Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 199: Nhi tôn mâu thuẫn (length: 8489)

Lâu Hiểu Nga trở lại hậu viện, vừa vặn chạm mặt bà cụ điếc mở cửa.
Bà cụ điếc thấy Lâu Hiểu Nga tay đang cầm bữa sáng, trong mắt lộ ra vẻ thèm muốn. Bữa sáng nhà Dịch Trung Hải mấy chục năm nay, cơ bản cũng chỉ có vài món. Bánh cao lương, dưa muối, nhiều nhất là chút cháo loãng. Rất ít khi có thay đổi.
Nguyên nhân là vì, một bác gái quá cần cù, mỗi ngày đều dậy sớm nấu cơm. Bà cụ điếc rất muốn nói, ngươi không cần dậy sớm như thế. Dậy trễ rồi có thể ra ngoài mua bánh bao, bánh quẩy.
"Hiểu Nga, ngươi ăn chưa?"
Nếu là trước kia, Lâu Hiểu Nga nghe bà cụ điếc nói vậy, nhất định sẽ mời bà cụ cùng ăn.
Nhưng bây giờ đã khác rồi. Hứa Đại Mậu tuy đáng ghét, nhưng bà cụ điếc còn đáng ghét hơn cả Hứa Đại Mậu. Vì Trụ ngố, mà chẳng để ý đến cảm xúc của nàng, điều này Lâu Hiểu Nga không thể nào nhịn được.
"Lão thái thái, ta ăn xong rồi. Đây là điểm tâm cho Hứa Đại Mậu, cũng sắp nguội, ta không nói chuyện với ngươi nữa."
Lâu Hiểu Nga bưng đồ ăn vào nhà, bà cụ điếc chỉ có thể tiếc nuối nhìn bóng lưng nàng.
Một bác gái cũng mang đồ ăn ra hậu viện, so với bữa sáng của Lâu Hiểu Nga thì khác nhau một trời một vực.
Bà cụ điếc thở dài một hơi, nhường đường cho một bác gái, để nàng mang thức ăn vào phòng.
Một bác gái đặt đồ ăn xuống, hỏi: "Lão thái thái, ngài làm sao thế?"
Bà cụ điếc ngẫm nghĩ rồi nói: "Vừa nãy Hiểu Nga bưng đồ ăn trở về, nó không mời ta ăn thử. So với nó thì mấy cái bánh cao lương này chẳng có vị gì cả."
Bữa sáng của Vương Khôn cũng không được tốt hơn là bao, chỉ có món rau cải xào, hai cái bánh màn thầu làm bằng bột mì, và một đĩa nhỏ dưa muối do mẹ Tiền Anh Vũ tặng.
Ngoài ra, thì nấu thêm vài quả trứng gà, để Tuyết nhi bồi bổ dinh dưỡng. Trứng gà cũng đều do Tuyết nhi ăn, Vương Khôn và Hứa Đại Mậu rất ít khi ăn. Mặc dù với Vương Khôn mà nói, trứng gà chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lai lịch của chúng lại khó giải thích.
Mang đồ ăn ra đến hậu viện, Vương Khôn lại không dám để cho người khác nhìn thấy trứng gà.
Một bác gái im lặng một lát, nói: "Lão thái thái, bà cũng biết hoàn cảnh nhà tôi, không tiện ăn uống phô trương trong sân. Chờ Trụ ngố phát lương, để nó mua cho bà chút đồ ngon."
Sắc mặt bà cụ điếc càng khó coi, tiền lương của Trụ ngố đều bị Tần Hoài Như dỗ dành lấy hết, đến bà còn chẳng đoái hoài tới, sao mà mua đồ ngon cho bà được.
Nhưng mà, bà cụ điếc cũng biết, một bác gái không thể làm chủ chuyện như thế. Nàng còn phải nhờ vào một bác gái chăm sóc, cũng cần chừa cho một bác gái chút mặt mũi.
Một bác gái trong lòng cũng khổ sở, nàng không muốn ăn ngon sao? Thế nhưng hoàn cảnh nhà bọn họ không cho phép.
Ngoài việc sợ người khác ghen ghét ra, thì chính là lo cho nhà Tần Hoài Như. Hai nhà ở đối diện nhau, hễ có chút đồ ngon trong nhà thì nhà Tần Hoài Như cũng biết ngay. Nhà họ biết thì không thể nào mà không cho nhà Tần Hoài Như được.
Một khi đã cho thì nhất định sẽ phải cho liên tục. Cứ như thế thì ai mà chịu nổi.
Đẩy Trụ ngố ra, giải quyết bữa tối cho nhà Tần Hoài Như, thì nhà bọn họ mới có thể lén lút tích lũy được ít tiền.
Không thể vì thỏa mãn cơn thèm ăn trước mắt mà làm hỏng kế hoạch dưỡng già sau này.
Vốn dĩ, bà cụ điếc còn có thể dựa vào vị thế của mình để vòi vĩnh đồ ngon trong sân. Bây giờ thì không có gì cả, mà chi phí trong nhà lại sắp sửa tăng lên một khoản lớn.
Một bác gái rất muốn đề nghị để bà cụ điếc mang tiền trợ cấp ra.
Nhưng nàng chỉ dám nghĩ vậy thôi, chứ không dám nói ra. Nếu người khác mà biết nhà họ tham tiền trợ cấp của bà cụ điếc, thì không biết họ sẽ bàn tán những gì.
Lâu Hiểu Nga về đến nhà, thì thấy Hứa Đại Mậu đang gác chân lên, nằm trên giường."Điểm tâm mang đến cho anh rồi đấy. Tôi đi ban khu phố đây."
Hứa Đại Mậu quay đầu nhìn Lâu Hiểu Nga một cái, "Chưa có lương mà cô cứ ngày ngày đi cái chỗ đó làm gì."
"Tôi thích thì đi. Ngày ngày giúp đỡ những người gặp khó khăn, có ý nghĩa biết bao. Anh căn bản là không hiểu."
"Tôi không hiểu, còn cô thì hiểu chắc. Chỉ có kẻ ngốc mới làm những chuyện phí công vô ích như vậy thôi."
Lâu Hiểu Nga trừng mắt, "Hứa Đại Mậu, anh mấy ngày nay rốt cuộc làm cái gì, đừng tưởng tôi không biết."
Hứa Đại Mậu có chút chột dạ, từ trên giường ngồi dậy."Tôi làm cái gì? Tôi đi đến công xã chiếu phim, đó là công việc của tôi."
Lâu Hiểu Nga trong lòng tức giận, suýt chút nữa thì buột miệng nói ra bí mật."Anh cứ việc nói. Anh đừng quên, hôm qua nếu không có tôi thì anh đã bị Trụ ngố đánh cho một trận rồi. Những chuyện này đều là do tôi học ở các bác trong ban khu phố đấy."
Hứa Đại Mậu hừ một tiếng, không thèm để ý đến Lâu Hiểu Nga nữa.
Dù có nói thế nào, thì hôm qua Lâu Hiểu Nga thực sự đã làm rạng danh hắn. Nếu không có Lâu Hiểu Nga, chắc chắn hắn đã thiệt thòi lớn. Đừng nói là mười đồng tiền bồi thường, nếu không hắn còn phải xin lỗi Trụ ngố ấy chứ.
Lâu Hiểu Nga bây giờ chẳng còn để ý gì đến Hứa Đại Mậu, quay người lấy túi của mình rồi rời khỏi nhà.
Tiếng cãi nhau của nhà Hứa không lọt khỏi tai những người trong hậu viện. Mọi người cũng chẳng quan tâm, vợ chồng cãi nhau là chuyện thường. Nếu không phải Hứa Đại Mậu uống rượu ở nhà Vương Khôn, thì cũng không lâu như vậy mới lại nghe thấy tiếng cãi vã.
Bà cụ điếc nghe tiếng cãi vã, có chút hưng phấn. Nàng lo nhất là quan hệ hai vợ chồng Hứa Đại Mậu hòa thuận, như vậy sẽ không có cơ hội chia rẽ hai người.
Chỉ khi hai người bất hòa, mới có thể ly hôn, Trụ ngố mới có cơ hội. Lại thêm chuyện Lưu Ngọc Hoa nữa, Trụ ngố càng khó lấy được vợ hơn.
Bà cụ điếc cũng không dám để cho Dịch Trung Hải giới thiệu đối tượng cho Trụ ngố. Vạn nhất lại đến một người như Lưu Ngọc Hoa thì mối quan hệ giữa Trụ ngố và Dịch Trung Hải sẽ không được tốt.
Con nuôi, cháu trai ruột, cả hai đều cần, không thể thiếu một ai. Đây là đảm bảo dưỡng già của bà.
Chỉ có điều, việc con nuôi giở trò trong chuyện hôn sự của cháu trai, có chút có lỗi với cháu trai ruột.
~ ~ Hết cách rồi, ai bảo cháu trai không có chí khí, lại trúng kế mỹ nhân của quả phụ. Bà đã hết lòng hết sức tìm vợ cho cháu rồi.
Đối với cháu trai ruột cũng là không hổ thẹn với lương tâm.
Cháu trai của bà cụ điếc nằm trên giường, bụng đau âm ỉ, không muốn đứng dậy.
Dịch Trung Hải trực tiếp đẩy cửa nhà Trụ ngố ra, định bụng sẽ nói chuyện với hắn.
"Một đại gia, sao ông lại tới đây?"
Nhìn bộ dạng chán nản của Trụ ngố, trong lòng Dịch Trung Hải bốc hỏa. Cái đứa con nuôi do ông lão chọn này quá không có chí khí.
"Trụ ngố, ngươi không thể nào đừng gây chuyện có được không?"
Trụ ngố đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, "Một đại gia, khi nào thì con gây chuyện. Con đoán chắc do Hứa Đại Mậu truyền ra, chẳng phải ông cũng không phản đối còn gì?"
Dịch Trung Hải càng tức giận hơn.
Trụ ngố trả lời như thế là muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu ông sao?
"Trụ ngố, ngươi câm miệng. Ngày hôm đó giọng ngươi lớn như vậy, ai mà chả có thể nghe thấy rồi truyền ra. Ta đã bảo ngươi rồi, đừng có tự ý hành động, ngươi không nghe lời ta, còn lý sự à?"
Lúc này trong lòng Trụ ngố cũng rất bất mãn, không phải chỉ là đánh Hứa Đại Mậu thôi sao, có gì mà ghê gớm. Sao phải sáng sớm chạy đến đây để trách móc hắn chứ?
"Một đại gia, tối qua ông thua Lâu Hiểu Nga, nên chạy đến trút giận lên người tôi sao. Tôi bồi thường cho Hứa Đại Mậu mười đồng, tôi còn cảm thấy yếu đuối ấy chứ. Nếu không phải ông cản, liệu tôi có phải đền cho hắn mười đồng không?"
Dịch Trung Hải tức giận đến nghẹn họng, ôm ngực nhìn chằm chằm Trụ ngố. Ông đã lao tâm khổ tứ vì Trụ ngố, vậy mà Trụ ngố còn dám không biết ơn.
Trụ ngố thấy tất cả, nhưng tính khí lại nổi lên, căn bản không thèm để ý Dịch Trung Hải. Hắn quay mặt đi, không muốn để ý tới Dịch Trung Hải nữa.
Dịch Trung Hải nhìn hết thảy, trong lòng vô cùng may mắn, rằng ông vẫn không từ bỏ ý định với Tần Hoài Như. Không có Tần Hoài Như quản lý, làm sao ông có thể yên tâm giao chuyện dưỡng lão cho Trụ ngố được. Cho nên, vì việc dưỡng lão sau này, Trụ ngố hoặc là không cưới, hoặc nhất định phải cưới Tần Hoài Như.
Trụ ngố không biết, chỉ vì một câu nói sai mà đã bị Dịch Trung Hải sắp xếp cho nửa đời sau rồi.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận