Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 722: Hai mẹ con độc kế (length: 8369)

Hứa Đại Mậu nằm ngủ ở nhà, đến khi bụng đói mới rời giường. Cảm thấy lạnh buốt trong phòng, trong miệng mắng một câu, đồ lười biếng, cũng không biết nhóm lò.
Hắn cũng không nhóm lò, mà mặc quần áo xong liền đi về phía sân trước. Đến sân giữa, đụng phải Tần Hoài Như thất thần lạc phách, liền tò mò đi tới.
"Tần tỷ, sao vậy?"
Tần Hoài Như giật mình một chút, mới nói: "Không có gì. Hứa Đại Mậu, ngươi đi đâu đấy?"
Vừa rồi để đi sang nhà Vương Khôn, Tần Hoài Như cố ý mặc một bộ quần áo đẹp, cổ áo cũng cởi nút.
Ở sân trước lúc, tam đại mụ nhìn thấy, không nhắc nhở nàng.
Đến bây giờ, Tần Hoài Như vẫn chưa cài nút cổ áo.
"Tần tỷ, nhìn cái bộ dạng này của ngươi, cũng biết trong nhà không sống nổi nữa rồi!"
Tần Hoài Như không dám ở trước cửa nhà mình quá thân mật với Hứa Đại Mậu, sẽ bị Giả Trương thị mắng. Đang suy nghĩ làm sao kiếm cớ tránh Hứa Đại Mậu, thì vị cứu tinh liền xuất hiện.
Vị cứu tinh không ai khác, chính là Dịch Trung Hải, bậc trưởng lão Đạo Đức trong tứ hợp viện.
Hắn nghe thấy giọng của Tần Hoài Như, đi đến cửa phòng, thấy Hứa Đại Mậu nhìn chằm chằm Tần Hoài Như đắm đuối, liền đi ra.
"Hứa Đại Mậu, ngươi lại ức hiếp Hoài Như có đúng không. Đừng quên, chuyện tối hôm qua của ngươi, còn chưa nói rõ ràng đâu."
Hứa Đại Mậu vừa nghe, nhất thời không dám nói thêm, vội vàng rời khỏi sân giữa, để chiến trường lại cho Dịch Trung Hải.
Dịch Trung Hải nhân tiện đi đến trước mặt Tần Hoài Như, cũng muốn hỏi cô, sao không giặt quần áo. Đến gần nhìn một cái, liền thấy chỗ ngực của Tần Hoài Như lộ ra một mảng lớn, nhất thời trợn mắt.
Hắn nghĩ thầm, thảo nào Hứa Đại Mậu không nỡ đi, thằng nhãi ranh đáng chết kia lại dám chiếm tiện nghi của Tần Hoài Như. Đồng thời hắn cũng may mắn, vừa rồi không gọi Trụ Ngố ra. Ngay trước mặt Trụ Ngố, hắn cũng không dám thưởng thức phong cảnh, còn để cho thằng ngốc kia có cơ hội chiếm tiện nghi.
"Hoài Như, ai lại ức hiếp ngươi nữa vậy?"
Tần Hoài Như trong lòng vẫn đang nghĩ, làm sao để đuổi Lâu Hiểu Nga ra khỏi tứ hợp viện, Dịch Trung Hải đi ra, liền muốn cổ vũ ông ta ra mặt.
Ngược lại, mục đích của Dịch Trung Hải là muốn mình gả cho Trụ Ngố, bà cụ điếc lại coi trọng Lâu Hiểu Nga. Bây giờ Lâu Hiểu Nga ly hôn, có lợi cho bà cụ điếc, bất lợi cho Dịch Trung Hải.
"Một đại gia, ta nghe nói Lâu Hiểu Nga ở nhà Vương Khôn, liền tò mò đi qua xem một chút."
Dịch Trung Hải còn chưa biết tin này, vừa nghe liền lo lắng muốn chết, kéo tay Tần Hoài Như về nhà: "Thúy Lan, Lâu Hiểu Nga đang ở nhà Vương Khôn hả?"
Một bác gái liền kể hết mấy chuyện bát quái trong viện cho Dịch Trung Hải.
Dịch Trung Hải tức giận đến đập bàn một cái: "Quá đáng thật. Ta đã nói không được để cô ta ly hôn, mà cô ta không nghe chút nào. Ly hôn xong thì vội vã dọn đồ đi, còn ở lì trong tứ hợp viện làm gì.
Không được, ta là một đại gia, tuyệt đối không thể cho phép chuyện này."
Một bác gái vội vàng cản Dịch Trung Hải lại, không cho ông ta đi: "Lão Dịch, ông cứ kệ đi. Lâu Hiểu Nga ở nhà Vương Khôn, ông sang đấy có khi lại bị Vương Khôn đánh cho đấy.
Coi như Vương Khôn không ra tay, người trên đường phố cũng sẽ ra tay. Ông quên rồi sao, Trụ Ngố ra ngoài ngăn Lâu Hiểu Nga cũng bị đánh đấy thôi."
Tần Hoài Như trong lòng thầm mắng một bác gái lắm chuyện, ngoài miệng lại phải khuyên Dịch Trung Hải.
Dịch Trung Hải chỉ nói vậy thôi, chứ cũng không có ý định đi gây sự với Vương Khôn. Nếu ông ta đi ra ngoài, nhất định sẽ gọi thêm Trụ Ngố, rồi còn kéo cả Lưu Hải Trung và Diêm Phú Quý đi nữa.
Nghe lời của hai người, suy nghĩ lại chuyện ở trên đường phố, Dịch Trung Hải cũng chỉ có thể ngồi nhà tức giận.
Vương Khôn bên kia còn dễ nói, lần này mình có lý, Vương Khôn không dám ra tay. Nhưng trên đường phố thì phiền phức, ông ta không có công nhân bậc tám cấp bậc hộ thân, cũng không có danh hiệu kiểu mẫu đạo đức che chở, ai biết được có ai trên đường phố đánh lén mình không.
Vương Khôn trước mặt mọi người, không dám đối với ông ta hạ độc thủ, còn bọn đánh lén trên đường phố thì không cần phải kiêng nể nhiều như vậy.
Chẳng qua, Lâu Hiểu Nga ở lại tứ hợp viện, thật sự ảnh hưởng đến kế hoạch của ông ta.
"Các ngươi nói đúng, ta không nên so đo với bọn họ. Nhưng, Lâu Hiểu Nga là một người đàn bà ly hôn, ở nhà Vương Khôn mãi cũng không ổn. Chuyện này, ta nhất định phải quản lý."
Một bác gái cũng tức giận, hỏi: "Quản, ông quản kiểu gì. Lâu Hiểu Nga có nghe ông, hay là Vương Khôn nghe ông?"
Dịch Trung Hải buồn bực không nói được gì, nghĩ một chút, quyết định đi tìm bà cụ điếc.
Lần này một bác gái không có ngăn cản, nghĩ bà cụ điếc thế nào cũng sẽ không để cho Dịch Trung Hải đi bị đánh.
Hứa Đại Mậu đến sân trước, rất tự nhiên đi về phía nhà Vương Khôn, đến cửa liền gọi: "Vương Khôn, hôm nay sao làm nhiều đồ ăn ngon thế."
Lâu Hiểu Nga lườm Vương Khôn một cái, bảo hắn ngoan ngoãn ngồi đó, còn bản thân thì đứng lên mở cửa.
Vương Khôn lo lắng Lâu Hiểu Nga cùng Hứa Đại Mậu lại đánh nhau, liền đi theo sau lưng cô, cùng lắm thì một lát sẽ không nói chuyện.
Lâu Hiểu Nga mở cửa, tức giận nhìn Hứa Đại Mậu: "Ngươi tới làm gì, không phải như ngươi nói sao? Sau này muốn ăn cơm thì tự đi mua. Hôm nay toàn bộ món ăn đều là tiền của ta mua."
Đến lúc này, Hứa Đại Mậu mới nhớ ra, mình và Lâu Hiểu Nga đã ly hôn: "Lâu Hiểu Nga, ta không phải tới ăn cơm, ta là tìm Vương Khôn có chuyện."
Nếu như bụng Hứa Đại Mậu không kêu lên ùng ục, có lẽ Lâu Hiểu Nga còn tin hắn.
Hứa Đại Mậu rất xấu hổ, chỉ đành tìm đại một lý do: "Vương Khôn, trong xưởng có nói gì chuyện hôm nay không?"
Vương Khôn lắc đầu một cái: "Tôi không nghe thấy gì. Chuyện của tối hôm qua của anh thật sự như Trụ Ngố nói sao?"
Hứa Đại Mậu nhíu mày: "Tôi không biết, không nghĩ ra cái gì. Anh là trưởng phòng bảo vệ, nhất định phải giúp tôi một tay. Tuyệt đối đừng làm lớn chuyện."
Kỳ thực chuyện này của Hứa Đại Mậu, quá rõ ràng là Trụ Ngố giở trò. Muốn biết đáp án, ngày mai đi hỏi trực ban một chút là biết.
Bây giờ, Vương Khôn cũng khó nói gì hơn.
Hứa Đại Mậu thấy Vương Khôn đồng ý, liền thở phào nhẹ nhõm, trước khi đi vẫn không quên cảnh cáo Lâu Hiểu Nga, không được đi tìm bà cụ điếc.
Điểm này, Lâu Hiểu Nga không phản đối. Chỉ cần Hứa Đại Mậu không nghi ngờ gì giữa mình và Vương Khôn, thì là tốt nhất. Cô cũng không muốn quá khích Hứa Đại Mậu.
Bây giờ có thể ở cùng với Vương Khôn cũng không còn nhiều thời gian, ăn tết xuân cuối cùng ở BJ này, cô sẽ đi cùng Lâu phụ Lâu mẫu đến Hồng Kông.
Có Lâu Hiểu Nga ngăn lại, Hứa Đại Mậu chỉ đành như Tần Hoài Như tay trắng mà về. Hắn vừa sờ túi quần, tiền bên trong đã không còn. Trong lòng cảm thấy là Trụ Ngố đuổi đi, còn không dám đi tìm Trụ Ngố. Chính là lo lắng làm lớn chuyện, thật sự bị tống vào trong.
Bất đắc dĩ, Hứa Đại Mậu chỉ đành về nhà, lấy ít tiền rồi ra ngoài tùy tiện mua chút gì đó ăn.
Dịch Trung Hải đem suy nghĩ của mình nói với bà cụ điếc, bà cụ điếc không ngừng gật đầu: "Trung Hải, con nói đúng. Quả thật không thể để cho Hiểu Nga tiếp tục ở nhà Vương Khôn. Hiểu Nga là một đứa trẻ tốt, ở cùng với bọn họ thì lại bị học hư.
Đề nghị của con ta đồng ý, cũng không thể để cho Hiểu Nga về nhà. Phụ nữ vốn đã không dễ dàng, ly hôn lại càng không dễ dàng hơn. Bây giờ chắc chắn con bé cũng không dám về nhà. Để nó ở trong phòng ta, lúc rảnh còn có thể tâm sự với ta."
Dịch Trung Hải nhất thời mắt trợn tròn, để cho Lâu Hiểu Nga ở phòng của bà cụ điếc, đó chẳng phải là gậy ông đập lưng ông sao?
Không cần suy nghĩ, Dịch Trung Hải có thể đoán được bà cụ điếc sẽ làm thế nào. Bà ta nhất định sẽ tìm một cơ hội chuốc say hai người, sau đó nhốt cả hai lại trong một phòng. Mặc kệ hai người có phát sinh gì hay không, mặc kệ Lâu Hiểu Nga có đồng ý hay không, Trụ Ngố thằng khốn kia chắc chắn sẽ trúng kế.
Điều này là tuyệt đối không được.
Đây là kế hoạch mà ông ta chuẩn bị cho Tần Hoài Như và Trụ Ngố. Một khi Trụ Ngố lên cơn ngốc, không chịu cưới Tần Hoài Như, ông ta sẽ bắt đầu áp dụng kế hoạch này. Vì chuyện này, ông ta còn chuẩn bị cả thuốc ngủ nữa rồi.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận