Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 4: Nhà bị chiếm (length: 8583)

Còn có gì cần hỏi sao?
Ngay trước mắt, chỉ cần biết tứ hợp viện này, nơi quỷ dị thật sự quá nhiều, hơn nữa toàn là những nhân vật lớn, thật sự không thể chọc vào.
Hắn lại là người có bí mật, ở cùng những người đó, hệ số an toàn thật sự không cao.
"Dì Vương, có thể cho ta và Tuyết Nhi chuyển sang chỗ khác được không?"
Vương chủ nhiệm kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi đột nhiên lại muốn đổi chỗ ở, tứ hợp viện kia đang là tốt nhất mà."
"Dì Vương, con coi dì như người thân nên mới nói thật, nếu có gì sai sót, xin dì đừng chấp nhất với con."
"Ừ, con cứ nói đi."
Vương Khôn chậm rãi, sắp xếp lại câu từ, nói: "Việc bốn mươi lăm số viện có thể được định là tiên tiến tứ hợp viện, chắc chắn mọi mặt đều vô cùng tốt. Phường còn phái hẳn ba người quản lý đại gia, khẳng định là hết sức coi trọng. Con với Tuyết Nhi dù gì cũng là người mới đến, tùy tiện vào ở tứ hợp viện đó có chút không ổn. Con sợ người khác lại bàn ra tán vào sau lưng dì."
Liên tục được công nhận là tiên tiến tứ hợp viện, chắc chắn không hề dễ dàng, không có quan hệ cùng chỗ dựa căn bản là không thể được.
Hai mươi gia đình, lại được cấp đến ba quản sự đại gia.
Hoặc là cả ba đều có chỗ dựa, không ai chịu nhường ai; hoặc là trong tứ hợp viện quá hỗn loạn, ít người không quản nổi.
Bất kể là cái nào, Vương Khôn cũng không muốn tham dự vào.
Hắn là người bên ngoài, ở đâu mà chẳng là ở, sao nhất thiết phải chui đầu vào chỗ rắc rối này.
Vương chủ nhiệm thấy Vương Khôn úp úp mở mở, liền có chút bất mãn nói: "Cái gì mà người mới đến, đều là đất Tân Trung Quốc, đều là nơi nhân dân làm chủ. Con lại là quân nhân đấy, có gì mà phải sợ."
Không còn cách nào, chuyện có người phía trên không thể nói ra, vậy chỉ có thể nói sang lý do khác.
"Dì Vương, nếu chỉ có một mình con thì không sợ bất cứ nơi nào. Nhưng Tuyết Nhi còn nhỏ, con nhất định phải có trách nhiệm với con bé, không thể để nó vào ở chỗ đó."
Vương chủ nhiệm nhíu mày nói: "Cái gì mà 'chỗ đó', con còn chưa đến, sao đã coi thường chỗ đó rồi?"
"Nhưng mới hai mươi hộ dân, lại bố trí đến ba người quản lý đại gia. Con sợ bên trong quá hỗn loạn, sẽ gây hại đến Tuyết Nhi."
Vương chủ nhiệm mang theo chút tức giận nói: "Nếu trong tứ hợp viện hỗn loạn, chúng ta sẽ phát danh hiệu tiên tiến cho bọn họ chắc? Bây giờ hộ khẩu của con đã chuyển vào tứ hợp viện rồi, không đổi được nữa đâu. Còn trẻ như vậy mà con cứ lo chuyện bao đồng làm gì."
Tuyết Nhi sợ hãi nắm chặt vạt áo Vương Khôn.
Hết cách rồi, cho dù có là đầm rồng hang hổ, cũng chỉ có thể xông vào.
Hy vọng những người bên trong cũng bình thường một chút, ít nhất đừng gây bất lợi đến đứa nhỏ Tuyết Nhi này.
Một đường chẳng ai hay biết, đi theo Vương chủ nhiệm đến tứ hợp viện.
Một ông lão gầy gò đang lau xe đạp, gặp Vương chủ nhiệm thì nhiệt tình chào hỏi: "Vương chủ nhiệm, hôm nay cô đến đây có việc gì vậy?"
Vương chủ nhiệm tâm trạng vẫn chưa thể điều chỉnh tốt, có chút khó chịu nói: "Diêm Phụ Quý, đây là người mới chuyển đến ở viện các ông, Vương Khôn cùng em gái Tuyết Nhi. Hai gian phòng của nhà ông Trương sẽ được phân cho hắn."
"Tiểu Khôn, đây là Diêm Phụ Quý ở sân trước, ông ấy ở bên này, nhà các cháu ở bên kia."
Nhìn tuổi tác của ông ấy cũng không tính là nhỏ, Vương Khôn liền lên tiếng: "Diêm đại gia, cháu chào ông."
Tuyết Nhi cũng đi theo nói: "Diêm đại gia, cháu chào ông ạ."
Sắc mặt Diêm Phụ Quý có chút khó coi, nói: "Ta là quản sự đại gia của sân trước, các ngươi cứ gọi ta Tam đại gia là được rồi."
Tuyết Nhi hỏi: "Diêm đại gia, ông họ Tam ạ?"
Vương Khôn đưa tay gõ nhẹ vào đầu Tuyết Nhi, nói: "Diêm đại gia, Tuyết Nhi còn nhỏ, ông đừng để ý."
Diêm Phụ Quý cười nói không sao, nhưng trong lòng thì thầm mắng, Tuyết Nhi còn nhỏ thì không nói, tuổi ngươi cũng đâu còn nhỏ, sao vẫn cứ gọi Diêm đại gia.
"Các cháu cứ gọi ta Tam đại gia đi, mọi người quen gọi vậy rồi."
"Dạ, Diêm đại gia."
Gọi cái gì là Tam đại gia, rõ ràng không phải người một nhà, gọi thân thiết thế làm cái gì.
Lén nhìn qua một chút, thấy sắc mặt Vương chủ nhiệm càng khó coi hơn, Vương Khôn cũng không dám nói thêm gì.
Diêm Phụ Quý không sửa lại cách gọi của Vương Khôn, đang muốn nói gì đó, nhưng Vương chủ nhiệm đã không cho ông ta cơ hội, liền dẫn Vương Khôn rời đi.
"Chết rồi, nhà của lão Trương."
Tam đại mụ hỏi Diêm Phụ Quý: "Nhà lão Trương sao thế?"
"Nhà của lão Trương bị Giả Trương thị chiếm mất rồi, bà mau đi gọi lão Dịch đến đây."
Tam đại mụ cũng kinh hãi.
Chẳng phải nói đã lên phường xin phép rồi sao, sao lại có chuyện đem nhà phân cho người khác được.
Ngoài nhà lão Trương, sắc mặt Vương chủ nhiệm hoàn toàn đen lại.
Sau khi lão Trương chuyển đi, đã giao nhà lại cho ủy ban phường, ủy ban phường còn đặc biệt phái người đến trông cửa, khóa cẩn thận.
Mà bây giờ thì sao, ổ khóa trên cửa không còn nữa.
Vương chủ nhiệm đã không ít lần ca ngợi tứ hợp viện trước mặt Vương Khôn, nói trong viện đêm không cần đóng cửa cũng không sợ mất đồ, nhà ai cũng không cần khóa cửa. Mặc dù phường không khuyến khích, nhưng cũng đưa chuyện này lên làm gương điển hình.
Nhưng gương điển hình này, lại dám phá khóa của ủy ban phường.
Đây là vả mặt ai đây?
Rất nhanh, Vương Khôn liền gặp được một đại gia Dịch Trung Hải và nhị đại gia Lưu Hải Trung trong truyền thuyết.
Dịch Trung Hải dù vẻ bề ngoài nhìn hiền lành, nhưng vừa rồi lại hung tợn trừng mắt liếc hai huynh muội Vương Khôn, khiến Vương Khôn cảm thấy không đúng.
Đây là một tên ngụy quân tử, Vương Khôn lập tức dán cho hắn một cái nhãn mác.
Còn về tên mập Lưu Hải Trung, một lòng muốn thể hiện mình trước mặt Vương chủ nhiệm, nhưng toàn nói không vào chuyện, bị Dịch Trung Hải vô tình hay cố ý kìm chế.
Vương chủ nhiệm không có thời gian đâu mà trò chuyện với bọn họ, liền hỏi: "Dịch Trung Hải, đây là chuyện gì?"
Dịch Trung Hải liếc nhìn ngôi nhà, nói: "Vương chủ nhiệm, chuyện này có tình huống đặc biệt, vào nhà tôi nói chuyện đi."
"Không cần, cứ nói ngay ở đây đi." Vương chủ nhiệm không hề nể mặt Dịch Trung Hải.
Mọi người xung quanh cũng đang nhìn, Dịch Trung Hải đành phải nói: "Nhà Hoài Như ở trong viện chúng tôi khó khăn quá, mà người lại đông, mọi người trong viện họp nhau lại, quyết định chia hai gian phòng này cho nhà cô ấy."
Quả là một kẻ ác, lại dám kéo nhiều người vào chuyện này. Đây là tội phá hoại tài sản công, nếu bị truy cứu, ai cũng khó sống yên.
Hắn không sợ tối đến sẽ bị người ta bịt bao bố vào đầu hay sao?
"Các người họp trong viện ư? Có biết đây là tài sản chung không? Ai cho các người cái quyền đó. Chuyện này là mọi người trong viện các người đều đồng ý chắc?"
Vương chủ nhiệm nói xong, quay đầu nhìn về phía những người xung quanh, ai bị bà nhìn trúng cũng đều cúi đầu.
Dịch Trung Hải vội nói: "Là tất cả mọi người đều đồng ý cả, chúng tôi cũng chỉ là muốn giúp đỡ những gia đình khó khăn thôi mà. Tôi đang định đi lên phường xin phép đây."
Đây rõ ràng là nói dối, Vương Khôn nhìn thấy có mấy người muốn đứng ra nói, lại bị người bên cạnh kéo trở lại.
Vương chủ nhiệm hiển nhiên cũng thấy được động tác của những người phía dưới, chỉ là bà vẫn phải nể mặt Dịch Trung Hải, nên không định truy cứu.
"Tôi không cần biết là ai chủ mưu, bây giờ lập tức bảo nhà Tần Hoài Như mang hết đồ đạc ra ngoài."
Dịch Trung Hải không muốn từ bỏ, nói: "Vương chủ nhiệm, nhà Hoài Như thật sự quá khó khăn, cô xem có thể châm chước chút được không, cho họ một gian phòng thôi."
Cảm thấy nói không lại Vương chủ nhiệm, Dịch Trung Hải lại quay đầu sang nói với Vương Khôn: "Tiểu tử, cậu mới tới chưa rõ tình hình, nhà Hoài Như có đến năm người, mà chỉ có một căn phòng, đúng là không đủ ở. Mọi người đều là hàng xóm, giúp đỡ nhau là phải. Cậu cũng cần phải giữ quan hệ tốt với mọi người, như thế sau này mới có người giúp cậu được. Ta làm chủ, cậu nhường lại một gian phòng cho nhà Hoài Như đi."
Bán thảm, bắt cóc đạo đức cộng thêm uy hiếp, dùng quá trơn tru, thậm chí cuối cùng còn không cho Vương Khôn một sự lựa chọn nào khác.
Đúng là ngụy quân tử không trật đi đâu được.
Mấy cái tiếng tăm tốt của hắn chắc chắn là giả tạo.
Vương Khôn vốn dĩ không muốn để ý tới Dịch Trung Hải, ngược lại hắn cũng không hề hài lòng với ngôi nhà này.
Nếu như Dịch Trung Hải có thể thuyết phục Vương chủ nhiệm, vậy thì càng tốt hơn.
Giờ đây hối hận nhất là vừa rồi không nên nói không muốn ở đây, mà đã đắc tội Vương chủ nhiệm mất rồi.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận