Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 131: Lựa chọn (length: 8524)

Không bao lâu, Lưu Hải Trung cũng trở về đến sân viện. Dịch Trung Hải đối với việc thuyết phục Lưu Hải Trung rất có lòng tin. Lưu Hải Trung vốn là kẻ háo danh, còn bị Vương Khôn đánh, trong lòng nhất định sẽ thù dai. Mà kẻ thù dai như Lưu Hải Trung, lại là rất tốt để lợi dụng.
Thấy Lưu Hải Trung tiến vào sân giữa, Dịch Trung Hải kéo hắn vào nhà mình.
Lưu Hải Trung thấy Dịch Trung Hải đi ra, còn có chút thất vọng. "Lão Dịch, sao ngươi đã về rồi, ta còn định dẫn người đi thăm ngươi đấy."
Mặt Dịch Trung Hải lần nữa tối sầm, không muốn nhận ý tốt của Lưu Hải Trung. Mang theo người đi thăm hắn, còn không bằng nói là đi xem chuyện cười của hắn.
Những thứ này tạm thời không quan trọng, thuyết phục Lưu Hải Trung chống đối cuộc họp mới là quan trọng nhất. Dịch Trung Hải cảm thấy, Lưu Hải Trung trong lòng tám phần đã muốn tổ chức cuộc họp toàn viện, giọng nói chuyện cũng cứng rắn hơn không ít.
"Lão Lưu, lão thái thái định tổ chức đại hội toàn viện, ngươi đừng quên tham gia."
Nghe được Dịch Trung Hải nói vậy, Lưu Hải Trung trong lòng rất mất hứng. Mọi người bây giờ cũng không còn là người quản lý, ngươi dựa vào cái gì mà ép ta. Về phần bà cụ điếc, Lưu Hải Trung đã sớm bất mãn với bà ta, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta.
Mất hứng thì mất hứng, Lưu Hải Trung cũng không dễ dàng đắc tội bà cụ điếc. Không nói đâu xa, bà cụ điếc mà mất hứng, đập đồ thủy tinh trong nhà, hắn cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn. Không phải ai cũng như Vương Khôn, có thể dùng Dịch Trung Hải cùng Trụ ngố uy hiếp bà cụ điếc, còn có thể không nể tình mà báo công an.
Nghĩ đến lời Hứa Đại Mậu nói với hắn hai ngày trước, Lưu Hải Trung cảm thấy vẫn nên nói rõ với mọi người. Người quản lý cũng bị bãi rồi, cũng không thể để cho Dịch Trung Hải vượt mặt hắn.
Lưu đại gia, danh xưng này rất tốt.
"Ta không có vấn đề gì, nếu ngươi có thể thuyết phục được Vương Khôn, vậy thì tổ chức đại hội toàn viện đi!"
Dịch Trung Hải cười lạnh một tiếng, "Lão Lưu, lần này chúng ta tổ chức đại hội toàn viện, không gọi Vương Khôn. Chỉ có chúng ta, những người hàng xóm cũ trong sân viện này tham gia thôi."
Lưu Hải Trung cũng không đoán được Dịch Trung Hải còn có mưu đồ phía sau, hắn cũng không muốn Vương Khôn quấy rầy, liền gật đầu đồng ý.
Diêm Phụ Quý đương nhiên biết, mục đích bà cụ điếc tổ chức đại hội toàn viện. Dịch Trung Hải rời đi rồi, hắn vẫn luôn do dự, suy nghĩ có nên nói cho Vương Khôn không.
Nói cho Vương Khôn sớm, có thể lấy được ân tình của Vương Khôn, từ đó rút ngắn quan hệ với Vương Khôn, từ chỗ Vương Khôn muốn lợi ích.
Làm như vậy sẽ đắc tội Dịch Trung Hải cùng bà cụ điếc, hắn có chút do dự. Chiêu này của bà cụ điếc, thực sự quá độc. Liên kết người trong viện, cô lập Vương Khôn. Cho dù Vương Khôn có thể chịu đựng, Tuyết nhi, cô bé kia, liệu có thể chịu đựng được không?
Vương Khôn nếu tiếp tục cứng rắn, ngày tháng của Tuyết nhi sẽ không dễ chịu. Nếu hắn đầu hàng nhận thua, thì cuộc sống cũng không khá hơn chút nào.
Nếu Vương Khôn một khi không chịu nổi, hướng bà cụ điếc nhận thua. Người như hắn đã nhắc nhở Vương Khôn, lại càng phiền toái.
Diêm Phụ Quý thật sự không quyết định chắc chắn được, cảm thấy còn phải chờ một chút quan sát đã. Vương Khôn nếu thức thời, hắn sẽ nhắc nhở một chút.
Vương Khôn dẫn theo Tuyết nhi vào sân viện, liền thấy Diêm Phụ Quý mặt mũi phức tạp.
"Diêm đại gia, sao sắc mặt ngài khó coi vậy?"
Diêm Phụ Quý hít sâu một hơi, nói: "Tiểu Khôn, hôm nay còn cùng Hứa Đại Mậu uống rượu không? Có muốn ta bồi hai người uống vài chén không?"
Vương Khôn đương nhiên không muốn, mục đích của hắn cũng không phải là cùng Hứa Đại Mậu uống rượu, để Diêm Phụ Quý đi theo làm gì. Nhưng cứ cự tuyệt như vậy, cũng không tốt lắm. Người khác sẽ không nói Diêm Phụ Quý muốn chiếm tiện nghi, mà là nói hắn quá hẹp hòi.
"Diêm đại gia, ta với Hứa Đại Mậu là hai nhà cùng nhau ăn cơm, không phải ai mời khách. Ngài muốn cùng thì cũng không sao. Ngài hoặc là lấy tiền, hoặc là mang đồ đến, mọi người góp lại cùng nhau ăn. Ngài cũng biết đấy, bây giờ nhà nào cũng khó khăn, đồ ăn cũng không đủ. Coi như muốn mời khách, cũng chỉ có lòng chứ không có sức. Nói trước nhé, ngài đừng mang mấy thứ không đáng tiền mà lừa ta."
Vương Khôn ý là trao đổi ngang giá, điều này làm cho Diêm Phụ Quý đang muốn chiếm tiện nghi cảm thấy rất bất mãn. Nếu hắn có cái gì, cần gì phải bắt vào nhà Vương Khôn.
Diêm Phụ Quý lắc đầu, Vương Khôn thật sự quá thông minh, muốn chiếm lợi của hắn là rất khó. Hắn tạm thời từ bỏ việc muốn lợi từ chỗ Vương Khôn. Sở dĩ nói tạm thời, là vì cảm thấy thủ đoạn của Vương Khôn chắc chắn không so được với bà cụ điếc, sớm muộn gì cũng sẽ hướng bọn họ nhận thua.
"Ra là có chuyện như vậy. Nhà ta ngoài dưa muối với bánh ngô, cũng không có gì ngon cả. Ta cũng không cùng các ngươi liên hiệp nữa, ngươi về nhà trước đi."
Vương Khôn thật sự kinh ngạc, không ngờ dễ dàng như vậy liền qua cửa của Diêm Phụ Quý. Đây cũng không phải là tác phong của Diêm Phụ Quý.
Diêm Phụ Quý nếu không cản hắn nữa, Vương Khôn cũng sẽ không tự tìm phiền phức, liền dẫn Tuyết nhi về nhà.
Trở về đến nhà, liền thấy trong nhà tất cả đều được sửa soạn sạch sẽ. Vừa nhìn là biết Lâu Hiểu Nga ra tay.
Tuyết nhi cũng kinh ngạc nhìn trong phòng, "Anh ơi, trong nhà đẹp hẳn ra."
Vương Khôn vừa cười vừa nói: "Tuyết nhi có thích không?"
"Dạ, Tuyết nhi thích." Tuyết nhi gật đầu nhỏ.
"Đây là do Hiểu Nga tỷ của con dọn dẹp. Được rồi, con đi chơi đi!"
Tuyết nhi lần nữa gật đầu, cẩn thận bước vào nhà, sợ làm lộn xộn đồ trong phòng. Nàng trở về phòng của mình, kinh ngạc kêu lên. "Anh ơi, phòng của Tuyết nhi cũng đẹp lắm."
Tuyết nhi đúng là cái cớ để Lâu Hiểu Nga ở lại nhà Vương Khôn, cô đương nhiên phải lấy lòng Tuyết nhi. Cố ý bài trí lại phòng cho cô bé. Lâu Hiểu Nga hiểu rất rõ tâm tư của cô gái nhỏ, chỉ một cái thôi đã làm Tuyết nhi thích căn phòng này.
Tuyết nhi ở phòng của mình không nỡ đi ra, Vương Khôn cũng không để ý tới nàng, liền bắt đầu nấu cơm.
Hứa Đại Mậu lúc này, trên mặt tươi cười, tay cầm mấy bình rượu trở về sân. Hắn chưa về nhà, mà đi thẳng tới phòng Vương Khôn, "Tiểu Khôn, ta mua mấy bình rượu, ngươi lấy làm rượu thuốc."
Vương Khôn nhìn một cái, có chút kinh ngạc, Hứa Đại Mậu người này lại có thể mua được nhiều Ngưu Lan Sơn đến thế. "Đại Mậu ca, ngươi đặt lên bàn đi, ta ngày mai đi mua ít dược liệu, chuẩn bị ngâm rượu thuốc."
Hứa Đại Mậu đặt chai rượu lên bàn, rồi đi tới cửa bếp, "Sao ngươi lại rửa rau ở đây, Hiểu Nga đâu?"
"Hiểu Nga tỷ không có tới, chắc đang ở nhà thôi! Ngươi ngồi một lát, đồ ăn sắp làm xong rồi."
Hứa Đại Mậu tùy ý nhìn qua, cảm thấy rất buồn chán, liền nói: "Vừa khéo cũng sắp ăn cơm. Để ta đi gọi Hiểu Nga tới."
Diêm Phụ Quý thấy Hứa Đại Mậu mang theo mấy bình rượu tới nhà Vương Khôn, trong lòng vô cùng ghen tị. Hắn đứng ở ngoài cửa chịu khổ cực lâu như vậy, phần lớn thời gian đều tay không mà về. Trong cả cái sân, cũng chỉ có Hứa Đại Mậu thỉnh thoảng cho hắn chút đồ. Những người khác thì luôn đề phòng hắn, đều giấu đồ vào túi.
Ngay cả Hứa Đại Mậu, cũng chưa từng hào phóng như vậy, lại càng không nói trực tiếp mang theo mấy bình rượu vào nhà Vương Khôn.
Diêm Phụ Quý không hiểu, rốt cuộc Vương Khôn có ma lực gì vậy.
Hứa Đại Mậu đi ngang qua sân giữa, vốn định trêu ghẹo Tần Hoài Như vài câu, nhưng thấy Dịch Trung Hải mặt mày cau có đang ngồi ở cửa, liền mất hứng.
Lâu Hiểu Nga vì tránh bà cụ điếc, trực tiếp chốt cửa bên trong lại. Hứa Đại Mậu không có đẩy cửa, mà gõ mấy lần mới mở được.
"Ban ngày ban mặt, sao lại đóng cửa làm gì?"
Lâu Hiểu Nga tránh ra một bên, nhìn ra ngoài một chút, rồi đóng cửa lại, "Tôi trốn bà cụ điếc. Bà ta nghe nói chúng ta cùng Vương Khôn ăn cơm, liền không vui. Còn nhắc tôi, đừng có ăn cơm chung với Vương Khôn."
Hứa Đại Mậu tức điên, bà cụ điếc ngay cả chuyện hắn ăn cơm với ai cũng quản, đây là muốn làm gì, coi hắn là Trụ ngố chắc.
"Cô đừng có nghe con mụ già đáng ghét đó, bà ta không có ý tốt đâu."
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận