Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1559: Đi tây bắc, tìm Bổng Ngạnh (length: 8633)

Thấy Trụ ngốc không đi theo trở lại, Dịch Trung Hải mang vẻ mặt thất vọng. Thế nhưng lúc này cũng không đoái hoài tới hắn: "Hoài Như, Bổng Ngạnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại kết hôn thế này?"
Tần Hoài Như mất hết cả hồn vía nói: "Một đại gia, ta thật sự không biết. Hắn trước giờ cũng chưa từng nói qua."
Để chứng thực bản thân không hề nói dối, Tần Hoài Như còn lấy ra lá thư Bổng Ngạnh viết.
Dịch Trung Hải cầm từng bì thư từng phong ra xem, bên trong một chữ về chuyện kết hôn cũng không hề nhắc tới, thậm chí ngay cả chuyện tìm người yêu cũng không hề nói.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Tần Hoài Như chỉ biết khóc lắc đầu.
Dịch Trung Hải hết cách, liền nghĩ tới Diêm Giải Khoáng: "Ta đi hỏi Giải Khoáng một chút, hắn cùng Bổng Ngạnh ở chung một đội, nói không chừng biết chút gì đó."
Hai quả phụ nhà họ Giả cũng chẳng có chủ kiến gì, đi theo Dịch Trung Hải tới nhà Diêm Phú Quý.
Trận thế này khiến Diêm Phú Quý sợ hết hồn, ý nghĩ đầu tiên chính là nhà mình có đắc tội gì với Tần Hoài Như hay không. Xác nhận là không có đắc tội với Tần Hoài Như, không cần lo lắng Dịch Trung Hải mang theo người tới gây sự, ông ta mới yên tâm.
"Lão Dịch, các ngươi đây là?"
Dịch Trung Hải không có thời gian lãng phí với Diêm Phú Quý, liền nói: "Chúng ta tìm Giải Khoáng có chút việc, ngươi gọi hắn về cho ta."
Diêm Phú Quý mặt lộ vẻ lúng túng: "Ta cũng muốn gọi nó về đây chứ, nhưng mà thằng ranh con đó, từ sau khi kết hôn, cũng rất ít khi trở về, ta cũng chẳng còn cách nào."
Dịch Trung Hải biết Diêm Phú Quý thực sự nói thật, hỏi rõ đơn vị làm việc của Diêm Giải Khoáng sau đó, liền mang theo người đi tìm Diêm Giải Khoáng.
Tam đại mụ đẩy Diêm Phú Quý một cái: "Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đuổi theo sát xem thử đi."
"Ngươi cuống cái gì, chẳng phải ta đang thắc mắc các nàng tìm Giải Khoáng làm gì sao?"
"Mặc kệ làm gì, ngươi đều phải đi theo nhìn một chút, đừng để Giải Khoáng trúng kế của các nàng."
Diêm Phú Quý nghe vậy, lập tức đi theo. Diêm Giải Khoáng đâu phải thứ gì, đó cũng là con trai nhà họ Diêm. Diêm Giải Khoáng thuộc về nhà họ Diêm, không thể để người ngoài tính toán được.
Diêm Giải Khoáng tức giận nói: "Một đại gia, có phải ông bị bệnh hay không vậy, ta xuống nông thôn cũng đã về đây bao nhiêu năm rồi, làm sao ta biết tình huống của Bổng Ngạnh ở tây bắc được. Các ông muốn biết thì tự đi tây bắc hỏi đi."
Dịch Trung Hải bất mãn nhìn chằm chằm Diêm Giải Khoáng, trong miệng lại nói với Diêm Phú Quý: "Lão Diêm, ông xem đi, đây là con trai ông dạy dỗ đó, không có chút tôn trọng người lớn nào."
Diêm Phú Quý lại nói: "Lão Dịch, Giải Khoáng nói khó nghe thật, nhưng cũng đâu sai. Nó xuống nông thôn về đây đã hai năm rồi, ở trên này nào có biết tình huống của Bổng Ngạnh ra sao. Bổng Ngạnh ở tây bắc kết hôn, đây chính là chuyện tốt. Khi nào nó về tổ chức hôn lễ đấy?"
Giả Trương thị tức điên lên, lao vào mắng nhiếc Diêm Phú Quý một trận. Bổng Ngạnh nhà bà còn chưa về được, Diêm Phú Quý lại dám tính toán tới chuyện tiệc rượu nhà bà.
Đoàn người náo loạn tan rã trong sự bực dọc, bực mình trở về tứ hợp viện.
Diêm Phú Quý trong lòng có tức, cũng chẳng thèm che giấu cho nhà họ Giả, rất nhanh toàn bộ người trong tứ hợp viện đều biết Bổng Ngạnh sắp kết hôn ở tây bắc.
Dịch Trung Hải thấy vậy, lập tức ý thức được có chuyện không hay rồi. Tin tức này mà truyền ra, Bổng Ngạnh có trở về cũng không còn cơ hội tìm người yêu. Bổng Ngạnh nếu không phải là con trai của hắn, hắn mới chẳng thèm để ý tới chuyện này, nhưng Bổng Ngạnh là con của hắn, gánh trên vai trọng trách nối dõi tông đường cho nhà họ Dịch.
"Đủ rồi. Các ngươi nói nhảm gì đó. Bổng Ngạnh lớn tuổi rồi, bên tây bắc có người giới thiệu đối tượng cho nó. Nó gửi điện báo về hỏi thăm tình hình trong nhà. Hoàn toàn không có chuyện kết hôn nào hết.
Bổng Ngạnh hiếu thuận như vậy, chuyện lớn kết hôn như thế, sao có thể không hỏi ý kiến người nhà chứ?"
Lời giải thích này miễn cưỡng có thể khiến người ta tin tưởng. Mọi người và Tần Hoài Như cũng không có quá nhiều thù hằn, vừa sợ Giả Trương thị chặn cửa chửi người, liền không tiếp tục bàn luận về đề tài này nữa.
Những nhà không có quan hệ tốt với nhà họ Giả, càng không có tâm tình để ý tới chuyện của nhà họ Giả.
Trở về phòng, Dịch Trung Hải lại bắt đầu thấy buồn rầu. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra được biện pháp tốt.
"Hoài Như, chúng ta gửi điện báo cho Bổng Ngạnh, xem rốt cuộc tình hình như thế nào."
Tần Hoài Như gật đầu, cùng Dịch Trung Hải tới bưu điện gửi điện báo cho Bổng Ngạnh: "Đồng chí, khi nào thì bên đó nhận được điện báo?"
"Sớm nhất là ngày mai, muộn nhất là ngày kia, cũng sắp đó. Chủ yếu là thời gian bên bưu điện giao điện báo chậm trễ thôi. Đồng chí, chị cứ yên tâm đi!"
Yên tâm ư, sao có thể yên tâm được.
Bổng Ngạnh nếu thực sự kết hôn ở tây bắc, thì mọi mưu tính mấy mươi năm của bọn họ đều sẽ tan thành mây khói.
Lúc này Bổng Ngạnh cũng không khá hơn là bao, trong lòng càng thêm hối hận. Nếu tin tức trong nhà sớm đến một tháng, hắn cũng không đến nỗi rơi vào cảnh khó khăn như thế này.
Hắn ở trong thôn này sau khi gia nhập đội, con gái của chủ nhiệm thôn lấy chồng là con trai của đội trưởng đội sản xuất. Nửa năm trước, con trai của đội trưởng đội sản xuất gặp tai nạn qua đời, để lại một người vợ xinh đẹp, còn dẫn theo hai đứa con.
Thời buổi này, quả phụ mang theo con ở thành phố đã không dễ sống, huống hồ chi là nông thôn ở tây bắc.
Những chàng trai chưa vợ trong thôn, và cả đám thanh niên xuống đây nhưng không chịu nổi gian khổ, đều bắt đầu thăm dò cô quả phụ kia.
Lúc ban đầu, cô quả phụ còn giữ mình, nhưng cuộc sống vất vả, không đủ ăn đủ mặc, vì hai đứa con không bị đói, liền dần dần bắt đầu qua lại ve vãn với những người kia.
Trong số này, Bổng Ngạnh là người nổi bật nhất, không vì lý do gì khác, chủ yếu là trong đám người ở nơi đây, Bổng Ngạnh là người giàu có nhất. Mỗi tháng nhà họ Giả đều gửi cho Bổng Ngạnh mười đồng.
~~ Mười đồng đấy.
Ở Bắc Kinh còn có thể cho hai người sinh hoạt cả tháng, huống chi ở đại tây bắc này.
Có lẽ cô quả phụ kia trời sinh đã có kỹ năng quyến rũ, nàng ta đã nhắm đến Bổng Ngạnh.
Bổng Ngạnh thì sao, từ nhỏ hắn đã thấy Tần Hoài Như dùng chiêu này để dụ dỗ Trụ ngốc, từ tay Trụ ngốc chiếm được lợi ích.
Hắn thề, tuyệt đối sẽ không thua Trụ ngốc. Khi cô quả phụ nọ quyến rũ mình một lần, hắn liền lập tức chiếm lấy cô ta.
Vốn tưởng rằng chỉ cần tiêu chút tiền, là có thể giải quyết xong cô quả phụ, ai ngờ hắn càng cho nhiều tiền, cô quả phụ lại càng không muốn để hắn đi. Để hoàn toàn trói hắn ở lại trong thôn, Hội phụ nữ và người nhà mẹ đẻ của cô ta đã sắp đặt một màn bắt gian.
Bị người ta bắt tại trận, hoặc là cưới cô quả phụ, hoặc là đi đồn công an.
Bổng Ngạnh đương nhiên không muốn đi đồn công an, chỉ có thể đáp ứng cưới cô quả phụ. Thôn trưởng lo Bổng Ngạnh bỏ chạy, đã tịch thu hết tiền bạc và giấy tờ tùy thân của hắn.
Lần này gửi điện báo, cũng là nhờ số tiền mà Dịch Trung Hải đã gửi tới.
Theo tin tức thi đại học truyền đến, cô quả phụ càng trông chừng hắn chặt hơn, ngay cả việc ra khỏi nhà cũng có người theo dõi.
Tần Hoài Như là người có chủ kiến, nàng cảm thấy Bổng Ngạnh nhất định là đã gặp phải khó khăn, mới gửi điện báo này.
"Một đại gia, con muốn đi tây bắc, đích thân dẫn Bổng Ngạnh về. Lá điện báo này của Bổng Ngạnh, nhất định là tới cầu cứu. Con không thể nhìn nó bị những người đó hủy hoại."
Dịch Trung Hải nghe vậy, không lập tức lên tiếng mà cân nhắc lợi hại. Hắn cũng cảm thấy Bổng Ngạnh gặp phải phiền phức, mới không đầu không đuôi gửi một câu như thế tới.
Nhưng Bổng Ngạnh nếu thực sự gặp phải rắc rối, vậy cần có tiền để giải quyết. Số tiền này, ai có thể đưa ra cho Bổng Ngạnh đây. Cho dù Bổng Ngạnh là con của hắn, tài sản của hắn sớm muộn gì cũng thuộc về Bổng Ngạnh, nhưng điều đó chỉ sau khi hắn qua đời được Bổng Ngạnh an táng thật hoành tráng mà thôi.
Giả Trương thị lại không nghĩ ngợi nhiều đến thế, vội vàng nói: "Đúng đó, Bổng Ngạnh chắc chắn là đã gặp phải phiền toái. Chắc chắn là bọn chúng biết Bổng Ngạnh sắp thi đại học, cảm thấy Bổng Ngạnh sẽ thành con rể quý, nên đã tính trước muốn trói buộc Bổng Ngạnh. Chúng ta không thể để chúng như ý, không thể để chúng liên lụy đến Bổng Ngạnh. Tần Hoài Như, con mau thu dọn đồ đạc, nhất định phải đưa Bổng Ngạnh về cho mẹ."
Tần Hoài Như vừa nghe Giả Trương thị nói vậy, nhất thời thấy có lý. Bổng Ngạnh sớm không kết hôn, muộn không kết hôn, lại cứ muốn kết hôn vào lúc thi đại học, tám phần là bị người ta gài bẫy.
"Mẹ, con thu dọn đồ liền đây, ngày mai con sẽ xin nghỉ phép ở xưởng, sau đó đi tây bắc tìm Bổng Ngạnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận