Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1463: Đối hài tử yêu cầu (length: 8659)

Sau khi Dịch Trung Hải ba người rời đi, cuộc thảo luận trong viện lại bắt đầu. Mọi người phát huy trí óc tư duy, phân tích toàn diện về chuyện Dịch Trung Hải nhận nuôi con nuôi này.
Thậm chí có người vẫn còn đang đoán, Dịch Trung Hải sẽ nhận nuôi bé trai hay bé gái, một hay là hai đứa.
Vương Khôn cùng Nhiễm Thu Diệp cũng không ngoại lệ, trốn ở nhà hàn huyên.
"Ngươi nói, Dịch Trung Hải thật muốn nhận nuôi con nuôi sao?"
"Giả." Vương Khôn đã suy nghĩ ra, trực tiếp nói.
Nhiễm Thu Diệp không hiểu hỏi: "Vì sao? Hắn cũng nói với mọi người rồi, nếu chuyện này không nhận nuôi, sao ăn nói với mọi người?"
Vương Khôn liền nói: "Chính là bởi vì đã nói với mọi người, mới nói rõ chuyện này là giả. Nếu hắn thật sự muốn nhận nuôi con nuôi, sẽ không cố ý tuyên truyền. Ngươi không cảm thấy vừa rồi hắn có hơi cố ý sao?"
Nhiễm Thu Diệp suy nghĩ một chút, cảm thấy cách làm của Dịch Trung Hải vừa rồi quả thật có hơi khả nghi, nhưng điều này cũng không thể nói chuyện nhận nuôi con nuôi là giả.
"Đó là suy đoán của ngươi, không nhất định chính xác. Thật ra nếu hắn nhận nuôi con nuôi, cũng không tệ. Như vậy liền không cần lo lắng chuyện dưỡng lão."
Vương Khôn bĩu môi: "Đừng nghĩ nữa. Đám người ích kỷ đó, làm gì có tâm trạng nuôi con nuôi, bọn họ chỉ muốn nhặt cái tiện lợi có sẵn thôi.
Không nói đâu xa, chính là bà cụ điếc kia kìa, Dịch Trung Hải không thể nhận nuôi thành công được đâu.
Bà cụ điếc vốn đã muốn tranh giành miếng ăn với nhà Tần Hoài Như, sẽ không cho phép một đứa bé nào đó quay về tranh giành với bà ta."
Nhiễm Thu Diệp muốn phản bác, thực sự không nghĩ ra lý do.
Ngưu Thiến mấy người khi nói chuyện phiếm với cô, cố ý nói qua với cô rằng tuyệt đối không nên coi bà cụ điếc là người tốt. Các nàng còn lấy Lâu Hiểu Nga làm ví dụ.
Nghe thấy cái tên Lâu Hiểu Nga, trong lòng Nhiễm Thu Diệp không thoải mái, nhưng cũng ghi tạc trong lòng.
Nhớ năm xưa, bà cụ điếc vì thỏa mãn sự ham muốn ăn uống của mình, cố ý phá hỏng hôn sự của Lâu Hiểu Nga.
Người hiểu chuyện như Vương Khôn, không có nhiều. Đặc biệt là hai bà quả phụ nhà họ Giả đang ở trong cuộc.
Hai người thấy Dịch Trung Hải mang theo bà cụ điếc rời đi, trong ánh mắt vẫn mang theo vẻ không tin.
"Tần Hoài Như, ta không nằm mơ chứ. Dịch Trung Hải tên khốn kiếp kia thật sự tính nhận nuôi con nuôi à? Hắn thật sự muốn nhận nuôi con nuôi?"
Tần Hoài Như gạt đi: "Bọn họ đã mượn xe ba gác của Vương Khôn, chẳng lẽ là giả được sao? Mối mâu thuẫn giữa Nhất Đại Gia và Vương Khôn, chúng ta rõ ràng nhất mà. Nếu chỉ để hù dọa chúng ta, hắn không cần phải cúi đầu trước Vương Khôn làm gì."
Giả Trương Thị nhất thời rối loạn như tơ vò, quay sang oán trách Tần Hoài Như: "Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh chóng nghĩ biện pháp đi chứ. Trụ Ngốc thằng ngốc đó đã chạy, không thể để bà cụ điếc và Dịch Trung Hải cũng chạy, phòng ốc của bọn họ đều phải là của nhà ta."
Trong lòng Tần Hoài Như cũng thấp thỏm không yên, chẳng nghĩ ra một chút chủ ý gì: "Ngươi chỉ giục ta thì có ích gì? Ngươi nghĩ ta không muốn ngăn Nhất Đại Gia sao? Nhưng bọn họ có nghe ta đâu?
Bọn họ mà đem Bổng Ngạnh đi dạy dỗ, ngươi có đồng ý không?"
Giả Trương Thị bất mãn nói: "Cái này thì trách ta được sao? Dịch Trung Hải cùng bà cụ điếc hai kẻ lão tuyệt hậu đó, biết gì mà dạy con chứ?
Ngươi nhìn xem anh em Trụ Ngốc kia đi, khác nhau bao nhiêu a. Trụ Ngốc thì bị bọn họ dạy dỗ thành thằng ngu, bọn họ không quản Hà Vũ Thủy thì lại lên được cấp ba.
Nếu ngươi thích Bổng Ngạnh sau này biến thành giống Trụ Ngốc, thì ngươi cứ đưa Bổng Ngạnh cho Dịch Trung Hải đi."
Tần Hoài Như nhất thời im lặng. Bổng Ngạnh dù gì cũng là con trai ruột của cô, cô tuyệt đối không nỡ lòng nào để Bổng Ngạnh biến thành giống như Trụ Ngốc.
Đưa Bổng Ngạnh cho Dịch Trung Hải, chẳng khác gì dê vào miệng cọp.
Hà Vũ Thủy, một đứa bé gái không ai muốn còn thi đậu cấp ba được, Bổng Ngạnh nhà cô thông minh như vậy, sinh ra chắc chắn sau này có tiền đồ. Cô tuyệt đối không thể để Bổng Ngạnh mất đi tiền đồ.
Nhưng làm thế nào để không ảnh hưởng tới tiền đồ của Bổng Ngạnh, mà lại có thể khiến cho Dịch Trung Hải đặt hy vọng vào Bổng Ngạnh?
Tần Hoài Như suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra, cảm thấy vô cùng thất bại.
Lại nói về Dịch Trung Hải ba người, không đi thẳng đến viện mồ côi, mà là đi đến khu phố trước.
Muốn khôi phục lại danh tiếng cho Dịch Trung Hải, chỉ trong viện thôi thì không đủ. Trong viện có bao nhiêu người chứ, ở ngoài ngõ hẻm thôi còn chưa bằng một phần mười.
Hơn nữa, mấy tên cỏ đầu tường trong viện đó, thật sự cũng không quan trọng đến thế.
Muốn nhanh chóng khôi phục danh tiếng cho Dịch Trung Hải, nguyên nhân căn bản nhất là từ khu phố này. Chỉ cần khu phố công nhận Dịch Trung Hải, việc khôi phục danh tiếng cho Dịch Trung Hải sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chủ nhiệm Vương không vui khi thấy bà cụ điếc, bởi vì mỗi lần gặp bà ta, đều không có chuyện gì tốt đẹp cả. Thế nhưng không gặp thì lại không được. Bà cụ điếc lớn tuổi như vậy, chặn ở ngoài đường, nếu không gặp, bị người tố cáo, thì vị trí chủ nhiệm này của bà ta sẽ lung lay.
Bà ta dù mượn danh tiếng tốt đẹp để chiếm được vị trí chủ nhiệm ủy ban, nhưng cũng không thể lơ là sơ suất. Những người muốn thay thế bà ta cũng không hề ít.
"Dịch Trung Hải, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Bà cụ điếc khó dây dưa, chủ nhiệm Vương liền nhắm mục tiêu vào Dịch Trung Hải.
Dịch Trung Hải dựa theo kế hoạch nói: "Chủ nhiệm Vương, tôi biết cô có hiểu lầm với tôi. Bây giờ tôi đã thay đổi rồi. Tôi và mẹ nuôi đã bàn bạc, tính toán nhận nuôi một đứa trẻ. Nhưng chúng tôi không biết thủ tục nhận nuôi như thế nào, nên tới khu phố hỏi thử."
Chủ nhiệm Vương trong lòng thầm rủa, nếu không phải Trụ Ngốc đã bỏ đi, ngươi có tình nguyện nhận nuôi con nuôi sao?
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng trong lòng chủ nhiệm Vương lại vô cùng đồng ý với việc Dịch Trung Hải nhận nuôi con nuôi. Dịch Trung Hải thực sự quá giỏi gây sự, một khu phố lớn như vậy, người biết bà chủ nhiệm này còn không bằng số người biết Dịch Trung Hải.
Nếu tiếng tăm tốt thì cũng không sao, đằng này lại chẳng tốt lành gì. Khiến cho bà đi họp với cấp trên cũng không ngẩng mặt lên được.
"Đây là chuyện tốt. Lúc ta chưa làm chủ nhiệm, đã khuyên ngươi nhận nuôi con nuôi rồi. Ngươi cứ không chịu. Bây giờ có thể nghĩ thông suốt, khu phố chúng ta đương nhiên sẽ ra sức ủng hộ. Thủ tục thì dễ thôi, ngươi tính nhận nuôi đứa bé như thế nào?"
"Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn nhận nuôi một đứa hiếu thuận." Dịch Trung Hải mở miệng nói.
Chủ nhiệm Vương nhất thời không biết nói gì, bà ta đâu phải thần tiên, sao biết đứa nào hiếu thuận, đứa nào không hiếu thuận.
"Ngươi chỉ cần thật lòng đối xử với con trẻ, sau khi lớn lên chúng tự nhiên sẽ hiếu thuận với ngươi. Ta hỏi là, ngươi định nhận nuôi bé trai hay bé gái, nhận nuôi mấy đứa, muốn con mấy tuổi."
Dịch Trung Hải vốn cũng không thật lòng nhận nuôi con nuôi, căn bản không hề cân nhắc mấy thứ này, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Bà cụ điếc lo lắng Dịch Trung Hải bị thuyết phục, liền nói: "Chúng tôi không cân nhắc nhiều như vậy, chỉ muốn tìm người hợp ý."
"Vậy các người cũng phải có chút ý tưởng chứ. Nếu không ta làm sao giúp các người chọn được người."
Một bác gái nghĩ tới vấn đề này. Thậm chí để bảo đảm Dịch Trung Hải đồng ý, bà ta đã đặc biệt lựa chọn dựa theo sở thích của Dịch Trung Hải. Đồng thời bà ta cũng chiếu cố đến bà cụ điếc.
"Chủ nhiệm Vương, là như thế này, chúng tôi muốn một bé trai, khoảng năm sáu tuổi. Chúng tôi phải chăm sóc mẹ nuôi, tuổi còn quá nhỏ sợ chăm không xuể, lớn tuổi quá lại lo nuôi không quen..."
Nghe một bác gái nói những yêu cầu đó, chủ nhiệm Vương loại bỏ một vài thứ không hợp lý, sau đó nói: "Đứa trẻ có hiếu thuận hay không, còn phải xem các ngươi dạy dỗ thế nào. Yêu cầu đó, ai cũng không có cách nào đáp ứng được. Bất quá những yêu cầu khác thì không thành vấn đề."
Bà cụ điếc mặt mày đen xì ngồi một bên, đối với bác gái kia vô cùng bất mãn. Tìm con nuôi chỉ là làm trò qua mắt thôi, ai bảo một bác gái lắm lời đưa ra nhiều yêu cầu vậy. Yêu cầu càng nhiều thì càng chứng tỏ bác gái đang nghĩ sâu xa.
Tín hiệu này là vô cùng nguy hiểm.
Nhưng bà ta không biểu hiện ra ngoài. Nói là Dịch Trung Hải chăm sóc bà ta, nhưng thực tế thì bác gái kia mới ra tay, nếu thật sự chọc giận bác gái kia, người chịu tội lại là bà ta.
Lúc này bà ta lại mong Tần Hoài Như mau chóng đầu hàng, từ bỏ ý định tìm con nuôi của Dịch Trung Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận