Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 876: Nóng lòng hai đại gia (length: 8377)

Buổi sáng ngày nghỉ, Trụ ngố vừa sớm đã bị Dịch Trung Hải lôi từ trên giường xuống. Trong sân có rất nhiều người đều nghe thấy tiếng Trụ ngố không tình nguyện.
Dịch Trung Hải giận dữ khiển trách Trụ ngố một hồi, sau đó mới bắt đầu nói chuyện chính. Lúc khiển trách Trụ ngố, giọng Dịch Trung Hải rất lớn, khi nói chuyện chính thì giọng lại nhỏ đi rất nhiều.
"Ngươi quên chuyện đã hứa với ta sao? Hôm nay phải đến nhà lãnh đạo lớn hỏi một chút."
Lúc này Trụ ngố mới nhớ ra: "Vậy cũng đâu cần gấp gáp như vậy chứ! Sáng sớm, đâu có đạo lý chạy đến nhà người ta."
Ngay từ khi Trụ ngố không muốn rời giường, Dịch Trung Hải đã ý thức được bản thân quá nóng vội. Hắn sẽ không thừa nhận mình sai: "Ta cũng đâu có bảo ngươi đi tìm ngay. Gọi ngươi dậy là để ta nhắc nhở ngươi một tiếng, gặp lãnh đạo lớn thì nói năng cho phải phép, đừng đắc tội với người ta."
Trụ ngố không thèm để ý nói: "Lãnh đạo lớn là người tốt, biết tính của ta, sẽ không để ý ta nói gì. Một đại gia, ông quá lo rồi. Ta còn chưa tỉnh ngủ đó, nếu ngủ không ngon, làm đồ ăn không ngon thì sao bây giờ?"
Dịch Trung Hải ngẩn ra, chỉ đành buông Trụ ngố ra, để cho hắn ngủ bù: "Ta nhờ một bác gái làm cho ngươi chút điểm tâm, ngươi cũng không ăn sao?"
Đây chỉ là lời khách sáo của Dịch Trung Hải, mục đích cũng không có gì phức tạp, thường ngày lấy lòng Trụ ngố để ban ơn thôi.
Hắn đang chờ Trụ ngố từ chối, nhưng Trụ ngố lại không từ chối: "Một đại gia, ông bảo bác gái giữ cho tôi, chờ tôi tỉnh ngủ sẽ ăn."
Một ngụm máu nghẹn giấu trong miệng Dịch Trung Hải, không ngờ lại bị tên ngốc này chiếm tiện nghi.
Nhưng hắn vẫn cần Trụ ngố giúp nói giúp, không thể lộ ra quá nhỏ nhen. Bất đắc dĩ, Dịch Trung Hải đành phải về nhà, dặn dò một bác gái: "Cô làm luôn phần cơm cho Trụ ngố, đợi nó tỉnh thì ăn."
Một bác gái tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ông không phải đánh thức Trụ ngố rồi sao?"
Dịch Trung Hải đương nhiên sẽ không thừa nhận bản thân vô tình bị Trụ ngố lừa, chỉ đành khó chịu bảo bác gái đừng hỏi nữa.
Một người khác đang sốt ruột chính là Lưu Hải Trung, vừa ăn sáng xong, hắn đã phải chuẩn bị gọi người họp.
Đến nhà Hứa Đại Mậu, phát hiện Hứa Đại Mậu cũng đang ngủ nướng.
"Đại Mậu, sao cậu còn ngủ, quên chuyện chúng ta đã bàn rồi à?"
Hứa Đại Mậu đương nhiên không quên, nhưng bây giờ bắt đầu họp thì quả thực quá sớm: "Nhị đại gia, chuyện này không thể nóng vội được. Theo tôi thấy, thời gian họp nên định vào buổi chiều đi!"
Lưu Hải Trung không vui, lại càng không muốn chờ đến chiều: "Sao lại định vào buổi chiều được chứ. Tôi thấy buổi trưa là được nhất."
Hứa Đại Mậu liền nói: "Nhị đại gia, ông xem đi, đại gia đi làm mấy ngày rồi, cũng mệt lả rồi, ông cũng phải để cho đại gia nghỉ ngơi cho khỏe chứ! Đại gia có nghỉ ngơi tốt thì mới ủng hộ ông được, có đúng không?"
Lý do rất gượng ép, muốn thuyết phục Lưu Hải Trung thì có chút khó.
Hứa Đại Mậu còn có lý do khác: "Thêm nữa là, hôm qua tôi nghĩ lại, hình như chúng ta quên mất một người?"
"Ai?"
"Vương Khôn đấy!" Hứa Đại Mậu ra hiệu cho Lưu Hải Trung ngồi vào ghế băng: "Ông xem này, Vương Khôn là trưởng khoa bảo vệ, chuyện này của chúng ta, chắc chắn không thể gạt bỏ anh ta được. Ông nói có đúng không?"
Lưu Hải Trung có chút trợn mắt, trong lòng lại càng không cam tâm. Hắn suy nghĩ lâu như vậy mới nghĩ ra được chủ ý, không thể để cho Vương Khôn làm hỏng.
"Đại Mậu, cái chế độ đại gia quản lý là do Vương Khôn làm hỏng. Anh ta chắc chắn sẽ không đồng ý đề nghị của tôi. Cậu nói làm sao bây giờ?"
Hứa Đại Mậu suy nghĩ một chút, nói: "Bây giờ tôi cũng không biết. Ông chờ tôi đi hỏi anh ta đã, sau đó chúng ta bàn xem sao."
"Vậy cậu nhanh đi đi, còn nằm lì trên giường làm gì?"
Hứa Đại Mậu bất đắc dĩ nói: "Nhị đại gia, ông cũng xem giờ đi đã, bây giờ mới mấy giờ. Lúc này mà tôi đi tìm Vương Khôn thì vốn đang đồng ý cũng thành không đồng ý đó. Cho nên tôi mới nói là ông đừng gấp."
Hết cách rồi, Lưu Hải Trung lo lắng chỗ Vương Khôn sẽ có vấn đề, thật sự không dám làm càn. Cuối cùng cũng chỉ đành về nhà ngồi hậm hực. Hắn thề, nếu Vương Khôn dám phá hỏng kế hoạch của hắn, hắn nhất định sẽ cho Vương Khôn đẹp mặt.
Hứa Đại Mậu đưa Lưu Hải Trung đi, lại đóng cửa bắt đầu ngủ. Bên ngoài ồn ào cũng không ảnh hưởng đến hắn. Ngược lại, mấy ngày gần đây của hắn thế nhưng rất dễ chịu. Ban ngày thì ở cùng Tần Kinh Như, buổi tối còn có thể tìm thêm cô khác để giải quyết một chút.
Điều phiền não duy nhất là, không có thuốc rượu của Vương Khôn, thể lực của hắn không theo kịp, năng lực cũng bị suy giảm.
Ngày hôm qua phóng túng nhiều lần, nhớ tới hôm nay còn phải họp nên mới trở về tứ hợp viện. Hiện tại hắn không còn nhiều tinh lực, chỉ có thể tìm lý do trì hoãn thời gian họp.
Đến khoảng chín giờ, Trụ ngố và Hứa Đại Mậu gần như đồng thời rời giường. Còn Dịch Trung Hải và Lưu Hải Trung thì chờ mòn mỏi ngóng trông.
Dịch Trung Hải lại xông vào nhà Trụ ngố: "Ngươi cũng lười quá đó, như vậy còn đòi tìm vợ."
Trụ ngố lúc này có hơi không cao hứng, nói hắn gì cũng được, chỉ là không thể nói hắn không tìm được vợ: "Một đại gia, tôi ngủ nướng thì liên quan gì đến chuyện tìm vợ chứ. Tôi lại không có người yêu đang vội đi gặp."
Dịch Trung Hải thầm nghĩ, ngươi không mau chóng rời giường thì làm sao có thể thấy được sự khổ cực của Tần Hoài Như. Không thấy được sự khổ cực của nàng thì làm sao mà thương nàng cho được.
"Thôi được rồi, cơm một bác gái đã chuẩn bị cho ngươi rồi. Ngươi mau ăn chút rồi đi gặp lãnh đạo lớn."
Thấy bộ quần áo Trụ ngố đang mặc hơi bẩn, Dịch Trung Hải lại nhanh chóng bảo Trụ ngố thay bộ sạch sẽ.
Chờ Dịch Trung Hải vừa ý thì cũng đã hơn nửa canh giờ trôi qua, Trụ ngố bị giày vò đến mức quá sức: "Cũng sắp bị giày vò chết rồi. Một đại gia, bây giờ được chưa?"
Dịch Trung Hải gật đầu, lại thúc giục Trụ ngố đi ăn cơm. Sau đó lại thúc giục hắn nhanh đi tìm lãnh đạo lớn. Vì hắn một mực bận tâm đến việc khôi phục công nhân bậc tám, cũng không hề phát hiện ra âm mưu của Lưu Hải Trung.
Hứa Đại Mậu thì tương đối thong thả, ăn mặc chỉnh tề, cũng không ăn cơm, đã đến nhà Vương Khôn.
Vương Khôn đang ở nhà đọc sách, nghe tiếng gõ cửa, liền cất cuốn sách y học đang cầm vào trong không gian.
Trước khi phong ba ập đến, Vương Khôn đã đem sách của nhà mình giấu hết rồi. Sách để trên giá, cũng là những sách không ai bắt lỗi được, nhiều nhất là hồng bảo thư.
Thấy Hứa Đại Mậu, Vương Khôn liền mời hắn vào: "Hôm nay sao rảnh mà tới tìm tôi."
Hứa Đại Mậu ngồi ở cạnh bàn, nhìn cuốn hồng bảo thư để trên đó, trong lòng hơi ngạc nhiên: "Nghỉ làm, mà cậu vẫn đọc sách sao."
"Không đọc sách, tôi cũng không có việc gì khác để làm. Cậu tìm tôi có chuyện gì, mau nói đi!"
Hứa Đại Mậu liền đem kế hoạch cùng với Lưu Hải Trung nói ra. Chuyện này, khẳng định không giấu được Vương Khôn, hắn liền không định chơi trò khôn vặt trước mặt Vương Khôn.
"Chính là chuyện này, nhị đại gia cảm thấy chỗ khác cũng dán khẩu hiệu, mà sân nhà mình không dán thì không hay lắm. Tôi tới hỏi ý kiến của cậu một chút."
Vương Khôn thầm nghĩ chuyện này chắc chắn không đơn giản, nhưng cũng không để ý: "Dán thì cứ dán thôi, tôi cũng không phản đối. Không cần phải cố ý nói với tôi đâu."
Trong lòng Hứa Đại Mậu cũng có chút phỏng đoán này, mục đích của hắn không chỉ là hỏi việc này, mà còn có mục khác: "Cậu có muốn tham gia không? Cậu là trưởng khoa bảo vệ, nếu cậu dẫn đầu thì không ai trong sân phản đối đâu."
Vương Khôn lắc đầu: "Tôi thì thôi. Quan hệ của tôi và Dịch Trung Hải không tốt, nếu tôi ra mặt, hắn lại không đồng ý, náo loạn lên thì kế hoạch của các cậu không thực hiện được."
Hứa Đại Mậu có được câu trả lời vừa ý thì liền rời đi, Vương Khôn chỉ có thể lắc đầu. Hắn thật không hiểu, đến lúc nào rồi mà vẫn còn muốn làm mưa làm gió trong cái tứ hợp viện này. Đừng nói là bây giờ bên ngoài loạn lạc như vậy, ngay cả khi không có chuyện gì, ban khu phố cũng sẽ không đồng ý cho tứ hợp viện thiết lập người liên lạc.
Những người trong tứ hợp viện, có phẩm hạnh thế nào, ban khu phố đã rõ ràng hết cả rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận