Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 588: Lâu Hiểu Nga đối Tần Hoài Như (length: 8748)

Nửa đêm, một nam một nữ đứng ở một góc nhà Trụ Ngố.
"Một đại gia, bà cụ điếc cũng đã ra mặt rồi, tại sao Trụ Ngố lại còn bị trừng phạt nghiêm trọng như vậy?"
Dịch Trung Hải thở dài: "Hết cách rồi, Dương xưởng trưởng đã triệu tập cả lãnh đạo trong xưởng đi họp. Việc Trụ Ngố bị trừng phạt như thế này, có lẽ là do Dương xưởng trưởng đã nương tay."
Tần Hoài Như trong lòng thầm mắng bà cụ điếc, cả ngày ở trong viện ra vẻ lão tổ tông, kết quả đến khi gặp chuyện thật thì chẳng có tác dụng gì.
"Trụ Ngố không được mang cơm hộp, vậy nhà ta ngày làm sao sống. Một đại gia, trẻ con thì ăn nhiều như rết. Nhà có ba đứa trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, tiền lương của ta lại bị trừ, nhà chúng ta ngày thật không vượt qua nổi."
Dịch Trung Hải mặt mày ủ rũ, không nghĩ ra cách giải quyết. Hắn tuy muốn giúp Tần Hoài Như, nhưng tuyệt đối không thể giúp kiểu như Trụ Ngố. Với tốc độ ăn của Trụ Ngố, tiền lương của hắn cũng không đủ để chi tiêu. Hắn còn phải tích lũy tiền dưỡng già.
"Hoài Như, vì Trụ Ngố mà mẹ nuôi bắt ta lấy ra ba trăm đồng rồi, bây giờ trong tay ta cũng chẳng còn tiền."
Một câu nói của Dịch Trung Hải chặn đứng ý định mở miệng của Tần Hoài Như.
Tần Hoài Như tuyệt đối không tin Dịch Trung Hải không có tiền, nhưng Dịch Trung Hải không muốn đưa ra thì nàng cũng chẳng còn cách nào khác.
Không thể trực tiếp mở miệng, Tần Hoài Như liền chọn cách nói vòng vo.
"Một đại gia, anh giúp nhà tôi, tôi vô cùng cảm kích. Nhưng rốt cuộc thì gia đình tôi sống thế nào đây?"
Dịch Trung Hải nhíu mày suy nghĩ một lát: "Hoài Như, cô thấy làm như vầy được không? Trong xưởng chỉ nói không cho Trụ Ngố mang cơm hộp thôi. Cô chuẩn bị cơm hộp cho Trụ Ngố, để Trụ Ngố mang cơm hộp đó, thêm đầy đủ món ăn rồi cô mang về, có được không?"
Tần Hoài Như lắc đầu: "Một đại gia, e là không được. Gần đây bên bảo vệ kiểm tra gắt gao lắm, đặc biệt là chúng ta."
Dịch Trung Hải nghĩ đến chuyện bị kiểm tra dạo gần đây liền tức muốn chết, không kìm được mà giận dữ đấm mạnh vào tường một cái.
Bên trong nhà Trụ Ngố, hắn đang ôm Tần Hoài Như trong lòng. Một cú đấm này làm cho Tần Hoài Như trong ngực hắn giật mình bỏ chạy, hắn không khỏi chửi lên: "Thằng khốn kiếp nào phá đám giấc mộng đẹp của lão tử vậy."
Hai người nghe được tiếng Trụ Ngố chửi, lo lắng Trụ Ngố dậy kiểm tra nên vội vàng ai về nhà nấy. Bọn họ cũng không dám đi vào hầm ngầm nữa, sợ rằng sẽ lại bị bắt gặp trong đó.
Hai người quá lo lắng, thật ra Trụ Ngố căn bản không có ý định dậy. Hắn muốn tranh thủ chìm vào giấc ngủ để còn có thể tiếp tục mơ thấy Tần Hoài Như.
Vì cái sự lảng tránh này, Tần Hoài Như mục đích cũng không đạt được. Nằm trằn trọc không yên giấc.
Nàng coi như là thấy rõ trong thời gian ngắn Trụ Ngố không có khả năng lật người, mà dựa vào Trụ Ngố thì gia đình nàng sẽ chẳng bao giờ có ngày sống tốt.
Loại người không có bản lĩnh, lại còn muốn cưới nàng, nằm mơ giữa ban ngày à.
Nàng gả cho Giả Đông Húc đã là một lần chọn sai rồi. Lần thứ hai lấy chồng thì tuyệt đối không thể chọn sai.
Nghĩ đến chuyện lấy chồng, nàng lại nghĩ tới Vương Khôn. Trong tứ hợp viện, điều kiện của Vương Khôn là tốt nhất, tiếc là nàng và Vương Khôn tuổi tác không hợp nhau, Vương Khôn lại coi thường nàng.
Buổi tối Vương Khôn cũng không ngủ mà lại một lần nữa thi triển Ngũ Quỷ Bàn Vận thuật, đi Nhật Bản lấy đồ.
Lần này lại là căn cứ quân sự của Mỹ ở Nhật Bản. Điều này làm Vương Khôn vô cùng phấn khích.
Nếu ba ba mang đồ ném đi, mà con trai là Nhật Bản, chắc chắn sẽ không có ngày nào sống yên ổn cả. Quả là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện.
Trước kia, Vương Khôn lấy đồ chỉ lấy đủ dùng. Sau đó anh mới nhận ra rằng như vậy quá lãng phí. Một lần thi triển pháp thuật không dễ dàng gì nên phải tận dụng tối đa.
Vương Khôn điều khiển Ngũ Quỷ đi lại trong căn cứ của Mỹ. Phát hiện không ít vũ khí kiểu mới và còn nhiều vật tư khác.
Không thể không nói, Nhật Bản làm con trai quả thật rất được, vật tư cung ứng cho ba ba đều là loại tốt nhất.
Vương Khôn đang suy nghĩ xem nên dùng cái gì để đựng đồ thì chợt thấy có ánh đèn nhấp nháy ở quảng trường phía xa. Đó là máy bay, có vẻ như là máy bay chiến đấu của Mỹ đang đỗ ở căn cứ. Cẩn thận đếm thì có tất cả ba chiếc, trong đó một chiếc là máy bay vận tải.
Vận may quá tốt rồi, tuy máy bay hơi ít, nhưng mà lại có thể dùng được vào việc lớn.
Vương Khôn đầu tiên là vận chuyển vật liệu vào máy bay, sau đó thi triển pháp thuật, cả ba chiếc máy bay liền biến mất khỏi sân bay.
Mang máy bay trở về thì lại có chút khó khăn, phải đặt chúng ở đâu bây giờ?
Suy đi nghĩ lại, "nước béo không chảy ruộng ngoài".
Coi như những chiếc máy bay và vật liệu này đều do anh nhặt được đi!
Công lớn như vậy, cho người khác còn không bằng cho lão bộ đội của mình.
Vương Khôn không biết lão bộ đội của mình còn ở lại vị trí đó không, anh cũng không có cách nào phân biệt được. Chỉ có thể thử vận may một chút. Nếu thật sự phải đổi thành đội quân khác, anh cũng không làm gì được. Ngũ Quỷ Bàn Vận thuật không có khả năng phân biệt phiên hiệu bộ đội.
Sau khi làm xong hết mọi thứ, lúc Vương Khôn đang định thu hồi pháp thuật thì lại phát hiện một lô vật liệu không giống. Nhìn kỹ thì hóa ra là rất nhiều bao cao su, nghĩ đến sự dâm đãng của người Nhật, Vương Khôn cũng không mấy bất ngờ.
Anh chẳng hứng thú gì với thứ này, trực tiếp ném lại vào máy bay.
Làm xong hết thảy, Vương Khôn mới ôm Lâu Hiểu Nga đang ngủ say mà đi ngủ.
Buổi sáng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là lúc đi làm thấy vẻ đắc ý của Trụ Ngố thì có chút khó chịu.
Trụ Ngố đáng ghét thì cũng thôi đi, Tần Hoài Như cũng bắt đầu khiến người khác chán ghét.
Tần Hoài Như suy nghĩ cả đêm, quyết định không thể cứ "treo cổ trên một cái cây", liền dời mục tiêu nhắm vào Vương Khôn.
Vương Khôn đối xử không tốt với nàng, Tần Hoài Như cho rằng là do Lâu Hiểu Nga. Nếu không có Lâu Hiểu Nga thì chẳng có ai chăm sóc Tuyết Nhi. Đến lúc đó, mới là cơ hội cho nàng trổ tài.
"Lâu Hiểu Nga, Hứa Đại Mậu đi xuống nông thôn chiếu phim rồi. Chẳng phải cô nên về nhà ngoại sao? Sao cô vẫn còn ở nhà Vương Khôn vậy?"
Tần Hoài Như cố ý lớn tiếng để gây sức ép buộc Lâu Hiểu Nga phải rời đi.
Vương Khôn định lên tiếng thì Lâu Hiểu Nga liền đứng dậy, ra hiệu bảo anh đừng nói gì.
"Tần Hoài Như, trước đây tôi không có việc gì làm, đương nhiên phải về nhà. Bây giờ tôi đang ở ban khu phố giúp việc, không có thời gian về nhà. Cô có ý kiến?"
Dù có ý kiến thì cũng không dám nói ra. Lâu Hiểu Nga đang ở ban khu phố giúp đỡ, đó là làm việc tốt. Người trong viện dù có bất mãn nhiều hơn nữa cũng không thể nói ra ngoài.
Tần Hoài Như vội vàng bày tỏ không dám, trong lòng thì không ngừng chửi rủa Lâu Hiểu Nga. Lâu Hiểu Nga thà cầm tiền đi giúp người dưng chứ nhất quyết không giúp nhà của nàng.
"Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó. Ý tôi là cô nên về thăm bố mẹ một chút thôi."
Lâu Hiểu Nga không hiểu mục đích của Tần Hoài Như là gì, nhưng biết rằng nàng ta không có ý tốt. Nếu Tần Hoài Như dám làm ngày mùng một thì đừng trách nàng làm ngày rằm.
"Trụ Ngố, nghe dì Vương nói muốn giới thiệu đối tượng cho anh. Rốt cuộc anh có muốn không?"
Trụ Ngố lén lút liếc nhìn Tần Hoài Như: "Muốn, đương nhiên là muốn rồi."
Lâu Hiểu Nga nói: "Muốn? Vậy anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Anh phải mua chút quà, mời dì Vương nói giùm anh để lấy một cô vợ xinh đẹp chứ. Anh mời người làm mai, còn phải trả tiền công người ta nữa đấy."
Trụ Ngố rất nghiêm túc gật đầu.
Tần Hoài Như tức muốn chết: "Trụ Ngố, sao anh còn nhờ Vương chủ nhiệm giới thiệu đối tượng cho anh. Chẳng phải tôi nói với anh là chờ mấy ngày nữa, tôi sẽ kêu em họ tôi tới cho anh xem mắt sao? Nếu anh tìm Vương chủ nhiệm rồi thì em họ tôi coi như thôi."
Trụ Ngố luống cuống vây quanh Tần Hoài Như: "Tần tỷ, chị đừng giận mà. Chẳng phải là tại bà lão và một đại gia hôm qua dẫn em đi gặp Vương chủ nhiệm, tiện thể nhắc đến chuyện đó sao?"
Dịch Trung Hải nấp ở phía sau, vừa nghe Trụ Ngố nhắc đến Vương chủ nhiệm thì mặt mày liền tối sầm lại. Hắn chẳng màng gì nữa, chen lên trước mặt, giận dữ quát Trụ Ngố: "Trụ Ngố, cậu đang làm gì đó? Mau thành thật đi làm cho tôi. Đừng có mà nói lung tung."
Trụ Ngố bị mắng cho một trận, rất buồn bực.
Dịch Trung Hải không có thời gian để ý tới hắn, quay sang nhìn Lâu Hiểu Nga: "Chuyện đối tượng của Trụ Ngố đã có tôi và mẹ nuôi sắp xếp, không cần đến Vương chủ nhiệm phải bận tâm đâu."
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận