Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 7: Chuẩn bị An gia (length: 8429)

Sau khi mọi người tản đi, nhìn căn nhà trống trơn, Vương Khôn lại một trận đau đầu.
Cần mua đồ dùng cho An gia ở chỗ này không ít.
Ví dụ như đồ dùng trong nhà thôi đã cần không ít, ít nhất phải hai cái giường, hai cái tủ kéo, còn phải hai cái bàn, vài cái ghế dựa các kiểu.
Trong nhà bếp thì cái gì cũng không có, muốn mua than, muốn mua nồi niêu xoong chảo các loại.
Còn có chăn trên giường, đệm nằm các loại nữa.
Nghĩ đến những thứ này vật dụng bày ra, Vương Khôn liền định lui quân, thôi thì dùng Ngũ Quỷ Bàn Vận thuật vậy. Không phải Vương Khôn tiếc tiền, mà là đi mua quá phiền phức. Không chỉ cần các loại phiếu mua hàng, mấu chốt là còn không biết có mua được không.
Vương Khôn đang suy nghĩ xem nên sắp xếp cho An gia thế nào thì cảm giác vạt áo bị kéo một cái, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Tuyết Nhi đang kéo áo hắn.
"Sao vậy, Tuyết Nhi?"
Tuyết Nhi mở to đôi mắt hỏi: "Ca ca, chỗ này sau này sẽ là nhà của chúng ta sao?"
Vương Khôn gật đầu.
"Đúng, chỗ này sau này sẽ là nhà của chúng ta, cái nhà nhỏ bên kia sẽ là phòng của con. Tuyết Nhi có thể tự mình sắp xếp phòng đó."
Tuyết Nhi nhận được câu trả lời khẳng định liền nở nụ cười, ngay sau đó lại có chút buồn bã.
"Thế nhưng trong phòng chỉ có mỗi một cái giường, nếu Tuyết Nhi lấy mất, ca ca phải làm sao?"
Không ngờ cô bé lúc này vẫn còn nhớ đến hắn.
Vương Khôn xoa đầu Tuyết Nhi.
"Không cần lo lắng, ngày mai ca ca dẫn Tuyết Nhi đi mua giường với bàn. Đến lúc đó Tuyết Nhi sẽ có giường và bàn của riêng mình, Tuyết Nhi có thể ở trong phòng mình đọc sách học tập."
"Tuyết Nhi nhất định sẽ chăm chỉ học tập."
Việc mua giường cũng là chuyện của ngày mai, tối nay đành phải tạm vậy.
Vương Khôn lấy hành lý của bọn họ ra, có hai bộ chăn ga gối, ngoài ra thì chẳng có gì. Những thứ này cũng là do lão thôn trưởng nhắc nhở, nếu không thì Vương Khôn cũng chẳng muốn mang theo mấy thứ đồ này chen chúc trên tàu hỏa.
Để Tuyết Nhi ở nhà trải giường, Vương Khôn tính ra ngoài kiếm chút gì đó ăn.
Ngủ thì còn chấp nhận được chứ ăn uống thì không thể qua loa.
Ngày đầu tiên dọn đến nhà mới, cũng phải làm chút đồ ăn ngon.
Chủ yếu là Vương Khôn cũng muốn ăn thịt, dọc đường đi cũng không có tìm được cơ hội ăn thịt.
Ra khỏi tứ hợp viện không xa, tìm được một chỗ không người, Vương Khôn làm ba cân thịt heo, thêm chút bột mì, hoa quả rồi chuẩn bị quay về.
Không phải là không muốn làm món khác, mà là trong nhà không có điều kiện làm, chỉ có mấy món này còn phải mượn nồi của người khác nấu.
Lúc trở lại tứ hợp viện thì thấy hai người đang cãi nhau, một người đứng cũng không vững, có vẻ như say rượu.
"Ê, cậu là ai vậy, có phải đi nhầm chỗ rồi không?" Người không say chặn Vương Khôn lại. Người này nhìn có vẻ già dặn, trong tay xách hai cái hộp cơm, nhìn dây xách và hộp cơm thì thấy không nhẹ, trên người còn có mùi thơm nồng nặc của đồ ăn.
Vương Khôn đoán người này hẳn là đầu bếp, tay nghề cũng không tệ.
Hai người đang cãi nhau ở ngay trước cửa tứ hợp viện, rất có thể sau này sẽ là hàng xóm, Vương Khôn cũng không thể vì chuyện của mấy người trong viện mà giận lây sang họ.
"Tôi tên là Vương Khôn, hôm nay mới dọn đến, sẽ ở tiền viện."
"Đó không phải là nhà của Tần Hoài Như sao, không phải là đường phố không phân cho nhà cô ta à?"
Chắc chắn là người trong viện, không chạy đâu được, người ngoài thì không rõ chuyện trong viện lắm.
"Tôi là Hà Vũ Trụ, ở trung viện, đây là Hứa Đại Mậu, ở hậu viện."
Có lẽ là nghe thấy tên của mình, Hứa Đại Mậu bỗng tỉnh táo lại, giơ tay chỉ Vương Khôn.
"Trụ ngố, cho mày biết, tao không sợ mày đâu. Quan hệ của tao với lãnh đạo rất tốt, mày mà đắc tội tao thì đừng trách tao mách lẻo với lãnh đạo."
Hà Vũ Trụ cười ngượng nghịu.
"Mọi người hay gọi tôi là Trụ ngố. Hắn say rồi, cậu đừng chấp nhặt với hắn."
Vương Khôn cũng nhận ra, hai người này tuy là hàng xóm cùng viện, nhưng chắc chắn quan hệ không tốt. Hứa Đại Mậu uống nhiều, đứng cũng không vững, trên người toàn là bụi đất, Hà Vũ Trụ cũng chẳng thấy đỡ hắn. Thậm chí trên người Hứa Đại Mậu còn có hai vết chân, không biết có phải do Hà Vũ Trụ đạp không.
"Không sao đâu, về nhà rồi nhanh vào đi thôi."
Vương Khôn đi vào trong viện trước.
Diêm Phụ Quý không biết từ đâu xông ra, thèm thuồng nhìn thịt trong tay Vương Khôn.
"Tiểu Khôn này, nhà cháu đến cả nồi còn không có, mua thịt cũng không có cách nào làm. Hay là cứ về nhà ông làm rồi chúng ta hàn huyên một chút. Ở chỗ ông vẫn còn một bình rượu ngon, hai chúng ta làm vài chén."
Vương Khôn còn chưa kịp trả lời, Hà Vũ Trụ ở phía sau đã nói.
"Thôi đi, Tam đại gia, cái bình rượu đổi nước của nhà ông, lần trước uống xong cũng chỉ còn cái đáy. Không biết đến bao giờ thì lại đổi nước đây."
"Vương Khôn này, cháu đừng tin Tam đại gia đấy, lão là đồ nổi tiếng keo kiệt trong viện, việc gì có lợi là muốn chiếm hết."
Vương Khôn chớp chớp mắt, vốn tưởng Diêm Phụ Quý chỉ là nhát gan, không ngờ lại là người như vậy.
Vốn định tìm nhà ai đó mượn cái nồi dùng một chút, bây giờ thì chắc chắn loại bỏ nhà Diêm Phụ Quý rồi. Khi chưa rõ địch ta thì tuyệt đối không được hành động tùy tiện.
Trong viện nhiều người như vậy, đâu nhất thiết phải dùng nồi của nhà Diêm Phụ Quý.
Hà Vũ Trụ có thể lên tiếng nhắc nhở hắn, xem ra cũng là người không đến nỗi nào, nếu được thì cứ mượn nồi nhà hắn xem sao.
"Diêm đại gia, bộ đội bên trên không cho uống rượu, cháu cũng không biết uống, hay là ông với con trai ông ở nhà uống đi."
"Thế thịt của cháu cũng phải nấu chứ, cứ về nhà ta nấu cho."
"Hay là về nhà tôi làm đi, nhà tôi có đầy đủ nguyên liệu." Tần Hoài Như từ bên trong đi tới, vẻ mặt tươi cười nhìn thịt trong tay Vương Khôn.
Sao kỳ vậy, đến giờ ăn cơm mà cũng cứ lảng vảng ở ngoài đường.
Sợ hãi lại lôi Dịch Trung Hải ở trung viện và Lưu Hải Trung ở hậu viện ra, Vương Khôn quyết định lánh mặt trước đã.
"Không cần, tôi cảm thấy ăn sống cũng ngon."
Ăn sống?
Sao có ai lại ăn sống bao giờ.
Hà Vũ Trụ là người đầu tiên phản ứng kịp, bắt đầu cười nhạo Diêm Phụ Quý.
"Tam đại gia, thấy chưa, ông làm người ta sợ đến mức ăn thịt sống luôn rồi kìa. Thật là làm mất mặt cả cái viện chúng ta."
"Mất mặt." Hứa Đại Mậu đang nằm dưới đất bỗng kêu lên một tiếng.
Diêm Phụ Quý mặt mày thẹn thùng đỏ bừng, tức tối liếc Hà Vũ Trụ.
"Trụ ngố, Tam đại gia hy vọng một lát nữa cậu còn có thể vui vẻ như thế này." Nói xong, liếc Tần Hoài Như một cái rồi xoay người về nhà.
Người thông minh như Tần Hoài Như, đương nhiên hiểu ý Diêm Phụ Quý, nhưng lại không để ý chút nào. Đã có ai đàn ông không vụng trộm, Vương Khôn thì trai trẻ hừng hực sức sống, chắc chắn sẽ là đối tượng tốt tiếp theo của Trụ ngố.
Nếu không phải ban ngày có quá nhiều người, chủ nhiệm Vương khu phố cũng ở đây, nàng không có chỗ phát huy, nàng cũng chẳng nhường cái nhà cho hắn.
Hà Vũ Trụ không hiểu ý gì, nhìn về phía Tần Hoài Như.
"Tần tỷ, Tam đại gia nói thế là có ý gì?"
Tần Hoài Như nở một nụ cười tươi đẹp, quyến rũ Hà Vũ Trụ, tiện tay đưa hộp cơm trong tay hắn.
"Không có gì đâu, Tam đại gia hù dọa anh đó. Anh còn không hiểu ông ta à?"
Hà Vũ Trụ nghĩ ngợi một chút, cũng đúng, hôm nay bản thân phá đám chuyện chiếm tiện nghi của ông ta, trong lòng chắc hận mình lắm. Nhưng mà thì sao chứ, hắn Hà Vũ Trụ đây thì có sợ ai.
Vương Khôn đứng ở trong cửa sổ nhìn thấy Hà Vũ Trụ đưa hộp cơm cho Tần Hoài Như, lại còn cùng với cô ta vừa cười vừa nói bỏ đi. Trong lòng thầm thấy may mắn, không có lỡ nói ra ý định mượn nồi nhà Hà Vũ Trụ.
Nếu mà dùng nồi của nhà hắn, thì không chừng còn có phiền phức gì đó nữa.
Tứ hợp viện tiên tiến quả là tiên tiến, cái gì chuyện kỳ lạ cổ quái cũng xuất hiện.
Lại quay đầu nhìn xuống, trên đất vẫn còn Hứa Đại Mậu đang nằm, ban đầu muốn đi lên nhắc nhở hắn. Nhưng nghĩ lại thì thôi, người này ngay ở trước cửa đã nói muốn mách lẻo lãnh đạo rồi. Chắc cũng chẳng phải dạng tốt lành gì.
Không hiểu rõ tình hình thì Vương Khôn cũng không có ý định tham dự vào, cứ để Hứa Đại Mậu nằm đấy đi. Nếu người nhà hắn không thấy thì sẽ phải ra ngoài tìm thôi.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận