Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 349: Thương tâm Tuyết nhi (length: 8485)

Tần Hoài Như nhìn Dịch Trung Hải, có chút muốn nói rồi lại thôi. Trong lòng nàng đang suy nghĩ chuyện liên quan đến Vương Khôn. Dịch Trung Hải hai ngày trước tự tin như vậy, nói Vương Khôn sẽ gặp xui xẻo. Nhưng nhìn tình hình hôm nay, Vương Khôn lại không có vẻ gì là sắp gặp chuyện chẳng lành.
Vương Khôn mà không xui xẻo, vậy nhà bọn họ sẽ phải đi đâu để chuẩn bị chỗ ở?
"Nhất đại gia, sao tôi thấy người bên phòng bảo vệ dường như đang bao che cho Vương Khôn vậy?"
Dịch Trung Hải nặng nề hừ một tiếng, rõ ràng vẫn còn tức chuyện vừa nãy. Hắn cho rằng có thể liên kết với người phân xưởng 1 để bắt Vương Khôn. Nhưng thực tế lại cho hắn một cái tát, chẳng có ai nghe theo hắn cả.
Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng không quá lo lắng. Năm đó, phòng bảo vệ đã không điều tra ra hung thủ, lần này khẳng định cũng sẽ vậy. Chỉ cần không tìm được hung thủ, người của phòng bảo vệ sẽ phải chịu phạt. Là lãnh đạo ca đêm, Vương Khôn tuyệt đối không thể thoát tội.
"Hoài Như, đừng nghĩ nhiều làm gì. Người ra tay lần này, cũng giống với người đã ra tay lần trước thôi. Lần này cũng sẽ không điều tra ra được đâu."
Thấy Dịch Trung Hải tự tin như vậy, trong lòng Tần Hoài Như lại nóng ran. Điều đầu tiên nàng nghĩ đến là nhà của Vương Khôn. Nếu có thể khiến Vương Khôn rời khỏi tứ hợp viện, nhà nàng có thể chiếm được nhà của Vương Khôn.
Căn nhà ở tiền viện đó, được Vương Khôn sửa sang không tệ. Vật dụng bên trong cũng rất đầy đủ. Mặc dù nàng không thể tự do ra vào, nhưng mấy lần lén vào cũng đã cho nàng thấy được phần nào. Những thứ đó, còn tốt hơn bất cứ căn nhà nào trong tứ hợp viện.
"Nhất đại gia, nếu Vương Khôn phạm sai lầm, liệu có thể nghĩ cách để hắn chuyển đi không? Hắn ở trong viện mình, thật sự quá ảnh hưởng đến đoàn kết trong viện."
Đề nghị của Tần Hoài Như làm mắt Dịch Trung Hải sáng lên. Nếu có thể mượn cơ hội này để đuổi Vương Khôn đi thì không còn gì tốt hơn. Không có Vương Khôn, hắn tự tin có thể tùy ý thao túng tứ hợp viện. Như vậy sẽ không còn ai gây ảnh hưởng đến việc dưỡng lão của hắn nữa.
Nhà của Vương Khôn, không thể tùy ý để khu phố sắp xếp người vào. Hắn nhất định phải thừa cơ khu phố chưa sắp xếp người mà tìm một người ở phù hợp.
Còn việc đem nhà cho Tần Hoài Như, Dịch Trung Hải là tuyệt đối không muốn. Cho Tần Hoài Như, lỡ nàng chuyển đến tiền viện ở thì sao? Như vậy sẽ chẳng còn ai bầu bạn với hắn sớm hôm.
Không muốn cho Tần Hoài Như ở nhà đó, nhưng điều đó không làm chậm trễ việc hắn làm ơn trước mặt Tần Hoài Như. "Không thành vấn đề. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn theo lão thái thái đến khu phố. Ta tin rằng, Vương chủ nhiệm sẽ nể mặt lão thái thái thôi."
Người trên đường vắng, Dịch Trung Hải lặng lẽ tiến lại gần Tần Hoài Như, thấy nàng không né tránh, liền cho vai mình dựa vào vai Tần Hoài Như, song song đi.
Phía sau có công an theo dõi, chỉ có thể lắc đầu, cảm thán thời thế đổi thay.
Trong khu phố, thấy hai con dê núi, mọi người không ai muốn tan làm. Hết cách, Vương chủ nhiệm chỉ đành tìm người đến giết dê. Vương chủ nhiệm muốn tìm Trụ ngố, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra trong tứ hợp viện, nàng liền gạt Hà Vũ Trụ.
Mạnh Phi nghe Vương chủ nhiệm muốn giết dê, liền lập tức xung phong nhận việc. Nhà hắn là thợ săn, thú săn được đa phần đều tự mình động tay giết.
Vương chủ nhiệm biết Mạnh Phi sẽ giết dê, liền vui vẻ vô cùng, an bài hắn ra tay.
Con dê mà Vương Khôn bắt được, ngày mai sẽ đem tặng cho các gia đình nghèo khó trên phố. Vương chủ nhiệm an bài Mạnh Phi giết dê xong xuôi, rồi lại bảo người phân ra, chuẩn bị ngày mai đem đi.
Một con dê khác là do mọi người trong khu phố góp tiền, phiếu lại mua được. Ai nấy đều chuẩn bị đem về nhà, để giải ngán.
Vương chủ nhiệm chủ trương cho Mạnh Phi cùng ông Trương giữ cửa mỗi người một mẩu xương, để hai người tự làm đồ ăn tối. Phần còn lại sẽ mang về nhà, cho người nhà ăn đỡ thèm.
Lúc này, Vương chủ nhiệm cũng biết chuyện đã xảy ra ở xưởng cán thép, vẫn còn có chút lo lắng cho Vương Khôn. Nếu không vì giúp khu phố, Vương Khôn cũng đã không phải đi khỏi kinh thành sau ca đêm. Dù có chứng nhận của khu phố, cũng không thể hoàn toàn loại bỏ hiềm nghi cho Vương Khôn.
Chờ đến khi canh dê nấu xong, Vương chủ nhiệm quyết định sẽ đến tứ hợp viện xem một chút. Nếu Vương Khôn trở về thì tốt, còn nếu không, nàng cũng phải giúp chiếu cố Tuyết Nhi. Con bé sáu tuổi, đột nhiên không thấy người thân của mình, chắc chắn sẽ sợ hãi.
Đề nghị của Vương chủ nhiệm, được người nhà ủng hộ. Bọn họ chưa từng gặp Vương Khôn, nhưng lại rất có thiện cảm với anh. Vương Khôn đã giúp đỡ gia đình họ không ít.
Vương chủ nhiệm cầm một cốc tráng men, đựng đầy một lọ canh dê, còn có cả mấy miếng thịt, bưng đi ngay đến tứ hợp viện.
Trong tứ hợp viện, tình hình nhà Vương Khôn cũng giống như Vương chủ nhiệm đoán. Tuyết Nhi bất lực dựa vào Lâu Hiểu Nga, trên mặt vẫn còn nước mắt.
Sau khi xưởng cán thép tan ca, tin tức trong xưởng cũng lan truyền ra. Mọi người xôn xao bàn tán về chuyện này. Bên trong tứ hợp viện, một đám người càng dồn mũi dùi về phía Vương Khôn.
Những lời đồn đại này dù do Giả Trương thị la hét, nhưng người đứng sau bày mưu tính kế chính là bà cụ điếc và một bà bác bên cạnh hỗ trợ.
Mẹ của Tiền Anh Vũ dắt con ra đi dạo trong sân, thấy bà cụ điếc đi vào nhà Dịch Trung Hải. Không lâu sau đó, một bà bác đi ra, trò chuyện phiếm với Giả Trương thị. Rồi sau đó là tiếng Giả Trương thị lớn tiếng chửi rủa.
Mẹ của Tiền Anh Vũ không dám ra mặt, chỉ đành ngấm ngầm nhắc nhở Lâu Hiểu Nga.
Lâu Hiểu Nga không nắm rõ tình hình, không biết phải giải quyết chuyện trước mắt ra sao. Nàng còn đang định tìm Hứa Đại Mậu, nhưng lại không thấy người đâu.
Tuyết Nhi và Đậu Đậu đang chơi ở bên ngoài, nghe được tin này, liền khóc nức nở. Lâu Hiểu Nga dỗ dành một hồi lâu mới khiến Tuyết Nhi bình tĩnh lại. Trên bàn có để những món mà Tuyết Nhi thích ăn nhất, nhưng bé chẳng ăn một miếng nào, chỉ muốn chờ Vương Khôn trở về.
"Chị Hiểu Nga, anh trai em là đại anh hùng, sẽ không trộm đồ của nhà máy, càng không phải là kẻ xấu."
Lâu Hiểu Nga cúi đầu an ủi Tuyết Nhi, "Chị biết, anh trai em là đại anh hùng bảo vệ đất nước, không phải loại người như họ nói. Chị tin, anh ấy sẽ bình an trở về. Em đừng lo lắng."
Tuyết Nhi "vâng" một tiếng, nhưng nỗi lo lắng trong mắt vẫn không biến mất.
Khi Vương chủ nhiệm đến nơi, mọi người trong tứ hợp viện đều đang ở trong nhà, không ai ló mặt ra, ngay cả Diêm Phụ Quý thường hay đứng ở cửa cũng đã về nhà rồi.
Lâu Hiểu Nga nghe tiếng gõ cửa, liền vội vàng hỏi: "Ai vậy?"
Ánh mắt Tuyết Nhi sáng lên, ngạc nhiên nói: "Là ca ca về rồi. Chị Hiểu Nga, chị thả em xuống, em ra mở cửa cho ca ca."
Vương chủ nhiệm nghe tiếng bên trong không đúng, vội vàng nói: "Tuyết Nhi mở cửa đi, dì Vương của cháu đây."
Nghe không phải giọng Vương Khôn, mắt Tuyết Nhi lại đầy vẻ thất vọng.
Vương chủ nhiệm vào nhà, thấy thức ăn vẫn còn để trên bàn mà chưa hề ai động đũa. Nàng đặt cốc tráng men xuống, ôm lấy Tuyết Nhi và hỏi chuyện.
Tuyết Nhi tựa vào người Vương chủ nhiệm, nước mắt lại rơi ra.
Lâu Hiểu Nga tức giận kể lại chuyện đã xảy ra trong viện, còn kể ra cả sự nghi ngờ đối với bà cụ điếc.
Vương chủ nhiệm mang theo nghi vấn hỏi: "Hiểu Nga, cô có thể khẳng định là do bà cụ điếc làm không?"
Lâu Hiểu Nga lắc đầu, "Tôi không có chứng cứ, nhưng trên cơ bản là vậy. Bà ta nhiều lần muốn bôi nhọ danh tiếng của Vương Khôn. Lần này chắc chắn sẽ không bỏ qua."
Vương chủ nhiệm thở dài, trong lòng cũng thừa nhận phán đoán của Lâu Hiểu Nga. Trong viện này, người có đầu óc đó chỉ có thể là bà cụ điếc, Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như. Mà hai người sau lại không có ở đây, vậy thì người có hiềm nghi lớn nhất chính là bà cụ điếc.
Điều này khiến nàng rất khó xử. Bà cụ điếc làm chuyện này quá vô đạo đức, nhưng lại không có bằng chứng, khu phố cũng không thể xử lý được. Không thể xử lý công khai thì có thể âm thầm hủy bỏ những ưu đãi mà bà ta được hưởng. Đó cũng coi như là một sự trừng phạt đối với bà ta.
Chuyện này Vương chủ nhiệm không nói ra, vẫn muốn đợi đến khi vụ việc ở xưởng cán thép được làm rõ rồi mới tính tiếp.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận