Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 275: Bức bà cụ điếc xin lỗi (length: 8672)

Quỳ xuống chiêu này, xác thực rất khó làm. Coi như ở thời sau, để cho một lão nhân quỳ xuống, cũng sẽ gây ra sóng gió rất lớn.
Nhưng Vương Khôn cảm thấy không thể cúi đầu, bằng không mỗi lần gặp phải chuyện, các nàng cũng sẽ dùng một chiêu này.
"Lão thái thái, ta cũng không hề nói một câu để ngươi quỳ xuống. Ta vẫn là câu nói kia, quỳ xuống là quyền lực của ngươi, ta không đồng ý việc ngươi động một chút là quỳ xuống, nhưng ta thề sống chết bảo vệ quyền tùy tiện quỳ xuống của ngươi. Bất cứ lúc nào, bất kể chỗ nào, ngươi muốn quỳ, đều có thể quỳ. Ai cũng không thể tước đoạt quyền quỳ xuống của ngươi."
Vẻ mặt bà cụ điếc trầm lặng yên ả, dần hiện ra sự phẫn nộ không ngừng được. Cái gì gọi là quỳ xuống là quyền lực của nàng, tên khốn kiếp nào nguyện ý quỳ xuống chứ.
Những người trong tứ hợp viện, trên mặt lộ ra ánh mắt mới mẻ, rối rít cảm thán còn có thể đối bà cụ điếc bằng một chiêu này.
Đám người phía sau, truyền tới một nắm âm thanh the thé. "Trụ Ngố, ngươi buông ra lão thái thái. Lão thái thái nghĩ quỳ xuống, ngươi không thể ngăn cản nàng. Ngươi dám ngăn nàng, chính là xâm phạm quyền lực của nàng."
Nhân tài a.
Trụ Ngố nghe đến lời này, phẫn nộ nhìn về phía phương hướng phát ra âm thanh, nhưng quá nhiều người, căn bản cũng không biết là ai.
Vương Khôn vừa cười vừa nói: "Không sai, Trụ Ngố, ngươi nếu ngăn bà cụ điếc quỳ xuống, đó chính là vi phạm ý nguyện của phụ nữ."
Diêm Phụ Quý cảm thấy lời Vương Khôn nói không chính xác, cải chính lại: "Vương Khôn, ngươi đừng nói nhảm. Vi phạm ý nguyện của phụ nữ đều là nói về cưỡng hiếp."
Trong viện nghe được Diêm Phụ Quý nói vậy, rối rít cười lớn.
Rất nhiều người bắt đầu ồn ào lên, "Trụ Ngố, ngươi không thể vi phạm ý nguyện của phụ nữ."
Vương chủ nhiệm bây giờ không thể nhìn nổi nữa, ngăn cản mọi người lại. "Vương Khôn. Ngươi muốn làm gì."
Nhìn ánh mắt của Vương chủ nhiệm, ý tứ rất rõ ràng, muốn hắn phải biết điểm dừng.
Vương Khôn vẫn là phải cho Vương chủ nhiệm chút mặt mũi, "Yêu cầu của ta không nhiều, xin lỗi, bảo đảm không có lần nữa."
Cứ việc sự bảo đảm này không có tác dụng quá lớn, hắn vẫn là phải buộc bà cụ điếc cúi đầu. Cũng không thể để mặc các nàng càn quấy được.
Dịch Trung Hải lại mất hứng, "Trên đời này không phải là trưởng bối sao, ngươi làm sao có thể để cho lão thái thái xin lỗi ngươi."
Vương chủ nhiệm tức giận nói: "Dịch Trung Hải, chuyện hôm nay ngươi trốn việc, ta còn chưa nói đến ngươi đây. Cái gì mà trên đời này không phải là trưởng bối. Là người thì sẽ mắc sai lầm, không có ai thập toàn thập mỹ cả."
"Không phải nhân tài sẽ không phạm sai lầm, mới gọi là không phải." Vương Khôn nhỏ giọng lẩm bẩm, âm thanh đủ để người trong viện có thể nghe được.
Dịch Trung Hải chỉ vào Vương Khôn, "Ngươi cứ càn quấy đi. Ngươi làm cho người trong viện đều đắc tội, ta xem sau này còn có ai sẽ giúp ngươi."
Rất rõ ràng, đây là Dịch Trung Hải đang uy hiếp Vương Khôn, người ở chỗ này, trừ Trụ Ngố, tất cả đều nhìn ra. Nhưng cái sự uy hiếp này, thật sự không có chút lực uy hiếp nào.
"Cũng đừng, ta cũng không muốn loại trở ngại như ngươi. Ta cũng trước giờ cũng không hề trông cậy vào ngươi giúp ta, chiêu uy hiếp này của ngươi vô dụng. Nhanh lên một chút đàng hoàng nói xin lỗi. Các ngươi không muốn xin lỗi, ta sẽ lấy tội danh khiêu khích gây rối bắt ngươi cùng bà cụ điếc lại. Ta là trưởng khoa bảo vệ cổ vật, ta vẫn có chút quyền lực này."
Bà cụ điếc không có biện pháp, lại không muốn xin lỗi Vương Khôn. Lão tổ tông của tứ hợp viện, trước giờ liền không hề nói lời xin lỗi với người khác. Việc xin lỗi Vương Khôn này, sau này đối mặt Vương Khôn sẽ chỉ thêm nhụt chí.
"Tiểu Vương, ngươi liền không quản chút hắn sao, mặc cho hắn ức hiếp ta, một bà già này sao?"
Vương chủ nhiệm không nhịn được nói: "Lão thái thái, đã làm sai thì phải nói xin lỗi, chuyện này trẻ con đều biết. Lần trước chẳng phải ta đã đại diện ban khu phố, nói xin lỗi với mọi người trong viện các người rồi sao? Nếu như ngươi làm sai, thì mau mau xin lỗi đi!"
Nghe Vương chủ nhiệm nói vậy, mặt của Dịch Trung Hải cũng sắp đen như nhọ nồi. Việc Vương chủ nhiệm nói xin lỗi, chẳng phải là làm tiêu tan thân phận quản sự đại gia của hắn lần trước sao?
Bà cụ điếc hết cách rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ hướng Vương Khôn xin lỗi, sau đó để cho Trụ Ngố dìu về nhà.
Vương Khôn cũng không thèm để ý thái độ của bà cụ điếc, chỉ cần nàng chịu xin lỗi, là kết quả mà Vương Khôn mong muốn.
Những người khác trong viện, như có điều suy nghĩ nhìn bà cụ điếc, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn. Bà cụ điếc mặc dù không phải xin lỗi các nàng, nhưng việc đó so với việc xin lỗi các nàng, còn khiến người ta hưng phấn hơn.
Việc này cho thấy kim thân bất hoại của bà cụ điếc cũng có thể đánh vỡ được.
Rất nhiều người không nhịn được về nhà suy nghĩ thật kỹ tin tức tốt này, rất nhanh mọi người trong viện đều giải tán.
Vương chủ nhiệm suy nghĩ một chút, quên dặn dò Dịch Trung Hải không được trốn việc, lại đuổi kịp ở giữa sân, trách mắng hắn một trận.
Những người về nhà sớm không thấy, còn những người chưa vội về nhà thì xem đến mê say. Bọn họ mới biết, cái người hô phong hoán vũ một đại gia ở tứ hợp viện, đối mặt với Vương chủ nhiệm thì cũng giống như cháu trai vậy.
Vương chủ nhiệm trách mắng xong Dịch Trung Hải, bảo nhân viên khác của ban khu phố về nhà, còn mình thì đến nhà của Vương Khôn.
"Dì Vương, cô mau vào nhà đi ạ."
Tuyết Nhi thấy Vương chủ nhiệm, ngọt ngào gọi một tiếng. "Dì Vương, chào dì ạ."
Đậu Đậu không biết Vương chủ nhiệm, đi theo Tuyết Nhi gọi một tiếng: "Dì Vương, chào dì ạ."
Vương chủ nhiệm vừa cười vừa nói: "Được rồi. Hai nha đầu mau ăn cơm tiếp đi!"
Vương Khôn hướng về phía Vương chủ nhiệm nói: "Dì Vương, dì cũng ở lại nhà con ăn chút gì đi. Vì chuyện của con mà làm dì phải chạy đến một chuyến."
Vương chủ nhiệm lắc đầu, "Coi như không có chuyện của con, ta cũng muốn đến xem một chút. Hôm nay Dịch Trung Hải không có đi học."
Lúc này Vương Khôn mới nhớ tới, không thấy Diêm Phụ Quý ở cửa, thì ra là đã đi học. "Con còn tưởng là hắn đã xong tiết học rồi."
"Vốn là định cho bọn họ kết thúc khóa, ai ngờ Dịch Trung Hải lại gây sự, ta quyết định cho hắn học thêm vài tiết nữa."
Thật là đáng đời.
Thật sự không thể để cho những người đó rảnh rỗi được, chỉ cần rảnh rang, bọn họ sẽ chỉ nghĩ đến việc tính toán người khác. Thật đúng là một ngày không hãm hại người khác, thì không thể sống qua được ngày.
Lần này, lại còn có thể nghĩ đến việc mượn sức của ban khu phố, kinh nghiệm đấu tranh đã tiến bộ.
"Dì Vương, dì ở lại nhà con ăn chút đi."
Sườn trên bàn, vẫn còn rất hấp dẫn. Vương chủ nhiệm thân là chủ nhiệm ban khu phố, cũng không có cách nào lấy được quá nhiều phiếu thịt. Mà nàng thân là người của ban khu phố, lại càng không tiện đi chợ chim bồ câu, trong nhà đã rất lâu không được ăn thịt.
Vương chủ nhiệm cũng không khách sáo lời mời của Vương Khôn, chỉ thích ngồi ở trước bàn. Nàng chỉ cầm một hai cái bánh ngô nhào bột, thêm một miếng sườn nhỏ nhất để giải thèm một chút.
"Vương Khôn, sườn này ngươi làm từ đâu vậy?"
Vương Khôn chần chờ một chút, chuẩn bị suy nghĩ xem nên đẩy trách nhiệm cho ai.
Vương chủ nhiệm hiểu lầm, cho rằng Vương Khôn có được từ chợ chim bồ câu, liền nói: "Nếu là không tiện, thì cũng không cần phải nói đâu."
Làm sao có thể không tiện được. Chuyện này nhất định phải giải thích rõ. Nếu không thì để cho Vương chủ nhiệm nghi ngờ, vạn nhất sau này bị tìm tính sổ, thì sẽ không tiện bàn giao.
"Không không có gì là không tiện cả. Có chút phiếu thịt là con đổi từ đồng nghiệp trong xưởng, còn có chút là do Lý xưởng phó xưởng con tặng."
Vương chủ nhiệm gật đầu một cái, trên mặt có chút thất vọng. "Chẳng phải sắp đến lễ quốc khánh sao? Ban khu phố muốn thăm hỏi những thân nhân liệt sĩ có hoàn cảnh khó khăn. Hiện tại thì kinh phí không thiếu, chỉ là không tìm được thứ gì tốt. Lần trước con có được hươu rừng, còn có thể lấy được nữa không?"
Vương Khôn lắc đầu, "Lần trước con cũng là gặp may thôi, đúng lúc khu lạp luyện con gặp một con. Đây chẳng qua là một ngọn núi nhỏ, con e là không có quá nhiều con mồi. Con cũng không giấu dì, bọn con đi lạp luyện cũng muốn kiếm thêm con mồi, nhưng rất nhiều lần cũng không gặp. Ngay cả một con hươu rừng cũng đã vậy, thì mấy con thỏ rừng cũng khó kiếm hơn."
Vương chủ nhiệm thở dài, "Cũng đúng, các con ở bên bảo vệ cổ vật mà gặp được con mồi, còn có thể để nó chạy mất. Chắc ta phải tìm biện pháp khác thôi."
Không phải là gặp khó khăn, thì Vương chủ nhiệm chắc chắn sẽ không tùy ý mở lời. Chút chuyện nhỏ này đối với hắn mà nói thì không khó, chẳng qua là cần tìm một lý do chính đáng.
"Dì Vương, nếu không thì thế này đi. Chờ lúc con nghỉ phép, con sẽ đi trong núi xem một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận