tôi nhắn tin cho cô, sao cô không thèm để ý đến tôi? Cô làm quản lý như thế hả?"
Cố Đường liếc nhìn hắn một cái, "Cậu không hài lòng với hợp đồng hiện tại, nói muốn bàn lại chuyện chia phần trăm, cuối cùng lại còn nói muốn giải ước với tôi, tôi phải để ý cậu làm gì?"
Văn Hoài nhất thời á khẩu, hắn hít sâu hai cái để bình tĩnh lại, nghĩ lại mục đích của mình, "Tôi muốn giải ước với cô."
Cố Đường tránh sang một bên, căn biệt thự này nàng thuê, bên trên mặt đất ba tầng, bên dưới mặt đất một tầng, phòng làm việc của tổng giám đốc là ở phòng ngủ chính tầng ba.
Phòng ngủ trang trí lại thành phòng làm việc, thư phòng bên trong biến thành phòng họp, phòng giữ quần áo thì đổi thành phòng tài liệu.
Cố Đường cầm hợp đồng của Văn Hoài, cùng với những ghi chép công việc hai năm nay, chỉ vào phòng bên trong, "Vào trong nói."
Văn Hoài hừ một tiếng, nhưng hắn vừa mới ngồi xuống, cửa văn phòng lại bị gõ.
Tầm mắt Cố Đường lướt qua gương mặt hắn, Văn Hoài liền giống như đang ngồi trên ghế, lập tức nói: "Sao, văn phòng của cô, cô lại bảo tôi đi mở cửa? Cửa có phải tôi khóa đâu?"
Tính khí như vậy, dù rơi xuống sao Thiên Vương cũng sẽ lạnh lẽo thôi.
Cố Đường đi mở cửa, đứng ngoài cửa hai người, là hai nghệ sĩ còn lại của nàng.
Mặt Du Trường Tinh vẫn còn sưng, Kỷ Hi Việt — Cố Đường nhìn hắn, nhướn mày, "Cậu phẫu thuật thẩm mỹ à? Cậu độn mũi, làm khóe cười và má lúm đồng tiền, còn cả thu gọn đầu mũi nữa?"
Kỷ Hi Việt vừa chột dạ, vừa lại cảm thấy Cố Đường đáng ghét thật, hắn ậm ừ đáp tiếng.
Cố Đường cố ý trừng mắt nhìn Du Trường Tinh một cái, "Đều tại cô hết! Nhìn cái mặt cô kìa, cô còn muốn đóng phim sao? Đem ảnh của cô dán trước cửa thì, cô còn đáng sợ hơn cả Chung Quỳ ấy!"
Biệt thự ba tầng, không đóng cửa nói chuyện thì tầng dưới cũng nghe được, mà Cố Đường lại còn cố ý phóng đại âm thanh lên, tiếng cười của nhân viên tầng dưới không biết là người nào vọng lên, Du Trường Tinh trực tiếp nổi nóng, Du Trường Tinh ho khan một tiếng, "Cố tỷ, em muốn giải ước."
Cố Đường nhíu mày, tỏ vẻ kinh ngạc, đúng lúc này thì Văn Hoài cũng đi ra, cười lạnh nói: "Thấy chưa, tôi đã nói đâu phải tại tôi, bọn họ đều muốn giải ước."
Cố Đường nhìn Kỷ Hiệt vẫn còn chưa lên tiếng, "Còn cậu thì sao? Còn có ba ngày là thi đại học rồi. Không ở nhà ôn tập cho tốt, đến đây làm gì?"
Kỷ Hi Việt nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: "Thật ra, Cố tỷ, em cũng muốn giải ước."
Vẻ mặt Cố Đường không thể tin nổi, lập tức nét mặt trở nên phức tạp, cuối cùng nàng nheo mắt, tức giận nói: "Được! Tất cả các người theo ta vào trong!"
Nàng xoay người bỏ đi, đám người ngốc này, còn cho rằng là bọn họ đang ép nàng nữa chứ.
Ở sau lưng, ba vị nghệ sĩ liếc mắt nhìn nhau.
Văn Hoài đắc ý dương dương, Du Trường Tinh nghĩ rằng sắp có được 500 vạn, trong lòng toàn là dũng khí.
Về phần Kỷ Hi Việt, hắn đang nghĩ về cái show của mình, «Thế giới Nhậm Ngã Hành» tốt như vậy, nghe nói lần này đi quần đảo Art La, hắn còn chưa đi nước ngoài bao giờ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận