Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 40: Trương sở trưởng (length: 8853)

Ra khỏi phòng làm việc của phó xưởng trưởng Đinh, Vương Khôn lại đụng phải Tiêu Chấn Vượng ngay tại cửa.
"Công việc của ngươi đã xác định chưa?"
Công tác vẫn chưa được xác định, Vương Khôn cũng không định nói ra."Xưởng trưởng Đinh bảo ta đợi chút nữa."
Tiêu Chấn Vượng vỗ vai Vương Khôn, "Không sao, xưởng trưởng Đinh là như vậy đó. Thân thể của hắn không tốt, không quá để ý chuyện. Chờ xưởng trưởng Dương trở lại sẽ tốt thôi."
Từ miệng Tiêu Chấn Vượng, Vương Khôn biết được, xưởng trưởng Dương Vạn Thanh chủ quản nhân sự, tài chính và phòng bảo vệ của xưởng, phó xưởng trưởng Lý Hoài Đức thì quản lý hậu cần, bộ phận tuyên truyền.
Nói cách khác, nếu Vương Khôn muốn vào phòng bảo vệ, thì phải có phê duyệt của xưởng trưởng Dương; nếu muốn vào bộ phận hậu cần, tuyên truyền thì tốt nhất là đi tìm phó xưởng trưởng Lý.
Rời khỏi xưởng cán thép, Vương Khôn không vội về mà dẫn Tuyết Nhi đi dạo khắp nơi ở kinh thành.
Đầu tiên là dẫn cô đi ăn vịt quay Bắc Kinh, sau đó đến Thiên An Môn, phố Vương Phủ Tỉnh các nơi.
Đến khi trời gần tối, Vương Khôn mới dẫn Tuyết Nhi về tứ hợp viện.
Trong tứ hợp viện, mọi người đều đang xem náo nhiệt, không ai nghĩ đến việc giúp Trương Tiểu Hoa, cũng không ai nghĩ đến việc báo cảnh sát.
Ý nghĩ duy nhất của họ là chờ ba vị trưởng bối tới giải quyết.
Sau khi tan làm, Tần Hoài Như là người về sớm nhất, thậm chí còn nhanh hơn cả những người đi xe đạp.
Việc trở về tứ hợp viện sớm như vậy là để mọi người đều thấy được sự khổ cực của nàng.
Chỉ là hôm nay có lẽ không được như nàng mong muốn.
Về đến tứ hợp viện, Tần Hoài Như đã thấy rất đông người tụ tập ở trước cửa nhà, bên trong còn mơ hồ vọng ra tiếng mắng chửi của Trương Tiểu Hoa. Nếu không phải cổ họng Trương Tiểu Hoa khàn đặc, thì âm thanh còn lớn hơn mấy lần nữa.
"Có chuyện gì vậy? Các người vây ở trước cửa nhà tôi làm gì?"
Một bà cô đang định nói, thì từ trong phòng, Trương Tiểu Hoa đã mắng vọng ra, "Tần Hoài Như, đồ ăn trộm, sao lại lấy trộm tiền dưỡng già của ta?"
Tiền của bà già bị mất?
Tần Hoài Như lập tức hoảng hốt, vội vàng chạy vào trong phòng.
Trong tay Trương Tiểu Hoa có hơn một ngàn đồng, tiền lương khi Giả Đông Húc còn sống, tiền bồi thường, còn có ba đồng mỗi tháng Tần Hoài Như đưa. Bình thường, Trương Tiểu Hoa sẽ không lấy ra, nhưng số tiền kia dù sao cũng là của nhà họ Giả, sớm muộn cũng sẽ dùng cho người nhà họ Giả mà thôi.
Sao giờ tiền lại đột nhiên mất được?
"Cô hỏi tôi, sao tôi biết được? Bà nói xem, tiền dưỡng già của bà có phải tôi lấy trộm không?"
Không phải, đương nhiên không phải, trộm tiền nhà mình, đây chẳng phải quá ngu xuẩn sao.
"Không phải cô thì là ai?"
Tần Hoài Như liếc mắt nhìn ra phía tiền viện, nhà bọn họ trước giờ chưa từng mất tiền, Vương Khôn đến mới mất, có phải hắn lấy trộm không?
Tần Hoài Như không biết, nhưng trong lòng cô hy vọng là Vương Khôn trộm, chỉ có như vậy mới có thể nắm được thóp của hắn.
Nghĩ đến đây, mắt Tần Hoài Như sáng lên.
Trương Tiểu Hoa không quan tâm ý nghĩ của Tần Hoài Như, bây giờ bà phải nhanh chóng tìm lại tiền của mình.
"Tần Hoài Như, tiền dưỡng già của ta mất rồi, cô nhất định phải bồi thường cho ta."
Tần Hoài Như rất muốn nghĩa chính ngôn từ từ chối, nhưng ngay sau đó nghĩ đến tiền của mình, cô liền kinh hãi.
Cũng không quan tâm đến việc để cho Trương Tiểu Hoa thấy nơi mình giấu tiền, lập tức đạp ghế leo lên xà nhà.
Nước mắt Tần Hoài Như lập tức rơi xuống, thiếu chút nữa là ngã từ trên ghế xuống.
"Mẹ ơi, tiền của con cũng mất rồi. Cả ngày mẹ ở nhà, có biết ai vào nhà chúng ta không?"
Trương Tiểu Hoa trợn mắt, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tần Hoài Như. Có phải nàng không muốn bồi thường cho bà, nên mới nói dối là mình cũng bị mất tiền không?
Tần Hoài Như mở tay ra, đưa chiếc khăn tay mình đang cầm cho Trương Tiểu Hoa.
"Đây là Đông Húc đưa cho con, con vẫn luôn dùng nó để đựng tiền, mẹ xem đi."
Trương Tiểu Hoa liếc nhìn chiếc khăn tay, rồi ném sang một bên. Chiếc khăn tay này là do bà mua cho con trai mình, để dỗ cô gái nông thôn Tần Hoài Như năm đó.
Khăn tay không phải trọng điểm, trọng điểm là tiền đã mất.
"Cô sao lại vô dụng thế, đến nhà cũng không trông được, để người khác lấy trộm tiền đi. Ta không cần biết, cô nhất định phải tìm tiền về cho ta."
Một chút đầu mối cũng không có, tìm bằng cách nào đây?
Thôi thì chờ Dịch Trung Hải về vậy.
Bên này Tần Hoài Như đang chờ Dịch Trung Hải, thì bên kia Dịch Trung Hải lại gặp một người quen. Không ai khác, đó là Trương sở trưởng đồn công an ở phố Nam La Cổ.
"Lão Dịch, trong viện các ông xảy ra chuyện gì thế, sao bên ủy ban phố lại đang điều tra chuyện trong viện các ông?"
Nụ cười trên mặt Dịch Trung Hải nhất thời biến mất. Ông ta còn tưởng rằng ủy ban phố sẽ không truy cứu trách nhiệm của bọn họ, nào ngờ người ta đang thu thập chứng cứ.
Bất quá, với ủy ban phố còn có thể nói chuyện tình cảm, nhưng đồn công an thì không dễ nói chuyện tình cảm, chuyện như vậy, tốt nhất không nên để đồn công an biết thì hơn.
"Trương sở trưởng, tôi cũng không rõ lắm."
Biến sắc của Dịch Trung Hải không qua được mắt của Trương sở trưởng. Trong lòng ông ta tuy có nghi ngờ, nhưng cũng không để ý. Dù sao Dịch Trung Hải danh tiếng tốt như vậy, trong thâm tâm ông ta cũng không tin Dịch Trung Hải sẽ có vấn đề.
"Có lẽ là chuyện khác thôi. Ông cũng là người lão làng, kinh nghiệm phong phú, hễ phát hiện vấn đề thì phải báo cáo sớm."
Dịch Trung Hải gật đầu, nhưng lại chẳng nghe lọt tai.
Nếu chuyện này báo cáo cho Trương sở trưởng nhanh, chẳng phải nói rõ mình vô năng sao, như vậy với ông ta mới là nỗi nhục lớn nhất.
Tác dụng lớn nhất của đồn công an là dùng để dọa những người không nghe lời trong tứ hợp viện. Nhưng kể từ khi Vương Khôn đến, Dịch Trung Hải nhận thấy, đồn công an có chút dư thừa.
Vốn là cánh tay phải đắc lực của ông, giờ lại thành vật cản.
Vì vậy, thái độ của Dịch Trung Hải đối với Trương sở trưởng liền không còn nhiệt tình như trước nữa.
Trương sở trưởng cảm thấy Dịch Trung Hải có hơi khó hiểu, bản thân không hề đắc tội với ông ta, sao lại nhăn nhó với mình.
Thiện cảm của Trương sở trưởng đối với Dịch Trung Hải cũng theo đó mà giảm xuống.
Hai người miễn cưỡng nói vài câu, rồi tách ra.
Trương sở trưởng là người khá chính trực, không đem ân oán cá nhân với Dịch Trung Hải để trong lòng, nhưng lại lưu ý sự khác thường của Dịch Trung Hải.
Cái tứ hợp viện của Dịch Trung Hải nhiều năm nay có tiếng là rất tốt, "đêm không cần đóng cửa, không ai nhặt của rơi".
Các tứ hợp viện khác, dù cố học thế nào cũng không theo kịp bọn họ.
Trong tình huống bình thường, ủy ban phố sẽ không tự nhiên điều tra nhà Dịch Trung Hải. Cho dù có điều tra cũng không chọn cách lén lút như thế.
Bây giờ lại đột ngột, bí mật điều tra tứ hợp viện, nhất định là có chuyện lớn xảy ra.
Trương sở trưởng quyết định về gọi người trong đồn công an, giao cho người đi hỏi một chút tình hình.
"Sở trưởng, ý ông là cái sân của Dịch sư phó à. Vậy thì ông hỏi đúng người rồi đấy. Tôi nghe người trong ban tin của ủy ban phố nói. Có người tố cáo Dịch Trung Hải bọn họ là thổ phỉ đạo tặc. Người ta còn đưa ra cả bằng chứng. Dịch Trung Hải bọn họ có vẻ là băng thổ phỉ lớn nhất miền Bắc Bảy Tỉnh, bà cụ điếc được gọi là Tổng Biều Bả ở miền Bắc Bảy Tỉnh."
Trương sở trưởng cầm quyển sổ trên tay, gõ vào đầu Hàn Nguyên Giang, "Ngươi nghe được tin đồn nhảm từ đâu đấy. Chúng ta là công an, phải nói chuyện bằng chứng, không được tam sao thất bản."
Hàn Nguyên Giang ôm đầu, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
"Là do ông bảo tôi nói, nói ra ông lại không tin. Hôm trước, ủy ban phố đưa tới một quân nhân vừa giải ngũ, chủ nhiệm Vương cho vào viện của Dịch Trung Hải. Chuyện là do người này phát hiện, ngày thứ hai anh ta liền đến ủy ban phố tố cáo. Nếu ông không tin, có thể đến ủy ban phố hỏi xem."
Trương sở trưởng nhìn Hàn Nguyên Giang, nhận thấy hắn không hề đùa. Nhưng những người nhà Dịch Trung Hải đều có lai lịch rõ ràng, sao lại có thể là thổ phỉ được chứ?
Bà cụ điếc thì lại càng không có con cái, cả đời chỉ ở kinh thành. Người như vậy mà làm Tổng Biều Bả của miền Bắc Bảy Tỉnh, thì thổ phỉ có là gì.
Nhưng nếu không phải cùng một hội với thổ phỉ thì sao ủy ban phố lại đi điều tra chuyện trong tứ hợp viện làm gì?
Chắc chắn là trong đó có chỗ nào bọn họ sơ suất.
Nếu ủy ban phố đã điều tra, thì đồn công an của họ cũng nên qua đó hỏi xem sao, tránh trường hợp xảy ra chuyện gì mà trở tay không kịp.
Trương sở trưởng dự định ngày mai vào giờ làm việc của ủy ban phố sẽ đi hỏi chủ nhiệm Vương.
(Bần đạo nhận chuyển convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140)
Bạn cần đăng nhập để bình luận