Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 998: Lừa gạt Trụ ngố (length: 8583)

Trụ ngố hít sâu một hơi, sau đó lại hỏi vì sao lại nhìn Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như như vậy.
Dịch Trung Hải ngụy trang rất giỏi, mọi người nhìn không thấu hắn.
Vương Khôn liền nói: "Ta trước kia đã nói với ngươi rồi, ngươi không để ý. Dịch Trung Hải luôn miệng nói giúp đỡ người khác, nhưng rốt cuộc hắn giúp ai, ngươi cũng rõ ràng rồi đấy.
Cái thời kỳ ba năm khó khăn kia, trong viện có bao nhiêu người sống không nổi. Những người đó cầu đến Dịch Trung Hải, hắn làm thế nào, hắn có thể có tiền, nhưng một xu cũng không muốn cho mượn. Lúc nào cũng nói bản thân không có tiền.
Nhưng kết quả thế nào, ngươi cũng đã thấy.
Còn có chuyện nhà các ngươi nữa.
Vũ Thủy đã nói, khi hai anh em các ngươi sống không ra gì, Dịch Trung Hải liền đến tỏ vẻ quan tâm hai người. Lần nào đến cũng tay không, chỉ nói với hai ngươi là, nếu có khó khăn, người trong viện sẽ giúp.
Nhưng mà, nhà các ngươi ở trong sân, hai nhà cách nhau không xa. Bảo là hắn không biết nhà ngươi đang khốn đốn, ngươi tin không?
Không đúng, ngươi tin, nếu không thì ngươi đã không cảm kích hắn như vậy."
Trụ ngố không nói gì, cầm chén nước lên, một hơi uống cạn. Những lời Vương Khôn nói không hề phức tạp, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút là hiểu.
Trước đây hắn chưa từng nghĩ tới, vì chưa từng nghi ngờ dụng tâm của Dịch Trung Hải. So với những người khác trong viện, Dịch Trung Hải đã làm khá tốt rồi. Dù sao, Dịch Trung Hải còn quan tâm mấy câu đến anh em bọn họ.
Hít sâu một hơi, Trụ ngố lại hỏi Tần Hoài Như: "Còn Tần tỷ thì sao, ta biết nàng có chút tham tiền, nhưng cũng là vì con cái. Nàng là một quả phụ, không tìm cách kiếm tiền thì làm sao nuôi sống được con."
Chuyện của Tần Hoài Như thì không cần Vương Khôn nói. Danh tiếng của nàng vang dội khắp xưởng cán thép.
Mọi người liền nhao nhao lên tiếng, đặc biệt là chuyện giữa trưa xếp hàng đi lấy phần ăn của người khác.
Sau khi nghe xong, Trụ ngố không muốn tin, phản bác: "Ăn nói vớ vẩn, rõ ràng là mấy người kia muốn chiếm tiện nghi của Tần tỷ."
Tiêu Chấn Vượng chất vấn: "Trụ ngố, ngươi nghe cho kỹ, là Tần Hoài Như chạy đến trước mặt người khác, chứ không phải là người khác chạy đến trước mặt Tần Hoài Như. Tần Hoài Như không thích, thì người ta có thể ép Tần Hoài Như được à?"
Trụ ngố nhất thời trợn mắt há mồm.
Căn tin là địa bàn của hắn, chuyện gì liên quan đến hắn, người căn tin cũng sẽ nói cho hắn biết.
Hắn đã từng hỏi Tần Hoài Như, tại sao không đến đội bán rau của hắn mà xếp hàng. Tần Hoài Như trả lời vâng dạ, sợ Hứa Đại Mậu nhìn thấy rồi đặt điều, không muốn người khác hiểu lầm hai người.
Vì chuyện này, Trụ ngố còn đặc biệt dặn người trong căn tin, nếu gặp Tần Hoài Như không xào rau được, thì phải cho Tần Hoài Như lấy cơm nhiều một chút.
Mấy người kia đã kể với hắn không ít lần về chuyện có người khác mua đồ ăn cho Tần Hoài Như. Lúc đó hắn tức giận lắm, nhưng đều bị Tần Hoài Như khuyên nhủ. Tần Hoài Như cho rằng không thiệt, còn kiếm được bữa cơm trắng.
Trong lòng hắn, Tần Hoài Như như một đóa sen trắng, vốn dĩ không hề nghi ngờ gì Tần Hoài Như cả.
Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này theo góc độ này.
Trụ ngố không muốn thừa nhận, nhưng lại không nghĩ ra lý do để phản bác: "Không thể nào, tại sao không ai nói với ta."
"Nói với ngươi? Chính ngươi tự ngẫm lại xem, từ khi Tần Hoài Như vào xưởng cán thép, ngươi đã đánh nhau bao nhiêu lần rồi. Nếu không phải Dịch Trung Hải ỷ vào thân phận công nhân bậc tám, đến cầu Dương Vạn Thanh, thì ngươi đã bị đuổi việc bao nhiêu lần rồi."
Kể đến đây, những lão nhân ở phòng bảo vệ cũng đầy bụng oán hận.
Người khác đánh nhau, phòng bảo vệ liền bắt người về dạy dỗ. Đến phiên Trụ ngố thì lại làm nhẹ xử nhẹ, khiến công nhân trong xưởng có ý kiến với phòng bảo vệ không ít.
Nhưng không còn cách nào, Dương Vạn Thanh đã lên tiếng, thì phòng bảo vệ chỉ có thể làm nhẹ đi mà thôi. Đổng Vĩnh Húc cũng không vì chuyện nhỏ nhặt này mà đối nghịch với Dương Vạn Thanh.
Người của phòng bảo vệ, về đến nhà, bị không ít bạn bè thân thích và hàng xóm chế giễu. Mỗi khi những người đó ở trong xưởng phạm lỗi, đến cầu xin bọn họ, thì chính là khoảng thời gian bọn họ căm hận nhất.
Giúp đỡ được thì dễ nói, người ta sẽ coi trọng họ một chút. Nếu không thể giúp, thì những lời bàn tán, chuyện gì cũng bị lôi ra.
Nghe những lời oán trách của mọi người, vẻ mặt Trụ ngố lộ ra vẻ khó xử.
Vương Khôn thấy sắp thành đại hội kể khổ rồi, vội ngăn mọi người lại, không để họ nói nữa.
Một lúc lâu sau, Trụ ngố mới tiếp tục mở miệng: "Vương Khôn, ngươi nói xem, làm sao ta mới có thể kết hôn được?"
Vương Khôn tò mò đánh giá Trụ ngố.
Hắn chẳng lẽ không nhìn ra, Dịch Trung Hải muốn ghép hắn với Tần Hoài Như sao?
Ai trong viện cũng hiểu, Dịch Trung Hải muốn buộc Trụ ngố và Tần Hoài Như ở bên nhau. Chỉ là mọi người không muốn chọc Giả Trương thị, lại thêm chuyện này không liên quan đến mình, nên đều giả vờ không biết.
Hay là trong lòng Trụ ngố không hề có ý định cưới Tần Hoài Như?
Chuyện này cũng không phải là không thể.
Tần Hoài Như ngày nào cũng quyến rũ Trụ ngố, nói Trụ ngố không hề có ý định chiếm tiện nghi, căn bản không thể.
Nhưng nếu muốn Trụ ngố cưới Tần Hoài Như, thật sự không dễ vượt qua được rào cản tâm lý.
Nếu Trụ ngố dám nói muốn cưới Tần Hoài Như, thì những lời bàn tán ở tứ hợp viện và xưởng cán thép sẽ nhấn chìm hắn. Không có khuôn mặt dày như da trâu, thì Trụ ngố tuyệt đối không cưới Tần Hoài Như.
Đây cũng là nguyên nhân Dịch Trung Hải rất muốn Trụ ngố cưới Tần Hoài Như, nhưng vẫn không dám mở miệng.
Nếu hắn lớn tiếng khuyên can, thì người khác sẽ không nói gì Trụ ngố, nhưng lại nói xấu hắn sau lưng.
Lỡ như có một ngày, Trụ ngố và Tần Hoài Như trở mặt, thì hai người họ sẽ hận hắn vì đã mai mối.
Dịch Trung Hải không muốn dính bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ muốn buộc Tần Hoài Như dùng mỹ nhân kế với Trụ ngố.
Hắn cứ tưởng mình có thể nắm trong tay tất cả, nhưng lại bó tay hết cách trước mặt Tần Hoài Như.
Tần Hoài Như biết tính tình hắn sợ rắc rối mà ham danh tiếng, lần nào cũng dùng bà cụ điếc và Giả Trương thị để làm cái cớ.
Dịch Trung Hải không có cách thuyết phục bà cụ điếc, cũng không dám chọc Giả Trương thị, chỉ có thể kéo dài.
"Trụ ngố, ngươi đã hỏi, ta sẽ nói cho ngươi nghe. Ngươi thấy hợp lý thì nghe, không để ý thì coi như ta chưa nói."
Trụ ngố sốt ruột nói: "Đừng có vòng vo nữa, ngươi mau nói đi."
"Vậy ta nói đây. Ta vẫn là câu nói đó, nếu ngươi muốn sống hạnh phúc thì tốt nhất cả đời không nên gặp bà cụ điếc, Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như. Ngươi làm được thì bằng tay nghề của mình, sẽ không thiếu ngày tốt đâu, còn không thì dù có lấy được vợ cũng sống không tốt đâu."
Trụ ngố cầm chén trà trong tay, xoay đi xoay lại, mặt lộ vẻ khó xử. Tính hắn vốn lười biếng, thích yên ổn, mọi chuyện không muốn suy nghĩ nhiều. Đó cũng là lý do bà cụ điếc và Dịch Trung Hải, chỉ bằng mấy câu ngon ngọt đã có thể lừa gạt được hắn.
Nói thẳng ra là, hắn không thích mạo hiểm. Bảo hắn rời khỏi môi trường đã sống mấy chục năm, thì hắn thật không muốn.
"Không có cách nào khác à?"
Vương Khôn gật đầu: "Ngươi nghĩ xem có chống lại được ba người bà cụ điếc, Dịch Trung Hải, Tần Hoài Như liên thủ lừa ngươi không?"
Trụ ngố không lên tiếng.
"Ngươi không ngăn được đâu. Cho nên, cách tốt nhất là cả đời không gặp họ nữa. Cho dù ngươi có lấy vợ, thì ngươi thử hỏi xem có bà vợ nào muốn chồng mình hết lòng hết dạ lo cho người khác, mà trong đó còn có một quả phụ xinh đẹp hay không.
Đạo lý 'ơn một đấu, oán một thưng' ngươi không hề biết à?
Ai đối tốt với ngươi, ai đối không tốt với ngươi, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ vào."
Vẻ mặt Trụ ngố lúc âm u lúc sáng tỏ, cuối cùng hắn hỏi: "Ngươi nói thì nhẹ nhàng đấy, làm sao ta có thể rời khỏi cái tứ hợp viện này được?"
Lúc này, Vương Khôn không nghĩ rằng Trụ ngố đã có ý định rời đi. Chỉ cần hắn quay lại tứ hợp viện, gặp bà cụ điếc, thì hắn sẽ lại biến thành dáng vẻ lúc trước ngay thôi.
"Đến Bảo Định đi. Nghe Hà Vũ Thủy nói, ba ngươi ở Bảo Định sống cũng khá ổn đấy. Ngươi đến Bảo Định, tìm một công việc ở đó, rồi tìm một chỗ ở riêng. Chờ làm quen môi trường rồi tìm ai đó nói chuyện cưới xin."
Bạn cần đăng nhập để bình luận