Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 111: Thật giả thiên kim (length: 11405)

Trương Nhã Đình hớn hở cầm bài thi ra làm, đáng tiếc lại không biết làm, đến giờ ăn cơm trưa, nàng vẫn còn hớn hở hỏi Lý Uyển Ngưng, đương nhiên là kèm theo vẻ lo lắng, "Mẹ, hay là chúng ta đón Cố Đường về ở hai hôm đi? Môi trường ở trường không tốt lắm, lần này nàng thi có được điểm tuyệt đối đâu. Hay là cho nàng đổi chỗ nào đó thư giãn một chút đi."
Lý Uyển Ngưng cũng lộ vẻ lo lắng, "Thật vậy sao? Hay là ở trường bị áp lực quá, con gái tuổi mới lớn, cũng nên cho nó xem thế giới này một chút."
Hai người đều ra vẻ lo lắng, nhưng trong lòng thì lại vui mừng khôn xiết, phải nói ở điểm này, hai người không phải mẹ con ruột, mà lại còn hơn cả mẹ con ruột.
Đến chiều tan học, Trần lão sư rốt cuộc không nhịn được, gọi Cố Đường vào văn phòng.
"Lần này con chỉ được 959 điểm."
Cố Đường chỉ muốn trợn trắng mắt, cô nhớ lần nào sau khi thi thử cô cũng là nhất lớp, Dương Quang lại thêm câu, "Trần lão sư bình tĩnh, tuyệt đối đừng phiêu!"
Nhưng Trần lão sư đối xử với cô rất tốt, lại còn rất tận tâm, Cố Đường quyết định không giày vò trái tim của thầy, "Con cố ý mà, lớn hơn hoặc bằng cái sao đó ấy mà..."
Trần lão sư tròn mắt nhìn cô, thật ra ở chung lâu với Trần lão sư, liền biết người này thực ra khá giả tạo, ở nơi trang trọng thì nghiêm túc hết mực, ngày ngày thúc ép răn dạy, nhưng thực ra thì khá hài hước.
"Ta muốn thử xem xem lão sư có thực sự tận tâm sửa bài hay không, hay gặp bài của ta liền xem lướt qua rồi bỏ."
Trần lão sư tức đến bật cười, phất tay nói, "Đi đi đi! Con đi nhanh lên!"
Cố Đường cười, đi ra cửa, Trần lão sư lại nói: "Sau này đừng làm vậy nữa, may mà con sai môn toán, nếu đưa cho giáo viên khác thì có lẽ thầy bị cười vào mặt cả tháng đó."
"Thầy yên tâm, lần sau vẫn điểm tuyệt đối!"
Cố Đường ra khỏi văn phòng, quay lại thu dọn cặp sách, ra đến cửa đã thấy Trương Nhã Đình đứng chờ cô.
"Sao vậy?" Cố Đường cau mày, "Tôi và cô không có gì để nói cả."
Trương Nhã Đình thầm mừng trong lòng, trước đây Cố Đường thấy cô thì không hề nói gì, hôm nay lại nói nhiều thế, chứng tỏ là cô ta rối loạn tâm can.
"Hay là cô về giải sầu một chút đi?" Trương Nhã Đình ra vẻ lo lắng nói, "Đổi chỗ ở hai ngày cũng tốt mà."
"Tôi không có gì để giải sầu cả! Tôi muốn học!" Cố Đường nghiêm túc nói, "Tháng sau…à tháng sau nữa hãy nói!"
Cố Đường nói xong quay người bước đi, Trương Nhã Đình nhìn bóng dáng cô mà chỉ muốn cười phá lên, Cố Đường tiêu rồi, Cố Đường đúng là tiêu thật rồi!
"Mẹ nhớ con quá."
Từ phía sau truyền đến tiếng Trương Nhã Đình đầy ẩn ý cười, Cố Đường tự nhủ, con ngốc này đúng là, ác ý lộ liễu như thế.
Trương Nhã Đình hớn hở một tháng, cho đến khi kết quả thi thử tháng mười có, Cố Đường vẫn là người đứng đầu bảng, 960 điểm.
Còn nàng ta thì sao, cao nhất cũng chỉ thi được tầm 550 đến 570 điểm, còn bây giờ thì đã xuống đến 490 điểm rồi.
"Cuối tuần này con về Trương gia ở hai ngày." Cố Đường thản nhiên, nhìn Trương Nhã Đình, "Quả nhiên bế quan học tập một tháng vẫn hữu dụng."
Trương Nhã Đình biểu tình cứng ngắc, ánh mắt tuyệt vọng mà lại ẩn chứa sự ác độc, "Thật ra cũng chỉ nâng được một điểm, mà lại mất cả tháng... so ra có vẻ không đáng cho lắm."
"Cô không hiểu đâu." Cố Đường khinh bỉ nhìn cô ta, "Từ 490 lên 590 rất dễ, nhưng từ 959 lên 960 lại rất khó, ta nói cái này với cô làm gì? Cô chắc chắn không hiểu nổi đâu."
Trương Nhã Đình hoàn toàn câm nín.
"Vừa hay thứ sáu, chúng ta cùng nhau về nhé?" Cố Đường đưa tay kéo quai cặp sách của Trương Nhã Đình, "Cô nhanh lên đi, không đói bụng à?"
"Cô bỏ tay tôi ra!" Trương Nhã Đình giãy giụa mấy cái, nhưng lực tay của Cố Đường lớn quá, kể cả Trương Sâm Viêm đến cũng không giãy ra được, Trương Nhã Đình bị kéo ra đến cầu thang, Cố Đường buông tay ra, "Tự mình xuống thang đi."
Bên cạnh truyền đến vài tiếng cười trộm.
"Con bé lớn rồi."
"Đúng là mất mặt."
Trương Nhã Đình đã cãi nhau mấy trận với bạn học trong trường, nhưng chưa có trận nào thắng, hơn nữa cô ta bất kể cãi nhau với ai, đám đông vây xem luôn chế giễu cô ta.
Sao một người lại có thể cãi lại mười mấy cái miệng chứ? Trương Nhã Đình cúi đầu, coi như không nghe thấy.
Hai tháng không về Trương gia, Trương gia vẫn như trước, Cố Đường đi lên liền xem qua phòng ngủ của cô trước, nói: "Bạt che phủ đi rồi, chăn gối phơi lại cho khô đi."
Nói xong cô mới đi xuống nhìn Lý Uyển Ngưng đang cứng đờ, "Dì không hoan nghênh con sao?"
Dĩ nhiên là không hoan nghênh rồi, Lý Uyển Ngưng cố kéo khóe miệng, "Sao lại không hoan nghênh chứ? Con là con gái ruột của dì mà! Nói đến chuyện hoan nghênh làm gì, đây là nhà của con, con thích về lúc nào thì về, cần gì phải khách sáo."
Lời nói mang ý oán trách nặng nề, Cố Đường cười nhẹ, "Vậy cũng tốt, lần sau con đến có lẽ không cần phải báo cho dì trước nữa."
"Đừng…" Lý Uyển Ngưng vừa thốt ra liền cảm thấy không ổn, vội vàng chữa lời: "Con muốn ăn gì thì nói trước đi, dì dặn Vương mợ chuẩn bị, có vài món cần nhiều thời gian mới làm được."
Cố Đường gật đầu, giọng điệu hờ hững, "Được thôi."
Rốt cuộc là nghe ra hay không nghe ra cô đang lơ là vậy? Lý Uyển Ngưng nhìn bóng lưng của cô, không khỏi xoa đầu, bao nhiêu năm nay bà ta giả vờ đau đầu, không ngờ bây giờ lại có thể bị con gái ruột của mình chọc cho đầu nhức thật!
Đến bữa tối, Trương Sâm Viêm cũng về, ông ta vẻ mặt kinh hỉ nhìn Cố Đường, "Lần này ở lại vài ngày nhé? Chúng ta ra ngoài dạo chơi đi?"
Cố Đường lắc đầu, "Con có hơi bận, tháng mười một có đại hội thể thao, có thi đấu, năm nay con không tham gia tiếng Anh nữa mà chuyển sang văn, tháng mười hai bên trại trẻ còn có buổi đấu giá từ thiện, con còn phải chuẩn bị đồ."
Cô lại cố ý liếc nhìn Trương Nhã Đình một cái, "Năm nay cô vẫn tham gia thi tiếng Anh sao?"
Tham gia cái đầu ấy, Trương Nhã Đình chỉ muốn chửi thề, Cố Đường rảnh quá nên cứ nhìn cô ta không vừa mắt thôi!
Nhưng Cố Đường nói câu này, trọng điểm không nằm ở chỗ Trương Nhã Đình, nàng ta tự coi mình quá cao rồi, trọng điểm của Cố Đường là ở chỗ "đấu giá từ thiện", Trương Nhã Đình không thành vấn đề, Trương Sâm Viêm mới là mục tiêu.
Quả nhiên, Trương Sâm Viêm đã mắc câu, "Đấu giá từ thiện à, năm nay các con định làm cái gì? Nếu địa điểm không đủ thì có thể đưa người vào nhà."
"Chắc không cần đến thế đâu ạ." Cố Đường hững hờ đáp, "Cần phải giữ bí mật." Cô cười nhẹ một tiếng, "Năm nay, chắc chắn Trì lão tiên sinh cũng sẽ rất thích, với cả năm nay đồ con thiết kế tỉ mỉ, có hàm lượng cao hơn những năm trước."
Trương Sâm Viêm như có mèo cào trong lòng, tiếc là vẫn phải cố làm ra vẻ không quan tâm, dặn dò Trương Nhã Đình, "Năm nay không được làm bậy nữa đấy!"
Ăn tối xong, Trương Sâm Viêm đưa Cố Đường vào thư phòng, còn cho cô xem hình cũ của Trương gia, Cố Đường cũng xem thấy bà nội, người được nói là rất giống cô.
Đương nhiên là chưa xong đâu, Cố Đường còn kéo Trương Sâm Viêm chạy vòng quanh biệt thự một vòng, gọi đó là rèn luyện thân thể, đến tối ngủ sẽ ngon giấc.
Biệt thự nhà họ Trương không hề nhỏ, hai người vừa đi vừa nói chuyện, Cố Đường còn nói, "Không cần phải chạy nhanh vậy, vận động sau bữa tối chủ yếu để tiêu hao lượng đường trong máu, phòng ngừa việc ngồi nhiều, dễ tăng đường huyết lắm."
Trương Sâm Viêm cười rất thoải mái, "Cô con gái này, năm xưa ba còn có thể vào đội huấn luyện giáo viên đó."
Một đôi cha con giả tạo tình cha con, nhưng ở trên sân thượng thì một đôi mẹ con giả tạo tình mẫu tử thì nhập vai thật sự.
Lý Uyển Ngưng không bật đèn, cứ đứng trên sân thượng mà nhìn, gió lạnh thổi mười mấy phút đồng hồ, đầu bà quả nhiên càng đau, Trương Nhã Đình thì trốn sau rèm phòng khách ở tầng một, tức đến độ làm mép rèm nhăn nhúm lại.
Sau khi chạy xong, Cố Đường vừa về đến phòng, chưa kịp rửa mặt thì cửa phòng đã bị gõ, Trương Nhã Đình vẻ mặt ghen ghét, "Cô nghĩ ba thích cô thật chắc?"
Đến rồi, cuối cùng cũng đến, Cố Đường vốn còn tưởng rằng người kiếm chuyện là Lý Uyển Ngưng cơ, ai ngờ Trương Nhã Đình lại là người ra mặt trước.
Có thể thấy là hai tháng này cô ta sống sướng quá nên chẳng còn nhớ những lần bị ăn đòn nữa.
"Không lẽ không phải sao? Tôi là con ruột của ba, không lẽ ba không thích tôi mà lại đi thích người ngoài?"
Trương Nhã Đình vốn dĩ đã là người nóng nảy, cái điệu cười giễu cợt này của Cố Đường lại càng có tác dụng, Trương Nhã Đình bùng nổ.
"Hứ! Chắc chắn là …"
Trương Nhã Đình mới nói được một nửa câu thì Lý Uyển Ngưng bưng cốc sữa ấm vào, thấy cảnh tượng này, bà ta lập tức cau mày, "Cô đến phòng của nó làm gì đấy?"
Cơ hội tốt như này làm sao bỏ qua được chứ, Cố Đường trực tiếp đẩy người, chiếc ly rơi xuống vỡ tan tành trên nền nhà, Cố Đường cầm túi xách chạy ngay ra ngoài, "Tôi mà còn đến nhà Trương gia này thì tôi làm chó!"
Trương Sâm Viêm mới tắm xong, tóc còn ướt sũng, nghe thấy tiếng liền vội vàng chạy đến, "Lại làm sao đấy?"
Cố Đường xách túi xách lên, "Trương Nhã Đình bảo là ba tiếp con về có mục đích!"
Cái mục đích này thật ra cũng dễ đoán, người có tiền mà, cũng đâu có phải là gia tộc danh gia vọng tộc, xem trọng việc đi học sau này sẽ có cơ hội đổi đời như vậy đâu.
Hơn nữa Cố Đường cũng đã thăm dò trước rồi.
"Là vì Trì lão tiên sinh và Tịch tiên sinh!" Cô trực tiếp mở cửa chạy ra, "Trước đây không có cha mẹ thì tôi vẫn sống được đấy, tôi không cần cha mẹ!"
Cô trực tiếp chạy đi, Cố Đường mà chạy nhanh thì có thể vào đội tuyển quốc gia được đấy, chạy đường dài có khi còn đoạt được huy chương vàng nữa là, Trương Sâm Viêm chạy tắt thở cũng đuổi không kịp cô.
Nhìn thấy Cố Đường biến mất hút trong nháy mắt, Trương Sâm Viêm quay về biệt thự, nhìn hai mẹ con đang đứng ở phòng khách, một tay giáng thẳng xuống.
"A!" Lý Uyển Ngưng ngã thẳng xuống nền, sức của Trương Sâm Viêm rất lớn, cả tóc tai bà ta cũng bị rối bời, "Ông dựa vào cái gì mà đánh tôi!"
"Tôi đã dặn dò bà như thế nào! Bà đã làm cái gì hả!"
"Không phải tôi!" Lý Uyển Ngưng ôm mặt, "Tôi đi đưa sữa cho nó mà…"
"Không phải bà thì còn ai!" Trương Sâm Viêm nổi trận lôi đình, "Ngoài bà ra tôi còn nói chuyện này với ai hả!"
"Đình Đình! Trương Nhã Đình!" Lý Uyển Ngưng quay đầu trừng mắt hung dữ nhìn Trương Nhã Đình, "Rõ ràng là cô nói! Không tin thì đi hỏi Cố Đường mà xem!"
Trương Sâm Viêm cười lạnh một tiếng, "Sao nó biết được? Tôi chưa nói, không phải do bà chủ mưu hay sao? Thử hỏi có đúng cái câu của Cố Đường là không phải bà nói ra không hả!"
Trương Nhã Đình rúm ró trên sofa, cô ta không dám nói, không dám động đậy, càng không dám đi, bàn tay vừa rồi bị Trương Sâm Viêm đánh xuống quá đau.
Cô ta không muốn phải chịu cái tát thứ hai.
Lại một lần nữa... nếu cô ta lại chọc Trương Sâm Viêm nổi giận, không chừng cô ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Cô ta đã từ tầng hai chuyển xuống tầng một, nước trái cây cũng không dám uống, cô ta không thể bị đuổi khỏi Trương gia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận