Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1288: Làm đội trưởng trận chiến đầu tiên (length: 8470)

Lúc gần đến khu tứ hợp viện, Tần Hoài Như liền từ trên xe của Hứa Đại Mậu nhảy xuống. Nàng không quá sợ Giả Trương thị, nhưng lại sợ Dịch Trung Hải. Hứa Đại Mậu hại Dịch Trung Hải bị xử phạt nghiêm trọng như vậy, nàng muốn cùng Dịch Trung Hải giữ vững lập trường nhất trí, vạch rõ quan hệ với Hứa Đại Mậu.
Hứa Đại Mậu không để ý, xe đạp cũng không dừng, cứ thế đạp đến cửa tứ hợp viện. Vốn tưởng rằng đám người trong viện, đã biết chuyện hắn làm quan, gặp hắn còn không ngoan ngoãn ra chào hỏi. Ai ngờ, cái cửa vốn náo nhiệt, lại không một bóng người.
Vào đến sân trước, Hứa Đại Mậu cuối cùng cũng biết nguyên nhân.
Dịch Trung Hải mặt mày xanh mét, cả người tỏa ra khí lạnh lẽo, trong mắt lại như có lửa, hung dữ nhìn chằm chằm ra cửa tứ hợp viện.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Đại Mậu là lùi về sau tránh. Hắn lớn ngần này, lần đầu thấy Dịch Trung Hải giận dữ như vậy. Hắn cũng cảm giác được, ai mà chọc tới Dịch Trung Hải, chắc chắn sẽ bị Dịch Trung Hải xé nát.
Đây chính là kết quả nhiều năm Dịch Trung Hải thao túng tứ hợp viện, cho dù là kẻ đau đầu như Hứa Đại Mậu, trong lòng cũng phải có nỗi sợ với Dịch Trung Hải.
Rất nhanh, Hứa Đại Mậu lại kịp phản ứng. Hắn bây giờ là đội trưởng đội công nhân tuần tra, còn Dịch Trung Hải thì đang là người phạm sai lầm. Hắn căn bản không cần phải sợ Dịch Trung Hải.
Trong lòng tự cổ vũ mình vài lần, Hứa Đại Mậu mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía sân giữa.
Ánh mắt Dịch Trung Hải, nhìn chằm chằm Hứa Đại Mậu. Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc Hứa Đại Mậu đã bị băm thành cặn bã rồi.
Hai người ai cũng không nói gì, cứ thế không ngừng tiến lại gần.
Hứa Đại Mậu không có vấn đề gì với việc này, thậm chí còn mong Dịch Trung Hải không nói gì với mình. Nhưng Dịch Trung Hải thì không thể, hắn không cam lòng sau này bị Hứa Đại Mậu đè đầu cưỡi cổ.
"Hứa Đại Mậu, thấy trưởng bối, ngươi không biết chào hỏi à?"
Hứa Đại Mậu dừng bước, hừ một tiếng: "Dịch Trung Hải, ngươi tưởng ngươi là ai, giả làm trưởng bối của ta. Ta cảnh cáo ngươi, tự biết thân phận của mình. Ta bây giờ mới là đội trưởng đội công nhân tuần tra. Đắc tội ta, để ngươi ăn không tiêu."
Khí lạnh lẽo trên người Dịch Trung Hải, trong nháy mắt biến thành lửa giận.
Trong lòng Hứa Đại Mậu có chút lo lắng, nhưng cũng không hề sợ hãi. Hắn hiểu rõ, hôm nay mà sợ Dịch Trung Hải, sau này trong viện đừng mong ngóc đầu lên được.
Hai người cứ thế nhìn nhau một hồi, không ai nhường ai.
Trong nhà Dịch Trung Hải, một bác gái lo lắng nhìn ra ngoài, sau đó nhỏ giọng nói với bà cụ điếc: "Mẹ nuôi."
Bà cụ điếc không để bác gái kia nói hết, vì nói xong, bà sẽ không tiện từ chối. Những món đồ tích góp của bà đều bị Vương Khôn phá sạch rồi. Cái chiêu trò duy nhất có thể dựa vào là tuổi cao này cũng không thể dùng mãi được.
Mọi người biết sợ bà, sợ bị bà lừa đảo. Nhưng không có nghĩa mọi người không có cách gì với bà. Một câu tố cáo bà giả danh người nhà liệt sĩ, sẽ khiến bà mất ăn mất ngủ.
Với người bình thường thì dễ nói, nhưng với người có thù oán như Hứa Đại Mậu, hắn sẽ không để bà một chút mặt mũi nào. Muốn giữ lại chút uy vọng ít ỏi, biện pháp tốt nhất là phải ẩn mình, không được lộ mặt ra.
"Thúy Lan, ta không thể ra mặt. Lúc này, chuyện quan trọng nhất của chúng ta là giúp Trung Hải vượt qua cửa ải khó này. Hứa Đại Mậu hiện đang phụ trách xử lý chuyện của Trung Hải, đắc tội hắn, ta lo lắng hắn không dám động vào ta ở trên mặt, sau lưng sẽ ra tay với Trung Hải."
Bác gái kia nhất thời cũng có chút luống cuống tay chân, không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu nghe theo bà cụ điếc thì mặt mũi Dịch Trung Hải sẽ không còn chỗ nào để. Mà nếu không nghe thì theo cách nói của bà cụ điếc, cuối cùng người chịu tội vẫn là Dịch Trung Hải.
Trong lòng Dịch Trung Hải rối bời, lúc này, hắn cần nhất một bậc thang, để hắn có đường xuống. Chứ không phải cứ bị Hứa Đại Mậu chống đối thế này, lại xám xịt bỏ đi thì quá mất mặt.
Nếu Tần Hoài Như ở đây thì tốt rồi, không cần hắn nhắc nhở, nàng cũng có thể đứng ra giải vây cho hắn.
Vừa nhắc đến Tần Hoài Như thì Tần Hoài Như đã tới.
Từ trên xe Hứa Đại Mậu xuống, Tần Hoài Như cũng không vội về, thậm chí còn đợi một lúc ở cửa, muốn chờ xem hàng xóm trong tứ hợp viện có ai ra ngoài, hỏi thăm xem tiền phạt của Dịch Trung Hải giải quyết thế nào.
Thật thất vọng là không một ai ra khỏi viện, ngay cả đi nhà xí cũng không có.
Hết cách rồi, cứ đứng ngoài không về nhà, sẽ bị người khác chỉ trỏ, nàng đành đi vào.
Thấy được bộ dạng Dịch Trung Hải và Hứa Đại Mậu, nàng liền đoán được hai người khẳng định đã phát sinh mâu thuẫn.
"Hứa Đại Mậu, tan làm rồi mà ngươi còn chắn đường đại gia, giở cái thói đội trưởng oai phong của ngươi làm gì."
Hứa Đại Mậu giận dữ hô lớn: "Tần Hoài Như, mắt ngươi mù à, không thấy Dịch Trung Hải đang chắn đường của ta à?"
Dịch Trung Hải biết Hứa Đại Mậu sẽ không nể mặt mình, khôn khéo không lên tiếng.
Hứa Đại Mậu cũng không muốn ầm ĩ thêm, lách người Dịch Trung Hải, dắt xe đạp về nhà.
Tần Hoài Như cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không làm ầm lên thì không sao: "Một đại gia, Hứa Đại Mậu chỉ là tiểu nhân đắc chí thôi, ông đừng chấp nhặt với hắn."
Dịch Trung Hải đã quyết, chờ giải quyết xong chuyện trong xưởng, nhất định phải cho Hứa Đại Mậu nếm trái đắng. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
"Hoài Như, sao bây giờ ngươi mới về?"
Tần Hoài Như không đợi được Trụ ngố, nhưng vẫn phải kể công lao của mình ra, không thể để mình ở ngoài phòng ăn chờ lâu vô ích như vậy được.
"Ta một mực ở bên ngoài phòng ăn, muốn gọi Trụ ngố về. Nhưng ông cũng biết đó, người nhà ăn không thích ta, không cho ta vào.
Vì đại gia, ta chịu uất ức gì cũng được. Ta đã chờ hắn rồi. Ai ngờ, hắn lại cùng Vương Khôn với Hứa Đại Mậu ở trong nhà ăn uống rượu.
~~ Ta lo cho Bổng Ngạnh, chỉ có thể về trước thôi."
Nghe Tần Hoài Như kể, Dịch Trung Hải trong lòng ấm áp. Chỉ có những đứa trẻ hiếu thuận như Tần Hoài Như, mới thật lòng đối đãi với hắn.
"Hoài Như, con có lòng rồi. Mà thằng Trụ ngố đâu?"
"Hứa Đại Mậu có xe đạp, đi nhanh. Lúc ta gặp Hứa Đại Mậu ở trên đường, ta có hỏi hắn rồi. Hắn nói Trụ ngố cùng Vương Khôn đang ở phía sau."
Hứa Đại Mậu nào có biết, hôm nay Vương Khôn không có ý định về, giống vậy cũng không biết Trụ Ngố sẽ không về.
Tần Hoài Như và Dịch Trung Hải cũng không nghĩ tới chuyện hai người kia không về, cho rằng bọn họ đi chậm, tụt lại phía sau.
Dịch Trung Hải vừa nghe xong, cảm thấy Trụ Ngố chẳng mấy chốc sẽ về, liền quyết định đứng đây chờ hắn.
"Hoài Như, Trụ Ngố mà có được một nửa sự hiếu thuận của con thì tốt rồi. Ta dạy nó mấy chục năm, mà nó vẫn chẳng nên trò trống gì, mới đi theo Vương Khôn có mấy ngày, đã học thói hư tật xấu rồi. Sau này con phải quản nó cho tốt."
Tần Hoài Như hiểu ý Dịch Trung Hải, vẫn không từ bỏ ý định muốn nàng gả cho Trụ ngố. Bây giờ nàng một chút cảm tình với Trụ Ngố cũng không có, càng sẽ không đồng ý gả cho Trụ Ngố, nên nàng chỉ phụ họa theo lời Dịch Trung Hải.
Dịch Trung Hải không phát hiện Tần Hoài Như chỉ phụ họa theo, còn coi Tần Hoài Như là người hiếu thuận, cố gắng muốn Tần Hoài Như xiêu lòng.
Ánh mắt Giả Trương thị mang theo oán độc, hung hăng liếc hai người một cái: "Tần Hoài Như, ngươi chạy đi đâu chết rồi, giờ mới vác xác về."
Tần Hoài Như trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tiếng mắng của Giả Trương thị thật đúng lúc: "Một đại gia, bà nội con gọi con, con phải về nhà trước. Ông đang vướng bận nhiều chuyện, mà bà nội con lại không phân biệt đúng sai, đừng để bà làm ầm lên."
Dịch Trung Hải bất đắc dĩ thở dài, trong lòng cảm thấy Giả Trương thị thật cản trở. Hắn tin rằng, chỉ cần hắn phân tích cho Tần Hoài Như thêm một chút, người hiếu thuận như Tần Hoài Như nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của hắn. Đáng tiếc, cứ mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, Giả Trương thị lại ra ngoài quấy rối.
Còn hắn, thật sự không có cách gì để đối phó với Giả Trương thị lộn xộn, mà cũng không thể gây sự với Giả Trương thị được.
"Hoài Như, những lời vừa rồi ta nói cũng rất quan trọng, con nhất định phải suy nghĩ cho kỹ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận