Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1310: Sẩy thai (length: 8480)

Tần Hoài Như tự nhiên không đạt được mục đích.
Đừng nói Lý Hoài Đức cũng định bỏ qua cho Tần Hoài Như, mà dù không bỏ qua đi nữa, cũng sẽ không đối với một người phụ nữ hào phóng như vậy.
Nữ nhân chẳng qua chỉ là gia vị trong cuộc sống của hắn, tiền bạc và quyền lực mới là thứ hắn theo đuổi.
Tần Hoài Như muốn dùng chiêu trò đối phó Dịch Trung Hải để đối phó Lý Hoài Đức, chỉ có thể nói là quá ngây thơ.
Vị trí khác nhau, ý tưởng và phương pháp làm việc cũng khác. Dịch Trung Hải thuộc loại người cả ngày lo nghĩ dưỡng lão, mọi việc đều vì tâm tính dưỡng lão, còn Lý Hoài Đức thì một chút cảm giác đó cũng không có.
Tần Hoài Như thất vọng cầm năm đồng rời khỏi văn phòng làm việc, nghiến răng thề rằng, sẽ không chủ động đến tìm Lý Hoài Đức, nhất định phải khiến Lý Hoài Đức cầu xin nàng.
Nếu Lý Hoài Đức mà biết ý tưởng của Tần Hoài Như, nhất định sẽ bật cười. Hắn đang lo làm sao để an toàn thoát khỏi Tần Hoài Như, Tần Hoài Như lại còn muốn bắt hắn đi cầu nàng.
Sau khi Tần Hoài Như rời đi, Lý Hoài Đức liền dặn dò thư ký, bảo hắn sau này không nên tùy tiện cho Tần Hoài Như vào nữa.
Thư ký nhận được lệnh, liền ghi nhớ trong lòng. Sau này Tần Hoài Như không nhịn được chạy tới tìm Lý Hoài Đức, đều bị thư ký chặn lại.
Tần Hoài Như đến xưởng phân khu một lát, sau đó liền trực tiếp rời khỏi nhà máy thép, đến bệnh viện tìm bác sĩ. Nàng muốn hẹn trước cẩn thận thời gian với bác sĩ, thừa dịp lúc bác sĩ đó đang làm ca trực để đến, tránh gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Nói ra cũng khéo, ngày mai là ca trực của bác sĩ kia, còn là ca tối.
Tần Hoài Như trở về, bàn bạc chi tiết với Tần Kinh Như, chờ Hứa Đại Mậu tan làm, để hắn giả bộ bị Hứa Đại Mậu đụng ngã.
Lúc mọi người không chú ý tới, kế hoạch của họ bắt đầu được thực hiện.
"Có ai không?"
Nghe tiếng kêu gào của Hứa Đại Mậu, người trong viện liền vây lại. Ai nấy đều ân cần hỏi han Hứa Đại Mậu.
Hứa Đại Mậu dù sao cũng là đội trưởng đội công nhân mới, mọi người đều muốn nịnh nọt hắn.
"Đội trưởng Hứa, sao vậy?"
"Anh Đại Mậu, sao vậy?"
Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như đã sớm chờ sẵn trong phòng bà cụ điếc, lập tức xông ra, chạy đến nhà Hứa Đại Mậu.
"Kinh Như, em làm sao vậy?"
"Chị, em đau bụng. Vừa nãy em đang quét dọn vệ sinh, anh Đại Mậu từ ngoài cửa đi vào, đụng trúng em, bụng em va vào ghế."
Tần Hoài Như vừa nghe xong, tức giận đứng lên: "Hứa Đại Mậu, Kinh Như đang mang thai con của anh đó, sao anh không cẩn thận một chút?"
Lúc này Hứa Đại Mậu đã hoảng hồn, căn bản không phân biệt được thật giả: "Tôi cũng đâu có biết, tôi chỉ đẩy cửa vào thôi, nào ngờ Kinh Như lại đang ngồi xổm quét dọn ở đó."
"Trong nhà có một mình cô ấy đang mang thai, bình thường anh phải chú ý nhiều chứ. Trước đây chẳng phải tôi đã nhắc anh rồi sao? Tôi biết anh chê bai tôi, nhưng tôi nói thật đó, anh không thể không nghe."
Dịch Trung Hải nghe Tần Hoài Như trách mắng Hứa Đại Mậu, hận không thể tự mình ra mặt. Chỉ là ông ta cũng biết, Tần Hoài Như mắng thì không sao, ông ta không thể lên tiếng.
Đợi Tần Hoài Như mắng xong, Dịch Trung Hải mới lên tiếng: "Hoài Như, tôi thấy tình trạng của Kinh Như không ổn, hay là phải đưa đi bệnh viện."
Lúc này Hứa Đại Mậu không còn để ý ân oán với Dịch Trung Hải, hoảng hốt nói: "Đúng đúng, phải đi bệnh viện. Kinh Như, tôi đỡ em."
Tần Hoài Như đẩy tay Hứa Đại Mậu ra: "Được rồi, anh đừng có làm loạn thêm nữa. Kinh Như như vậy thì đi nổi sao? Còn không mau đi tìm xe."
Hứa Đại Mậu cũng không so đo với Tần Hoài Như, liền vội nói: "Đúng, tìm xe, tôi mượn xe ba gác của Vương Khôn đưa Kinh Như đi bệnh viện. Chị Tần, chị đưa Kinh Như ra ngoài sân trước."
Tần Hoài Như hừ một tiếng: "Quan hệ giữa tôi và Vương Khôn, anh nghĩ hắn có nể mặt tôi không? Tôi cùng với một đại gia đỡ Kinh Như vậy, anh đi tìm Vương Khôn thương lượng đi."
Lưu Quang Thiên liền kêu lên: "Anh Đại Mậu, anh chăm sóc chị dâu đi, tôi đi tìm anh Khôn."
Hứa Đại Mậu cảm kích nói với Lưu Quang Thiên: "Cậu đi nhanh đi."
Tần Hoài Như trong lòng mắng Lưu Quang Thiên nhiều chuyện, nàng không muốn Hứa Đại Mậu chạm vào Tần Kinh Như, lo lắng hắn sẽ nhìn ra sơ hở.
"Hứa Đại Mậu, anh đi lấy chăn gối, để lên xe ba gác cho Kinh Như ngồi thoải mái. Tôi sẽ không đụng vào đồ nhà anh, tránh việc nhà anh thiếu đồ lại nghi ngờ tôi. Một đại gia, ông giúp tôi đỡ Kinh Như, chúng ta đi ra sân trước."
Dịch Trung Hải nhân cơ hội đẩy Hứa Đại Mậu ra, cùng Tần Hoài Như một trái một phải che chở Tần Kinh Như, đồng thời cũng ngăn không cho người khác kiểm tra tình hình của Tần Kinh Như.
Đám đàn ông trong viện thì có thể không nhìn ra, nhưng phụ nữ trong viện thì không thể không đề phòng.
Ánh mắt của mọi người không tập trung vào Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như, cũng không để ý đến Tần Kinh Như. Trọng tâm của họ, vẫn đặt lên người Hứa Đại Mậu.
Mọi người đều nhìn chằm chằm Hứa Đại Mậu đang ôm chăn gối trong nhà, miệng thì nói lời quan tâm.
Điều này đã tạo cơ hội cho Tần Hoài Như mấy người. Ba người bọn họ, làm bộ như đang rất lo lắng, dìu Tần Kinh Như hướng về phía sân trước.
Trụ ngố lúc này đang ở nhà Vương Khôn nói chuyện phiếm với Vương Khôn, chủ đề là dạo này sống những ngày thật yên tĩnh. Bây giờ hắn từ trước mặt Dịch Trung Hải đi qua, Dịch Trung Hải cũng không dây dưa với hắn, Tần Hoài Như cũng không gây sự với hắn.
Không cần gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, thật sự rất thoải mái.
"Cậu nói cái gì cơ?"
Lưu Quang Thiên thấy Trụ ngố kích động liền nói: "Mọi người đều biết anh và Hứa Đại Mậu là tử địch, nhưng lần này liên quan đến tính mạng con người đó. Trụ ngố, anh đừng quậy. Anh Khôn, anh mau đưa chìa khóa cho tôi."
Vương Khôn ngớ người một chút, rồi đưa chìa khóa cho Lưu Quang Thiên. Lưu Quang Thiên cầm chìa khóa, xoay người đi thu xếp xe ba gác. Cậu còn đặc biệt cầm chổi và giẻ lau, lau sạch thùng xe ba gác một lượt.
Trụ ngố nhíu mày nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lỗ quá lớn rồi, sớm biết bọn họ hành động lúc này, hai hôm nay tôi đã thức đêm nghe ngóng kế hoạch của họ."
Vương Khôn đá Trụ ngố một cái: "Cậu đừng tỏ ra rõ ràng quá vậy."
Trụ ngố bất mãn liếc Vương Khôn một cái: "Biết rồi, tôi sẽ không nói cho Hứa Đại Mậu, anh đã hứa với tôi, sẽ không cho hắn biết."
Vương Khôn đã đồng ý, tự nhiên sẽ không nuốt lời. Hứa Đại Mậu tuy nói là giúp hắn, nhưng chuyện này đằng sau, chưa chắc không có bóng dáng của Hứa Đại Mậu. Nếu không thì sao Hứa Đại Mậu lại trùng hợp đi tìm Lý Hoài Đức như vậy.
Lần này để cho Hứa Đại Mậu gặp may, coi như là đáng với hắn rồi. Bên Trụ ngố bỏ ra không ít công sức, nếu hắn không có hồi báo, thì sẽ dùng chuyện giữ bí mật để trả công cho Trụ ngố vậy.
Trụ ngố tự nhiên không muốn dễ dàng bỏ qua, còn hỏi: "Anh nói xem, tôi có nên đi theo không?"
"Cậu đi theo làm gì? Ai mà không biết cậu và Hứa Đại Mậu là tử địch, cậu đòi đi theo chẳng phải là để mọi người nghĩ rằng cậu đang muốn thừa nước đục thả câu sao. Hơn nữa, cậu nghĩ Tần Hoài Như và Dịch Trung Hải sẽ không theo sao?"
Trụ ngố thở dài: "Cũng chỉ có thể vậy thôi."
Bên ngoài Lưu Quang Thiên nhanh tay đặt xe ba gác vào dưới bậc thang cửa viện, thấy Tần Kinh Như tới liền nói: "Chị dâu, em tới đỡ chị đi!"
Tần Hoài Như trách: "Cậu mau đỡ xe ba gác, để cho Kinh Như lên."
Lưu Quang Thiên không có kinh nghiệm, chỉ có thể nghe theo Tần Hoài Như, quay trở lại bên cạnh xe ba gác đỡ xe.
Hứa Đại Mậu ôm chăn chạy tới, ném lên giường trên xe ba gác cho xong.
Sau khi Tần Kinh Như ngồi lên xe ba gác, Lưu Quang Thiên liền đẩy xe ba gác đi ra ngoài.
Tần Hoài Như và Dịch Trung Hải không vui khi Lưu Quang Thiên đi theo, nhưng họ lại không tìm được lý do gì để từ chối. Trong viện vẫn có người muốn đi theo để biểu hiện một chút, Dịch Trung Hải không thể không lên tiếng: "Được rồi, đi nhiều người như vậy làm gì. Đừng chậm trễ thời gian, đi nhanh lên đi!"
Hứa Đại Mậu bận chăm sóc Tần Kinh Như, cũng không để ý đến chuyện trong viện.
Lưu Quang Thiên đẩy xe ba gác ra ngoài sân, chuẩn bị đi bệnh viện.
Tần Hoài Như để Hứa Đại Mậu đạp xe theo sau, sau đó cùng Dịch Trung Hải một trái một phải dìu xe ba gác rời đi.
Mọi người nhìn cảnh này, luôn cảm thấy có chút kỳ quái, lại không nghĩ ra vì sao, nên đành im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận