Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 792: Ta gọi Chiêu Đệ ( ba ) ( 1 ) (length: 8112)

Lý cúc hoa vốn còn đang trừng Cố Thiên Ân, nói thì nói vậy cũng không sai, nhưng nói thẳng ra như vậy thì không tốt.
Nhưng mà vừa nghe thấy Cố Đường mở miệng châm chọc, Lý cúc hoa lập tức quay sang người khác, "Đây là em trai của ngươi! Ngươi là chị gái của nó! Ngươi nên phải chăm sóc nó thật tốt! Nó thích ngươi nhất, mà ngươi lại có thái độ này sao?"
Cố Đại Vĩ đập mạnh đôi đũa xuống, mặt lạnh tanh nói: "Thiên Ân là em trai của các ngươi, tương lai các ngươi ở nhà chồng chịu thiệt, nhất định là muốn nó giúp các ngươi ra mặt, không nhờ nó thì nhờ ai? Nó là cái gốc duy nhất của nhà họ Cố! Không có nó thì không có nhà họ Cố!"
Từ nhỏ đến lớn, theo bà nội nguyên chủ bắt đầu đã luôn dùng giọng điệu dạy bảo như vậy với năm cô con gái, Cố Thiên Ân đã sớm nghe quen, nó không quan tâm ai, cứ tiếp tục ăn cơm, còn không ngừng gật đầu, "Ví dụ như đại tỷ, nếu mà chị ấy thật sự qua lại với Nhiễm Tuấn Phi, em chắc chắn không giúp chị ấy ra mặt đâu, mất mặt quá đi!"
Nghe vậy, Cố Chiêu Đệ cũng không vui vẻ, 25 vạn tệ đã nằm trong tay, điều này cho cô ta sự dũng cảm vô cùng, "Xem cái đức hạnh của mày kìa, ăn ngon mặc đẹp cung phụng mà đến đại học cũng không thi đậu, nếu trong nhà còn có đứa em trai nữa, bố mẹ còn có thể lúc nào cũng hướng đến mày mà nói chuyện sao?"
Lý cúc hoa lại không vui, "Mày đang đâm dao vào ngực mẹ mày đấy à! Mẹ không muốn sinh sao? Mẹ hận không thể sinh thêm ba thằng con trai nữa ấy chứ! Mẹ sinh ra năm đứa chúng mày toàn đồ ăn hại tiền của nhà, đáng lẽ phải sinh ra thêm năm đứa con trai, thật đáng tiếc là về sau không còn sinh được nữa, nếu không nhà chúng ta chắc chắn đã sớm khác rồi!"
Không biết còn tưởng bà ta có thể sinh ra vàng bạc ấy chứ.
Nói đến đây, Lý cúc hoa lại hỏi Cố Chiêu Đệ: "Rốt cuộc là mày nghĩ như thế nào? Tuổi mày cũng đã lớn như vậy rồi, đáng lẽ là không tìm được ai tốt nữa, nếu mày thật sự muốn qua lại với Nhiễm Tuấn Phi... thì ít nhất mày phải ra mặt đường hoàng, cứ mờ ám như vậy, mày ra ngoài đường không thấy thẹn sao?"
"Đến lúc đó rồi nói." Cố Chiêu Đệ bực bội nói, cô ta nhìn Cố Đường đang vùi đầu ăn cơm, cảm thấy vô cùng khó chịu, rõ ràng lúc đầu người bị mắng là Cố Đường, sao giờ lại kéo đến chuyện cưới xin của cô ta thế này?
Nói thật, trước đây cô ta cũng không xem trọng Nhiễm Tuấn Phi, bây giờ lại càng khinh thường, tiền trong tay còn không nhiều bằng cô ta, đến rạp chiếu phim cũng chưa từng đi qua, nói trắng ra là chán phèo, cộng thêm chút hư vinh đang quấy phá nữa.
Còn có chút muốn cho Lai Đệ chết tiệt kia xem xem, rốt cuộc Nhiễm Tuấn Phi yêu thích ai.
"Nói chuyện của tao làm gì?" Cố Chiêu Đệ cười không có ý tốt, nói: "Chẳng phải nói bọn nó muốn đi làm thuê hay sao? Tao thấy trước hết nên giải quyết rõ chuyện này đi, không thì bọn nó cũng không thể yên tâm ở nhà được, đúng không?"
Cố Đường lúc này đã ăn cơm xong xuôi, ngước mắt liếc Cố Chiêu Đệ một cái, "Đi làm thuê còn vì sao nữa? Chẳng phải vì tiền sao, mày xem mày trở về, ăn ngon mặc đẹp, nói chuyện cũng có khí thế, tiền nắm trong tay thì còn sợ gì, sao nào, mày không muốn cho em gái mày ra ngoài kiếm tiền hả?"
"Tiền không dễ kiếm đâu." Cố Chiêu Đệ tức giận nói: "Tính khí của mày như thế kia không ổn, đi ra ngoài làm thuê thì phải nhẫn nhịn, hôm nay mày mà cãi nhau với người ta thì không được, hai hôm nữa lại bị người ta đuổi việc, cha mẹ còn phải bỏ tiền ra chuộc mày về đấy."
"Mày đi ra ngoài rốt cuộc là làm cái gì? Bảo đi làm thuê phải nhịn, nhưng mày cũng không nhịn mà, tính khí mày càng ngày càng bộc phát, về nhà gặp ai là mắng người đấy, còn học được cả thói đóng sầm cửa đá bàn, người trong thôn đều nói mày thay đổi nhiều rồi."
"Mắc mớ gì đến mày!" Cố Chiêu Đệ mắng, "Nhà có bốn đứa em gái, tao không thích nhất chính là mày, cái câu đó nói thế nào nhỉ? Nối giáo cho giặc! Mày đúng là vì hổ làm trành! Năm chị em mình lẽ ra phải một lòng, thế mà chỉ có mày, ngày ngày chạy theo hầu hạ Cố Thiên Ân, cha mẹ thì trọng nam khinh nữ, mày thì là con gái mà lại đứng về phe Cố Thiên Ân, mày không thấy xấu hổ sao?"
Cố Đại Vĩ một tay vỗ vào lưng Cố Chiêu Đệ, vỗ mạnh đến mức cô ta trợn trắng mắt, "Mày vừa về đã gây sự lung tung, tao thấy là tại vì mày có quá nhiều tiền đấy thôi."
"Nói mau! Rốt cuộc mày còn bao nhiêu tiền! Mày là một đứa con gái chưa chồng mà cầm nhiều tiền như vậy để làm gì? Mày nhìn con Phán Đệ và Tư Đệ đi, tiền của chúng nó đều do tao giữ cả, mày cũng mau đưa hết đây đi, cái loại người tiêu tiền như phá của như mày, để tiền trong tay mày thì khác gì chà đạp tiền đâu!"
Bị Cố Đại Vĩ vỗ một cái như thế, lại còn bị ông ta truy hỏi đòi tiền, Cố Chiêu Đệ liền trút hết thù hận lên đầu Cố Đường, nếu không phải hôm qua cô ta nói gì mà 25 vạn, 25 vạn, thì sao Cố Đại Vĩ lại đột nhiên hỏi cô ta đòi tiền chứ?
Cố Chiêu Đệ ấm ức nói: "Còn lại ba vạn thôi, con để dành làm của hồi môn! Mọi người đừng ai nghĩ đến chuyện lấy đi!"
"Cái gì mà lấy đi, chẳng qua là giữ hộ mày thôi, đợi mày lấy chồng thì trả lại cho mày."
Thấy Cố Đại Vĩ và Lý cúc hoa thay nhau ra trận muốn đòi tiền Cố Chiêu Đệ, Cố Đường dù không ưa gì Cố Chiêu Đệ, nhưng lại càng ghét hành vi của bố mẹ nhà họ Cố hơn, cô lên tiếng đánh lạc hướng câu chuyện, tiện thể cũng có thể giúp Cố Chiêu Đệ giải vây.
"Hay là nói về chuyện chúng ta đi làm thuê đi, Chiêu Đệ đi ra ngoài chưa đến năm năm, đã kiếm được sáu vạn tệ, lại còn có cả đống đồ xịn nữa, mà chị ấy còn chưa học hết cấp hai nữa đó, mấy đứa chúng ta ra ngoài kiếm chắc chắn còn nhiều hơn chị ấy ấy chứ."
Cố Đại Vĩ lập tức im lặng, Cố Chiêu Đệ trở về được gần hai tháng, mang về không biết bao nhiêu đồ chơi mới lạ không nói, quần áo trên người vừa nhìn đã thấy là hàng đắt tiền kiểu cách, hơn nữa tiêu tiền vẫn luôn vung tay quá trán, nói chuyện cũng vênh váo hẳn, ai cũng dám mắng, hoàn toàn khác với lúc mới đi, bảo là tay cô ta không có tiền thì ông ta không tin.
Cố Đại Vĩ cũng đã đi nghe ngóng về tình hình làm thuê ở miền nam rồi, trong nhà máy thì bao ăn ở một tháng khởi điểm cũng đã hai ngàn, vào dịp gần Tết còn tăng ca nữa thì tiền làm thêm giờ phát cực nhiều, nói vậy có nghĩa là chỉ cần tiết kiệm chút thì một năm cũng kiếm được ba vạn, quá là dễ dàng.
Ông ta hối hận vì mình biết chuyện quá muộn, nếu không đã bảo Lý cúc hoa đi làm thuê thì nhà đã sớm có biệt thự ở rồi.
Cho nên mới nói, Cố Đại Vĩ không hề tin chuyện Cố Chiêu Đệ có sáu vạn, ông ta cảm thấy tay cô ta phải có ít nhất là 10 vạn tệ.
Tính toán như vậy, Cố Đại Vĩ nhìn ba cô con gái giống như đang nhìn mấy con gà đẻ trứng vàng vậy.
Một cô con gái một năm có thể kiếm ba vạn, ba đứa đi làm thuê một năm là mười vạn, hai năm là ông ta có thể sửa lại nhà rồi, kiểu nhà của họ bây giờ đã quá cũ, cầu thang thì ở ngoài, phong thủy dãi mưa dầm nắng không nói, nhà vệ sinh nhà bếp thì vẫn còn ở trong sân, phiền phức hết sức.
Đến lúc đó ông ta định xây một căn biệt thự bốn tầng, hai vợ chồng ông ta ở một tầng, một tầng khác thì dành cho con trai kết hôn, còn một tầng nữa để lại cho cháu trai sau này, còn tầng trên cùng thì cho thuê cũng được, để làm kho chứa cũng được, còn có thể xây thêm phòng bài, phòng chiếu phim các thứ, cuộc sống như vậy mới thật là tuyệt vời.
Lý cúc hoa cũng có suy nghĩ tương tự, hai vợ chồng nhìn nhau lộ ra vẻ tươi cười, đều đang mơ mộng về cuộc sống tốt đẹp ôm cháu nội sau này.
Cố Đại Vĩ nói: "Cũng không phải là không được, có điều mấy đứa chưa từng đi xa nhà bao giờ, coi chừng bị người ta lừa đấy."
Cố Đường đã lái chủ đề thành công, nhưng Cố Chiêu Đệ lại không hề nghe ra, nên càng không có lòng biết ơn hay ăn ý gì, nghĩ lại chuyện cô ta phải đi làm để kiếm ra ba vạn, cô ta lại càng bực bội.
"Tao thấy không nên cho cả ba đứa nó đi, trong nhà thế nào cũng phải để một đứa ở lại mà lo toan."
Cố Chiêu Đệ khi tỉnh táo thì rất ghét Cố Đường, nhưng thực tế, trong đám em gái này cô ta chẳng ưa một ai cả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận