Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1124: Đáp án công bố (length: 8212)

Tam đại mụ kinh ngạc nhìn Tần Hoài Như đi vào: "Chúng ta không có chọc giận ngươi đấy chứ!"
Tần Hoài Như mắt lạnh liếc nhìn đồ ăn trên bàn, làm cho Tần Hoài Như thiếu chút nữa chảy nước miếng. Hứa Đại Mậu tên khốn kiếp này, không ngờ lại hào phóng như vậy, chịu mua nhiều đồ ngon như thế.
"Ta tìm Hứa Đại Mậu có chuyện."
Vu Hải Đường nhíu mày, vô cùng bất mãn với hành vi này của Tần Hoài Như. Đã nói rõ với nàng từ lâu, Hứa Đại Mậu sẽ không cưới Tần Kinh Như, sao lại không chịu từ bỏ chứ.
"Tần Hoài Như, không thể chờ chúng ta ăn cơm xong rồi nói sao?"
Tần Hoài Như thu lại vẻ tham lam, nghiêm mặt nói: "Không thể. Sao hả, Hứa Đại Mậu, chúng ta nói chuyện ở đây hay là ra ngoài."
Lúc nói, cố ý lấy tờ giấy trong tay ra, để Hứa Đại Mậu thấy rõ.
Hứa Đại Mậu thấy tờ giấy trong tay Tần Hoài Như, trong lòng đã có dự cảm không lành. Sau chuyện Lâu Hiểu Nga trộm chụp ảnh, Hứa Đại Mậu vô cùng sợ hãi những thứ này.
Tần Hoài Như tự nhiên không có khả năng lấy được ảnh, nhưng làm chút chứng cứ vu khống hoặc khẩu cung gì đó thì không khó.
Trong lúc chưa biết thứ Tần Hoài Như cầm là gì, Hứa Đại Mậu không dám để Tần Hoài Như làm ầm ĩ ở nhà Diêm Phụ Quý.
Nếu làm ầm ĩ ở nhà Diêm Phụ Quý, để Trụ ngố biết thì tên đó chắc chắn sẽ nhúng tay vào. Nhỡ đâu chứng cứ trong tay Tần Hoài Như là thật thì hắn sẽ gặp rắc rối.
Nghĩ một chút, Hứa Đại Mậu quyết định ra ngoài xem sao.
Đang định đứng lên, thì bị Vu Hải Đường ngăn lại: "Cứ nói ở đây."
Tần Hoài Như không hề sợ hãi nói: "Vậy coi như là tôi nói."
Tần Hoài Như càng như vậy, Hứa Đại Mậu lại càng bất an. Hắn vội vàng ngăn lại: "Tần Hoài Như, cô về trước đi. Tôi sẽ đến tìm cô ngay."
Tần Hoài Như không sợ Hứa Đại Mậu không nghe lời, trực tiếp sảng khoái đáp ứng: "Được, tôi cho anh năm phút. Nếu năm phút mà anh không đến, tôi sẽ trực tiếp tìm đại gia và Lưu đội trưởng phân xử."
Nói xong, Tần Hoài Như dứt khoát rời đi.
Hứa Đại Mậu nhìn theo, càng thêm chột dạ.
Vu Hải Đường nghi ngờ hỏi: "Ý nàng là sao?"
Hứa Đại Mậu không muốn Vu Hải Đường nhìn ra, liền cười nói: "Cô ta đó mà, em còn không biết sao? Chắc chắn lại là chuyện của Tần Kinh Như. Nói đến chuyện này, tôi lại hối hận rồi, không nên vì giận dỗi với Trụ ngố mà đáp ứng yêu cầu của Tần Hoài Như.
Ban đầu đã nói, tôi sẽ cản trở Tần Kinh Như, phá hủy hôn sự của Trụ ngố và Tần Kinh Như, rồi để Tần Kinh Như rời đi.
Cô ta thấy Trụ ngố trở mặt, không đoái hoài gì đến nhà cô ta, nên muốn bám vào tôi.
Hải Đường, chúng ta cùng sống trong một viện cả, sắp tới còn phải làm chuyện vui, không thể cứ làm ầm ĩ với cô ta mãi. Anh ra ngoài nói rõ với cô ta."
Tam đại gia, ông cứ tự nhiên đi."
Diêm Phụ Quý đã nhận đồ ăn ngon của Hứa Đại Mậu, đương nhiên phải ra sức giúp Hứa Đại Mậu, đây là nguyên tắc của ông ta.
"Nói rất đúng. Hứa Đại Mậu không nên dây vào Tần Hoài Như phiền phức này, nhưng lúc đó ai mà nghĩ ra được, có phải không. Nhà bọn họ có lão Dịch che chở, không dễ chọc. Các cậu sau này vẫn phải ở trong viện, sống hòa thuận được vẫn là tốt hơn."
Vu Hải Đường cũng phải nể mặt Diêm Phụ Quý, nhất thời không nói thêm gì.
Hứa Đại Mậu thì chào Diêm Phụ Quý một nhà cứ ăn trước: "Mọi người cứ ăn trước, tôi ba phút sẽ quay lại."
Vu Hải Đường cảm thấy không đúng, liền đứng lên: "Em đi cùng anh."
Vu Lỵ rất hiểu rõ người trong viện, Hứa Đại Mậu chắc chắn bị Tần Hoài Như nắm được thóp. Về phần là nhược điểm gì thì cô ta không đoán được. Nhưng mà, ra tay hào phóng như vậy, bọn họ đi theo Hứa Đại Mậu có thể được lợi. Vì vậy, cô ta không muốn Vu Hải Đường biết rõ sự tình.
Lúc này liền nói: "Hải Đường, chuyện trong viện để Hứa Đại Mậu tự giải quyết, em đừng có nhúng vào."
Vu Hải Đường dù không vui, nhưng cũng không muốn đối đầu với nhiều người, chỉ có thể ngồi xuống lần nữa.
Hứa Đại Mậu trấn an được Vu Hải Đường, liền nhanh chóng đi tìm Tần Hoài Như.
Tần Hoài Như đứng ngay trong cửa viện, nhìn chằm chằm vào nhà Vương Khôn. Nhà Diêm Phụ Quý nhiều đồ ăn hơn, nhưng đồ ăn nhà Vương Khôn lại thơm hơn. Đây chính là món ăn do Trụ ngố tự tay làm, không ai rõ hơn cô ta.
Chỉ tiếc, Trụ ngố đã thay lòng, không chịu làm kẻ theo đuổi cô ta nữa.
Nghe thấy tiếng động của Hứa Đại Mậu, Tần Hoài Như ném thẳng tờ giấy kia vào mặt hắn.
Hứa Đại Mậu nhặt tờ giấy kia lên, xem kỹ.
Lúc này Trụ ngố thì đang nói chuyện với Vương Khôn ở trong cửa: "Thấy chưa, tôi nói Hứa Đại Mậu sẽ ra, sẽ ra ngay mà. Anh có tin không, sau năm phút nữa, Hứa Đại Mậu sẽ phải trở mặt với Vu Hải Đường."
Vương Khôn nhìn một chút ở trong cửa, chỉ có thể thấy Hứa Đại Mậu đang cầm một tờ giấy trên tay, khóe miệng còn nở nụ cười.
"Rốt cuộc là thứ gì, bây giờ có thể nói chưa?"
Trụ ngố cười hắc hắc: "Được thôi, dù sao rất nhanh anh cũng biết, tôi cũng chẳng giấu giếm gì. Tờ giấy kia là giấy xét nghiệm của bệnh viện, trên đó viết Tần Kinh Như mang thai hai tháng."
Vương Khôn nghi ngờ nhíu mày. Hôm qua tan làm, hắn gặp Tần Kinh Như ở cửa ra vào, nhìn dáng vẻ của Tần Kinh Như, căn bản không giống như đang mang thai. Tuy hắn không bắt mạch cho Tần Kinh Như, nhưng hắn tự hỏi là không nhìn lầm.
Trụ ngố cho là Vương Khôn không tin, liền nói: "Đây là sự thật. Tần Hoài Như cố tình bảo người làm cho Tần Kinh Như tờ giấy chứng nhận mang thai này."
Vương Khôn nghe Trụ ngố nói vậy, cảm giác giống như hắn biết rõ giấy chứng nhận mang thai là giả: "Ý ngươi là, giấy chứng nhận mang thai là giả."
Trụ ngố không ngờ Vương Khôn lại đoán được nhanh như vậy, chỉ đành nói: "Không sai, giấy chứng nhận mang thai chính là giả. Dịch Tr·u·ng Hải và Tần Hoài Như hai người đã bàn kế, để Tần Kinh Như giả mang thai, gạt Hứa Đại Mậu cưới Tần Kinh Như."
Chiêu giả mang thai này, dùng để đối phó Hứa Đại Mậu quả thật không tệ. Đúng là ngụy quân tử, lại nghĩ ra loại kế sách thất đức này.
Vương Khôn chỉ tò mò, rốt cuộc Trụ ngố làm sao biết được. Nghe hắn giải thích, cứ như hắn là người trực tiếp lên kế hoạch vậy.
Hắn cũng biết, hỏi Trụ ngố, Trụ ngố sẽ không nói.
Vương Khôn cũng không hỏi Trụ ngố làm sao biết.
"Ngươi không định đi nhắc nhở Vu Hải Đường à?"
Trụ ngố vẻ mặt nhìn kẻ ngốc: "Tôi dựa vào cái gì mà phải nhắc nhở Vu Hải Đường chứ. Nếu cô ta biết trước thì nhất định sẽ vạch trần kế hoạch của Tần Hoài Như. Đến lúc đó chẳng phải là lại làm lợi cho cái tên Hứa Đại Mậu kia sao."
Vương Khôn thầm nghĩ, tên này không bị lừa là đúng rồi, đầu óc cũng thật thông minh. Không ngờ còn biết mượn tay Tần Hoài Như, để phá hỏng chuyện của Hứa Đại Mậu và Vu Hải Đường.
Nếu Tần Hoài Như mà biết kế hoạch của Trụ ngố thì chắc sẽ tức đến hộc máu mất.
Đương nhiên, lúc này Tần Hoài Như không hề hay biết, mà đang tính kế Hứa Đại Mậu: "Sao hả, không tin à, nếu không tin thì anh cầm cái giấy xét nghiệm này đến xưởng hỏi Vương đại phu xem bà ấy nói sao."
Hứa Đại Mậu trong lòng thật phức tạp. Vì không có con, mà bị Trụ ngố chế giễu nhiều năm, cộng thêm việc lão Dịch Tr·u·ng Hải bị tuyệt tự làm cho, khiến hắn đặc biệt mong có một đứa con.
Thế nhưng, đứa bé này từ bụng ai không được lại từ bụng Tần Kinh Như mà ra.
Lại còn là vào đêm trước khi hắn cưới Vu Hải Đường.
Nhìn vẻ mặt của Tần Hoài Như, nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Nếu như làm ầm ĩ lên thì hắn sẽ phiền toái lớn.
"Cô nói cho Vương đại phu biết à."
Tần Hoài Như cúi đầu, khóe miệng mỉm cười. Nàng đã chắc chắn là Hứa Đại Mậu sẽ mắc lừa: "Bà ấy biết Kinh Như mang thai, còn không biết con là của anh, tôi vẫn là đang giữ mặt cho anh đó."
Hứa Đại Mậu vẫn không thể đưa ra quyết định. Điều kiện của Vu Hải Đường tốt hơn Tần Kinh Như rất nhiều, người ngu cũng biết phải chọn thế nào.
"Tần tỷ, nể tình giao tình của hai ta, cô cho tôi chút thời gian được không."
Tần Hoài Như hừ một tiếng: "Anh còn nhớ giao tình với tôi à. Chuyện như thế này, anh bảo tôi cho anh thời gian kiểu gì, bụng Kinh Như sắp lớn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận