Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 152: Còn là thân thể của ngài tốt (length: 8176)

Dịch Trung Hải thấy mọi người cũng không giúp một tay, trong lòng vô cùng bất mãn. Đi lòng vòng một hồi, cũng không tìm được ý kiến hay.
Bà cụ điếc thấy bộ dạng Dịch Trung Hải, cho rằng mình không phải chịu tội, bèn nói: "Cháu trai lớn của ta đâu!"
Dịch Trung Hải vỗ trán một cái, sao lại quên mất con nuôi của mình rồi. Lúc này, nên tìm Trụ Ngố. Nghĩ kỹ lại một chút, mới phát hiện mình vì sao lại quên Trụ Ngố. Trụ Ngố buổi sáng ngủ nướng, sẽ không đi sớm như vậy. Mới sáng ra cũng không nghe thấy tiếng Trụ Ngố, cho nên đã quên mất hắn.
"Lão thái thái, bà tới nhà ta ngồi một lát, ta đi gọi Trụ Ngố."
Không cần Dịch Trung Hải ra mặt, Tần Hoài Như đã ân cần chạy đến trước cửa phòng Trụ Ngố, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Trụ Ngố, mau dậy đi."
Trụ Ngố mơ màng mở mắt ra, "Tần tỷ, sao vậy?"
"Trụ Ngố, bà cụ điếc phải đến xưởng cán thép một chuyến, một đại gia lớn tuổi, không vác nổi. Ngươi dậy cõng lão thái thái đi một chuyến."
Trụ Ngố đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, để lộ thân thể không mặc áo. Tần Hoài Như không tránh ngại nhìn chằm chằm mấy lần, khiến Trụ Ngố cũng thấy ngại.
"Tỷ còn không thèm để ý, ngươi xấu hổ cái gì. Nhanh chóng rời giường đi, lão thái thái ở trong phòng một đại gia đợi ngươi."
Nói là nói như vậy, Tần Hoài Như vẫn xoay người đi ra ngoài. Để Giả Trương thị phát hiện, lại sẽ náo loạn lên.
Trụ Ngố vội vã mặc quần áo chỉnh tề, tùy tiện rửa mặt, đã đến nhà Dịch Trung Hải.
"Lão thái thái, bà có chuyện gì, mà muốn đích thân đi xưởng cán thép vậy. Bà cứ nói cho ta, ta giúp bà làm."
Bà cụ điếc thấy Trụ Ngố quan tâm như vậy, "Ta là vì chuyện của một đại gia. Ngươi không thấy ngày hôm qua ông ấy mệt đến mức nào sao?"
"Vậy được, ta cõng bà đi qua đó!"
Bà cụ điếc không chịu để Trụ Ngố đến cả điểm tâm cũng không ăn, đã phải cõng mình đi đường xa như vậy. "Trung Hải, trong nhà còn gì ăn không? Nhanh chóng cho Trụ Ngố chút gì đó, để nó lót dạ một chút."
Một bà bác vội vàng lấy ra bánh cao lương còn thừa lại, cho Trụ Ngố ăn lót dạ một chút. Ăn xong, Trụ Ngố liền cõng bà cụ điếc hướng xưởng cán thép đi tới. Bên cạnh có Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như đi theo, trông rất vui vẻ thuận hòa. Chỉ là bọn họ đều quên, bây giờ đã quá giờ làm việc rồi.
Hứa Đại Mậu cưỡi xe đạp đến xưởng cán thép, ở cửa chờ Vương Khôn. Thấy Vương Khôn đến, hắn liền đem chuyện ở tứ hợp viện kể lại.
"May mà cậu đi sớm, không để ý một đại gia. Nếu không thì cậu đã bị bà cụ điếc làm phiền rồi."
Vương Khôn cũng không ngờ, chuyện như vậy cũng có thể làm phiền đến bà cụ điếc. Hắn không để ý Dịch Trung Hải, là lo lắng bị Tần Hoài Như dây dưa tới. Dịch Trung Hải cũng không nói chuyện với hắn, sẽ không dễ dàng nói chuyện với hắn. Người có thể khiến Dịch Trung Hải mở miệng, chỉ có Tần Hoài Như.
Ai có thể ngờ người đó không phải Tần Hoài Như, mà lại là bà cụ điếc.
Coi như biết là bà cụ điếc, hắn cũng sẽ không đồng ý mang theo bà ta. Bà cụ điếc cứ ở trong viện đợi là được rồi, không có chuyện gì mà lại chạy đến xưởng cán thép.
"Cậu có biết bà cụ điếc đến xưởng cán thép làm gì không?"
Hứa Đại Mậu lắc đầu, "Không biết, có thể là đến bệnh viện của xưởng chúng ta xem bệnh chăng! Tôi chỉ nói với cậu một tiếng. Tôi về trước, tránh đụng phải bà cụ điếc."
Vương Khôn đem ba chiếc xe ba bánh thả vào trong nhà xe, đang chuẩn bị trở về phòng bảo vệ, thì đúng lúc gặp Lý Hoài Đức.
"Vương Khôn, rượu thuốc của cậu hiệu quả thật tốt. Có thể cho tôi thêm chút được không."
Nhìn dáng vẻ Lý Hoài Đức, mặt mày hồng hào, khẳng định là rất tận hứng.
Lý Hoài Đức quả thực rất tận hứng, dùng một câu nói để hình dung chính là "đau cũng thấy vui". Buổi tối đại triển hùng phong, giết con cọp cái ở nhà liên tục xin tha.
Cọp cái hài lòng, còn hắn thì chán ghét đến hư cả người.
Đồ tốt như vậy, không nên dùng ở nhà thử nghiệm, lãng phí quá.
"Lý xưởng trưởng, trong tay tôi chỉ còn lại chút rượu thuốc kia thôi. Dạo này thật không có. Loại rượu đó cũng bình thường thôi. Chỉ là có chút tác dụng rèn luyện thân thể."
Lý Hoài Đức dùng ánh mắt "cậu hiểu ý tôi" nhìn Vương Khôn, "Rượu thuốc của cậu là có hiệu quả gì, chẳng lẽ tự cậu không rõ sao? Người đã có tuổi, cọp cái ở nhà khó trấn an lắm."
Vương Khôn đương nhiên không thể thừa nhận, rất vô tội nói: "Ông hiểu lầm rồi, rượu thuốc của tôi không có tác dụng về phương diện đó. Không tin ông có thể hỏi Hứa Đại Mậu, hắn uống rượu thuốc thì say bí tỉ."
Nghe thấy Hứa Đại Mậu trực tiếp uống say, trên mặt Lý Hoài Đức lộ ra vẻ đau lòng. Hắn còn không nỡ uống rượu thuốc, vậy mà Hứa Đại Mậu lại ngày nào cũng uống say. Mấu chốt là say bí tỉ, mà vẫn không nghĩ đến chuyện kia.
Là rượu không được hay là Hứa Đại Mậu không được đây!
"Thật sự không phải?"
Vương Khôn gật đầu, "Thật không phải, rượu tôi đưa cho ông, chỉ là so với rượu bình thường tôi uống thì tốt hơn một chút, tuyệt đối không thêm gì cả. Chắc chắn là bản lĩnh của ông mạnh, bình thường cơ thể mệt mỏi, ảnh hưởng đến phát huy thôi."
Lời này Lý Hoài Đức rất thích nghe, không tìm được lý do khác, chỉ có thể chấp nhận đáp án này. Đặc biệt dặn dò đám người đi theo, nhất định phải cho ông ta đưa thêm chút nữa.
Vương Khôn có chút đau đầu, đã dặn Lý Hoài Đức mỗi lần chỉ uống một ly là được, mà ông ta lại uống trực tiếp nửa cân. Nếu để chuyện này thành thói quen của Lý Hoài Đức, thì sau này phiền phức to.
Bất quá, lần này lấy được ân tình của Lý Hoài Đức, cũng không tính là lỗ vốn. Chưa nói đến chuyện khác, Lý Hoài Đức ra tay cũng khá hào phóng. Trước khi đi, ông ta trả lại cho Vương Khôn một cái phiếu xe đạp, nói là có xe đạp tốt thì đi tìm người yêu.
Vương Khôn cũng đã nhìn ra, Lý Hoài Đức đúng như lời đồn, tuyệt đối không thanh liêm gì. Nhưng người như vậy, mới dễ dàng nổi lên ở thời điểm đó. Người đứng đầu xưởng cán thép sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay ông ta.
Lý Hoài Đức có bối cảnh, có thủ đoạn, so với Dương Vạn Thanh cứng nhắc, đúng là có ưu thế hơn. Những chuyện này đều là chuyện sau này, Lý Hoài Đức như thế nào, Vương Khôn cũng không quản được.
Trụ Ngố cõng bà cụ điếc, thở hồng hộc đi đến cửa xưởng cán thép. Người gác cửa thấy chuyến đi này của họ, liền đi ra hỏi thăm.
"Trụ Ngố, người trên lưng cậu là ai, đến xưởng cán thép làm gì?"
Dịch Trung Hải tiến lên trước, tranh nói: "Lão Trương, đây là lão tổ tông trong viện của chúng tôi, đến tìm xưởng trưởng Dương có việc. Anh mau cho chúng tôi vào đi!"
Lão Trương nhìn bà cụ điếc, bĩu môi. Gác cửa cũng thuộc phòng bảo vệ, tự nhiên biết chuyện của Vương Khôn, cũng biết vị "Bắc bảy tỉnh Tổng Biều Bả" này mà Vương Khôn hay nói tới. "Có chuyện gì, anh và Trụ Ngố không xử lý được, còn nhất định phải lôi bà ta đến. Với cả, anh và Tần Hoài Như ngày nào cũng đi làm muộn là sao. Sao không đi làm đúng giờ hả!"
Bà cụ điếc thấy con nuôi bị người ta nói, nhất thời mất hứng, mở miệng định cùng lão Trương lý luận.
Dịch Trung Hải vội vàng ngăn bà cụ điếc lại, không cho bà ta gây chuyện. Đừng thấy lão Trương chỉ là người gác cổng, người ta cũng là quân nhân đã giải ngũ. Lúc đánh trận thì bị thương, mới đến phòng bảo vệ để dưỡng lão. Con trai của người ta bây giờ còn đang làm lính trong quân đội.
Đừng nhìn công việc của người ta không ra gì, thật sự không phải người bọn họ có thể đụng vào.
Chuyện gia đình liệt sĩ mà bà cụ điếc luôn rêu rao chưa được phơi bày, thì bà ta vẫn có thể tỏ vẻ oai phong trước mặt lão Trương. Bây giờ thì, tốt nhất là nên thu cái đuôi lại mà đối nhân xử thế thôi!
Lão Trương cũng không làm khó họ, mở cửa cho họ vào. Chuyện của Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như, tự nhiên có chủ nhiệm phân xưởng của bọn họ quản. Phòng bảo vệ không nên xen vào việc của người khác.
Về phần Trụ Ngố, các lãnh đạo trong xưởng cũng thích những món ăn do hắn làm, chỉ cần không gây ra chuyện lớn, cũng chỉ có thể làm ngơ.
Vào trong nhà máy, Dịch Trung Hải không cho Trụ Ngố cõng nữa, mượn cớ không để Trụ Ngố trễ giờ làm, liền đuổi Trụ Ngố đi. Còn bản thân thì cõng bà cụ điếc, từng bước một hướng đến văn phòng của Dương Vạn Thanh.
Trên đường đi, rất nhiều người đều thấy sự hiếu thảo của Dịch Trung Hải, cũng tò mò nhìn họ.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận