Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1727: Đề nghị của Tần Kinh Như (length: 8239)

Lại một gia đình chuyển đến nhà lầu sinh sống.
Người trong viện nói không ao ước là giả, nhưng ao ước thì có ích lợi gì, trong tay bọn họ không có tiền mua nhà, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Mấy tên lưu manh vặt kia, thấy Khỉ Ốm lúc rảnh rỗi, liền đem tin tức báo cho hắn.
Khỉ Ốm sau khi nghe xong, liền nhíu mày.
"Đại ca, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ chỉ là một ông già chuyển nhà mà thôi, sao ngươi lại mất hứng. Có phải là hắn trêu ngươi rồi không? Anh em sẽ đánh cho hắn một trận."
"Câm miệng." Khỉ Ốm quát mắng: "Các ngươi biết cái gì. Biết lão già kia là ai không? Con rể hắn bây giờ là cục phó cục c·ô·ng an, chủ quản chính là hình sự. Các ngươi không muốn s·ố·n·g nữa à?"
Mấy tên ma cà bông vừa nghe, chút nữa đã đụng đến người của c·ô·ng an, nhất thời sợ hết hồn: "Đại ca, ngươi biết ông ta là người của c·ô·ng an, vì sao còn để cho chúng ta đến đây?"
Mấy tên ma cà bông ở trong viện vừa có chút may mắn vừa có chút oán trách. Cũng chỉ tại Hà Đại Thanh dạo này không trở lại đây, nếu không bọn họ có lẽ đã đắc tội người. Mấy người khác đắc tội thì không sao, chứ Hà Đại Thanh thì không được.
Khỉ Ốm giải thích: "Để các ngươi tới đây ở, là để các ngươi trông chừng mấy nhà phía trước sân kia. Có biết hay không, bọn họ đều là người có tiền. Nếu có thể theo chân bọn họ làm quen được chút quan hệ, từng người các ngươi cũng có thể phất lên.
Trước khi tới ở, ta có phải đã bảo các ngươi không nên động vào mấy nhà đó không. Các ngươi có làm theo không?"
"Bọn em đâu dám trái ý anh. Anh bảo mấy nhà đó, bọn em không hề đụng đến. Chỉ là đại ca à, như vậy tốn thời gian quá. Tụi em ở đây lâu như vậy rồi, có thấy nhà đó người nào quay về đâu. Nếu anh muốn tìm hiểu về bọn họ, sao lại dùng biện pháp ngốc nghếch này?"
Khỉ Ốm tức giận đạp tên tiểu đệ vừa nói một cước: "Ngươi nghĩ ta không muốn sao? Nhưng người ta coi thường bọn ta. Nếu không dùng cách này, thì ta dùng cái gì?"
Bị đạp, tên tiểu đệ biết lỡ lời, vội nói thêm: "Vậy thì đại ca, nghe nói mấy người trong viện hay nói xấu người ta sau lưng, có nên để anh em dằn mặt bọn họ không."
Khỉ Ốm cũng biết việc này, suy nghĩ một hồi liền nói: "Không thể tùy tiện ra tay, đừng để xảy ra án mạng, còn lại thì tùy các ngươi giày vò."
Có câu nói này, người trong viện bắt đầu gặp xui xẻo.
Hễ tên lưu manh vặt nào nghe thấy ai đó nói xấu Vương Khôn, thì người đó sẽ bị giày vò một trận. Hơn nữa đám lưu manh vặt kia thường ngủ ngày, đêm mới hoạt động, làm trong viện khổ sở không chịu nổi.
Người trong viện, ai nấy đều là h·i·ế·p yếu sợ mạnh, từng người giận mà không dám nói gì. Ai cũng mong chờ người khác ra mặt.
Hứa Đại Mậu, người có tiền đồ nhất còn ở lại trong viện, liền bị mọi người dòm ngó. Đột nhiên, Hứa Đại Mậu phát hiện mình đã thành hy vọng của mọi người, gánh trên vai trách nhiệm thay đổi cái tứ hợp viện.
Hắn vốn không ngu, hoàn toàn không có khả năng đáp ứng yêu cầu của những người trong viện. Người khác sợ đắc tội bọn lưu manh kia, hắn cũng sợ.
Hứa Đại Mậu chọn cách lảng tránh.
Tần Kinh Như thì không dễ tránh, thường xuyên bị người trong viện xúi giục: "Đại Mậu à, sống kiểu này không được. Người trong viện chúng ta..."
Hứa Đại Mậu hừ một tiếng: "Ta không phải như ngươi nghĩ, không cần để ý đến họ. Ta cũng nghe ngóng rồi, đám lưu manh kia, h·ã·m h·ạ·i l·ừ·a gạt, chuyện gì cũng dám làm. Đắc tội chúng nó thì chả được ích gì."
Tần Kinh Như đương nhiên biết điều này, cô cũng không hề cổ súy Hứa Đại Mậu đứng ra: "Hay là chúng ta chuyển đi đi! Anh tìm thử Vương Khôn, xem có lấy được nhà nhỏ từ chỗ anh ấy không. Chúng ta cũng sẽ được ở trong nhà lầu.
Em đã muốn nói với anh điều này từ lâu rồi. Anh xem lại viện chúng ta, toàn là đám người già cả, suốt ngày rên rỉ kêu ca.
Chị em ngày nào cũng tìm em, muốn nhờ em giúp. Thậm chí vì chuyện này mà phải chạy về nhà mẹ đẻ để nhờ vả."
Hứa Đại Mậu cảnh giác hỏi: "Em không có đồng ý chứ?"
Tần Kinh Như cười nói: "Em đâu có ngu, sao em có thể đồng ý chứ. Anh ta có tìm cả nhà cũng vô ích thôi, em mà đưa tiền cho anh ta để xây cái nhà nhỏ thì chị dâu sẽ coi em như tổ tông. Thế nên em đã mắng cho họ một trận rồi đuổi thẳng ra ngoài."
Hứa Đại Mậu nhịn không được cười ha ha: "Chị dâu của em, thức thời hơn anh trai em nhiều."
Tần Kinh Như biết, anh trai cô coi thường Hứa Đại Mậu, không muốn nói chuyện này nữa, liền hỏi: "Chuyện căn nhà kia, anh chịu không?"
Hứa Đại Mậu thật ra rất muốn đồng ý, nhưng tiền trong tay không đủ để mua nhà và trùng tu: "Chúng ta chờ thêm đi. Đợi tiền đủ rồi, chúng ta cũng trùng tu lại cho tốt. Nhà của chú Hà kia, em đi coi rồi, sửa chữa tốt vô cùng."
Tần Kinh Như đảo mắt, cẩn thận nói: "Hay là mình bán căn nhà trong tứ hợp viện cho Vương Khôn đi, như vậy có đủ tiền không?"
Hứa Đại Mậu ngẩn người một chút: "Sao em lại có ý nghĩ này?"
Tần Kinh Như thấy Hứa Đại Mậu không nổi giận, liền mạnh dạn hơn, nói: "Anh xem đi, mình chỉ có hai vợ chồng, ba mẹ mình thì còn có một cái tiểu viện nữa, chúng ta đâu có thiếu nhà đâu. Cái tứ hợp viện này của mình xui xẻo quá, giữ lại cái nhà này cũng chả để làm gì.
Hơn nữa nhà của mình còn ở trong tay, sớm muộn gì chị của em cũng sẽ nhắm vào. Không bằng trực tiếp bán đi luôn."
Hứa Đại Mậu cũng cảm thấy lời Tần Kinh Như nói có lý, cả cái tứ hợp viện này đều thấy kỳ lạ. Hễ ai có quan hệ tốt với Vương Khôn, thì người đó phất lên, ai có quan hệ không tốt thì ngày càng lụn bại.
Hắn còn biết, nếu không có Vương Khôn đến đây, phá hỏng kết cấu của tứ hợp viện, Trụ ngốc có khi cả đời đừng mong kết hôn, cùng lắm là cưới một cô Tần Hoài Như không sinh được cho hắn.
"Bán thì có thể bán, nhưng Vương Khôn có chịu mua hay không?"
Tần Kinh Như cũng không chắc chắn, liền nói: "Chắc chịu chứ! Anh ấy trước kia mua không ít tứ hợp viện mà.
Thật ra tứ hợp viện của mình rất được đó. Sân thì quy củ, mà có miệng giếng lớn, nếu tất cả mọi người chuyển đi hết, nghỉ dưỡng một thời gian thì chắc chắn sẽ là một nơi ở tuyệt vời."
Hứa Đại Mậu cũng động lòng, chỉ là chuyện này quá khó, những người khác không nói, chỉ riêng chuyện lấy được căn nhà của Dịch Tr·u·ng Hải từ tay Tần Hoài Như cũng khó như lên trời.
"Em đừng nằm mơ nữa. Trong viện toàn một đám người thích chiếm hời, đừng mong mua được nhà của bọn họ."
Tần Kinh Như cũng biết điều này, liền nói: "Dù sao mình cũng không đủ tiền mua hết mà, thôi đừng nói nữa. Anh thấy ý em thế nào?"
Hứa Đại Mậu suy nghĩ một hồi, quyết định nghe theo đề nghị của Tần Kinh Như, đi hỏi thử Vương Khôn một câu.
"Anh đi hỏi thử Vương Khôn, chuyện chưa thành thì đừng nói với ai cả."
"Biết rồi. Em đảm bảo không nói." Tần Kinh Như cười hì hì bảo đảm: "Anh ở nhà đi, em đi mua ít đồ ăn, chúng ta ăn một bữa cho ra trò."
Hứa Đại Mậu ừ một tiếng, liền ngồi xuống ghế sa lon xem tivi. Bây giờ hắn không có công việc gì, cũng không làm gì cả, ngày ngày chỉ là xoay vòng làm ăn ở chỗ của Vương Khôn. Vì còn chút tình cảm cũ nên chỉ cần đồ của hắn không có vấn đề về chất lượng thì chuyện cũng rất đơn giản. Chỉ cần ngồi nhà gọi vài cuộc điện thoại là có thể dàn xếp xong công việc.
Xem TV được một hồi, bên ngoài lại truyền ra đủ các loại tiếng cãi nhau, Hứa Đại Mậu bực mình tắt tivi, lẩm bẩm một câu: "Đúng là nên chuyển đi thật."
Có kẻ thù bên ngoài, mọi người trong tứ hợp viện dần dần bỏ qua ân oán cũ, bắt đầu có ý định tụ tập lại.
Họ bí mật liên lạc, muốn đuổi đám lưu manh vặt kia ra ngoài. Thấy Hứa Đại Mậu không muốn ra mặt, lại nghĩ đến Dịch Tr·u·ng Hải.
Dạo này Dịch Tr·u·ng Hải cũng bị giày vò tơi tả, cũng muốn đuổi lũ ma cà bông kia đi.
Diêm Phụ Quý thì không có nhiều h·ậ·n ý với đám ma cà bông đó, nhưng cũng muốn mau chóng đưa Tần Hoài Như về. Hắn vô cùng hối hận, chỉ vì chút tiền đó, lại để Tần Hoài Như cùng Giả Trương thị ở chung một phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận