Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1063: Đạt thành ý hướng hợp tác (length: 8651)

Liên tục thăm dò, Tần Hoài Như cuối cùng xác định Hứa Đại Mậu nhìn thấu kế hoạch của nàng, điều này làm cho Tần Hoài Như vô cùng chán nản.
Đàn ông càng thông minh, nàng lại càng không dễ dàng chiếm được tiện nghi. Nếu như ai cũng ngốc nghếch như Trụ ngố thì nàng đã không cần phải lo lắng.
Hết cách rồi, nàng chỉ đành thẳng thắn với Hứa Đại Mậu: "Được rồi, ta không vòng vo nữa. Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết, khi nào thì có thể tán đổ được Vu Hải Đường, cắt đứt ý định của Trụ ngố?"
"Tần tỷ, Trụ ngố đối với chị không tệ, chị cứ hận hắn như vậy, không muốn hắn tìm người yêu à."
Tần Hoài Như đương nhiên sẽ không thừa nhận, trực tiếp đổ oan cho bà cụ điếc và Dịch Tr·u·ng Hải: "Trụ ngố đối với nhà chúng ta không tệ, ta thừa nhận. Nhưng một đại gia cũng đối với nhà chúng ta không tệ, bà cụ điếc và một đại gia bảo ta tìm ngươi, ta có thể làm sao?"
Lần này Hứa Đại Mậu không nhìn ra Tần Hoài Như nói thật hay giả. Nhưng hắn biết, Tần Hoài Như nếu không vui, chắc chắn sẽ không tới tìm hắn.
Dịch Tr·u·ng Hải và những người này, sớm đã bắt đầu tính toán cho Trụ ngố, dù thế nào, bọn họ cũng sẽ không để cho Trụ ngố thoát khỏi tầm kiểm soát.
"Mấy người tìm mỗi ta cũng vô dụng, nếu như ta có thể sớm tán đổ được Vu Hải Đường thì cũng sẽ không chờ đến bây giờ. Muốn cắt đứt ý định của Trụ ngố, các người nhất định phải bỏ công sức ra, không thể ngồi mát ăn bát vàng."
Tần Hoài Như nghi hoặc nhìn Hứa Đại Mậu: "Ngươi đang thừa nhận là mình không được à?"
Hứa Đại Mậu tức giận nói: "Ta có được hay không, chẳng lẽ cô không biết sao? Vu Hải Đường không giống như những người phụ nữ khác, không dễ lừa như vậy. Cô cho rằng ai cũng giống như em gái cô sao?"
Tần Hoài Như tức muốn chết: "Ngươi còn có mặt mũi nói, nếu không phải do ngươi phá đám vụ xem mắt của Kinh Như và Trụ ngố, thì làm gì có chuyện của Vu Hải Đường."
Hứa Đại Mậu cười ha ha: "Cô cũng biết đổ thừa cho ta, cho dù không có ta, các người có thể để cho Trụ ngố cưới Tần Kinh Như được sao?"
Đương nhiên là không thể.
Trụ ngố không thể cưới vợ, nếu muốn cưới cũng chỉ có thể cưới nàng. Đây là sự đồng thuận giữa nàng và Dịch Tr·u·ng Hải.
Về phần ý kiến của bà cụ điếc, nghe hay không hoàn toàn dựa vào tâm trạng của họ.
Tần Hoài Như có chút nhức đầu nhìn Hứa Đại Mậu, chỉ đành nói: "Ta về sẽ cùng một đại gia bàn bạc, nghĩ cách tăng thêm khó khăn cho Trụ ngố, ngươi cũng phải cố gắng lên, đừng kéo chân sau của chúng ta.
Còn nữa, mục tiêu của chúng ta bây giờ là thống nhất, ngươi đừng luôn nhắm vào một đại gia và bà cụ điếc nữa."
Hứa Đại Mậu suy nghĩ một chút, Tần Hoài Như nói quả thực có đạo lý. Hắn cũng muốn nhanh chóng cưới được Vu Hải Đường, để đêm không phải chịu cảnh cô đơn.
"Được, ta có thể đồng ý. Nhưng chị cũng phải nói rõ với bà cụ điếc và một đại gia, để bọn họ đừng sau lưng giở trò ám muội với ta. Cùng lắm thì ta lại cùng Trụ ngố làm rõ sổ sách, nói hết cho Trụ ngố những tính toán của các người."
Tần Hoài Như tuy rất tức giận, nhưng cũng không có cách nào. Trước khi họ lừa được Trụ ngố, mối nguy này quá lớn. Nàng quyết định về thương lượng với Dịch Tr·u·ng Hải, tạm thời bỏ qua cho Hứa Đại Mậu.
"Được."
Nghe Tần Hoài Như đồng ý, Hứa Đại Mậu thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Dịch Tr·u·ng Hải và những người này không cản trở, cơ hội hắn tán được Vu Hải Đường sẽ tăng lên đáng kể. Dĩ nhiên. Hắn sẽ không tin tưởng Dịch Tr·u·ng Hải.
Tương tự, Tần Hoài Như cũng không coi trọng điều kiện này. Để cho Hứa Đại Mậu ra mặt chỉ là một lựa chọn bất đắc dĩ. Lựa chọn tốt nhất của bọn họ vẫn là Vu Hải Đường nên mau chóng cút đi, không nên ở lại trong tứ hợp viện.
Trong tứ hợp viện đã có Vương Khôn là một kẻ khó chơi rồi, đã đủ khiến bọn họ khó chịu. Lại thêm một Vu Hải Đường nữa, cuộc sống của họ thật sự quá khó khăn.
Hứa Đại Mậu nghĩ đến Vu Hải Đường vẫn còn ở căn tin, liền không ngồi yên được: "Còn có chuyện gì khác không? Nếu không ta về căn tin ăn cơm."
"Ngươi đứng lại đó cho ta."
Tần Hoài Như vội vàng gọi Hứa Đại Mậu lại.
Ban đầu ý định của nàng là kích thích Hứa Đại Mậu, để cho Hứa Đại Mậu cầu xin nàng, như vậy nàng không chỉ đạt được mục đích, còn có thể vòi vĩnh Hứa Đại Mậu một bữa cơm.
Nhưng kế hoạch đã bị Hứa Đại Mậu nhìn thấu, muốn vòi tiền Hứa Đại Mậu càng không thể thực hiện.
"Hứa Đại Mậu, có muốn đi một chuyến đến khu chợ nhỏ không?"
Hứa Đại Mậu lập tức hiểu ý của Tần Hoài Như, nhưng hắn không vui. Không phải do hắn đã đổi tính, mà là hắn không có thời gian.
Hắn muốn tranh thủ thời gian theo đuổi Vu Hải Đường, làm gì có tâm trí phí phạm vào Tần Hoài Như. Hơn nữa, cùng Tần Hoài Như đi khu chợ nhỏ là phải bỏ tiền. Để cho người ở căn tin biết, chạy đến nói với Trụ ngố một tiếng, Trụ ngố lại nói cho Vu Hải Đường thì lại phải tìm lý do giải thích.
Còn nói đến việc đưa tiền cho Tần Hoài Như để nàng tự đi mua?
Đó là điều không thể, Hứa Đại Mậu không tin Tần Hoài Như, hắn bị Tần Hoài Như lừa không ít lần rồi.
Cùng Tần Hoài Như cùng nhau xếp hàng, hắn còn có thể chiếm chút lợi, không tính là thiệt. Đưa tiền trực tiếp cho Tần Hoài Như, nếu như nàng không đi thì quá lỗ.
"Tần tỷ, thôi đi! Em muốn tranh thủ thời gian đuổi theo Hải Đường, tiền trong tay phải giữ lại để dùng cho việc kết hôn. Chờ khi nào có tiền, em lại cùng chị đi khu chợ nhỏ nói chuyện phiếm."
Tần Hoài Như tức đến muốn chết, ngươi đuổi theo Vu Hải Đường thì liên quan gì đến việc mời ta ăn cơm: "Hứa Đại Mậu, ngươi không hối hận?"
Hứa Đại Mậu bối rối gật đầu: "Không hối hận. Tần tỷ, Trụ ngố vẫn còn đang để ý đến em, nếu như bị hắn nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nói cho Vu Hải Đường."
Nghe lý do này, Tần Hoài Như cũng hết cách, chỉ có thể bực bội đi về phía căn tin.
Dạo gần đây chuyện xích mích với Trụ ngố đã trở thành chủ đề nóng trong xưởng cán thép, liên tục được quan tâm. Điều này khiến cho những đối tượng làm ăn với nàng đều trở nên dè dặt cẩn thận, nhiều lần từ chối giao dịch với nàng.
Mà Trụ ngố, không biết có ý gì mà từ hôm qua lại sắp xếp cho người căn tin cố ý chia đồ ăn cho nàng không đủ phần, thật sự là họa vô đơn chí.
Hứa Đại Mậu vừa rồi cố tình tìm lý do từ chối Tần Hoài Như, không phải không để ý đến Tần Hoài Như diễn trò, mà là hắn lại cho là thật.
~~ Trụ ngố đã trở lại căn tin, người căn tin chắc chắn sẽ thông báo cho Trụ ngố biết. Hắn không thể để Trụ ngố có được nhược điểm của mình.
Vì vậy, Hứa Đại Mậu cố tình lảng tránh Tần Hoài Như, khi xếp hàng, cũng tìm một hàng cách xa Tần Hoài Như.
Tần Hoài Như không quan tâm Hứa Đại Mậu, thành thật xếp hàng, khi đến lượt nàng, quả nhiên phát hiện giống như ngày hôm qua, lượng thức ăn không đủ.
"Có phải mấy người cố tình bớt phần của ta không, Trụ ngố không có nói với mấy người sao?"
Người phụ trách chia cơm giận dữ nhìn Tần Hoài Như: "Nói gì chứ? Chia đồ ăn cho cô đều theo quy định, bộ phận bảo vệ đến kiểm tra cũng không phát hiện ra vấn đề. Tần Hoài Như, cô đừng kiếm chuyện nữa.
Mau giao tiền đi."
Tần Hoài Như bất đắc dĩ, chỉ đành mặt mày khó chịu lấy tiền của mình, trả tiền cơm.
Nàng bưng hộp cơm, đi về phía Dịch Tr·u·ng Hải.
Dịch Tr·u·ng Hải thấy Tần Hoài Như tự mua thức ăn, trong lòng liền không lo nàng sẽ kêu ca, vui vẻ nhanh chóng nhường chỗ cho Tần Hoài Như.
"Hoài Như, sao bây giờ cô mới đến ăn cơm vậy?"
Tần Hoài Như dẹp bỏ tâm trạng bực bội, lấy lòng Dịch Tr·u·ng Hải: "Vừa rồi con đi tìm Hứa Đại Mậu, để cho hắn tranh thủ thời gian tán đổ Vu Hải Đường."
Dịch Tr·u·ng Hải vừa nghe, trong lòng rất an ủi, cảm thấy Tần Hoài Như đồng lòng với ông, có thể vì ông mà lo lắng: "Cô có thể làm như vậy thì ta rất vui. Hứa Đại Mậu thật sự là quá vô dụng, bao lâu rồi mà vẫn chưa làm được.
Vậy, hắn đã nói gì?"
Tần Hoài Như liền thuật lại điều kiện của Hứa Đại Mậu: "Một đại gia, con cảm thấy chúng ta tạm thời nên hợp tác với Hứa Đại Mậu. Nếu không, thời gian kéo dài thì sẽ có nhiều biến số."
Dịch Tr·u·ng Hải trầm tư một chút, liền đồng ý đề nghị này: "Liên thủ với Hứa Đại Mậu cũng không thành vấn đề. Nhưng có thể tin tưởng Hứa Đại Mậu được không?"
Tần Hoài Như nghĩ một chút, vẫn phải lên dây cót cho Dịch Tr·u·ng Hải, nên nói: "Cũng không sao. Hắn tuy là tiểu nhân, nhưng cũng phân rõ chuyện gì là quan trọng. Nếu hắn mà tiếp tục đấu với chúng ta, thì sẽ chỉ làm lợi cho Trụ ngố."
Điểm này Dịch Tr·u·ng Hải không phủ nhận, nên đã đồng ý. Có điều ông chỉ quản được bản thân, lại không quản được bà cụ điếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận