Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 766: Thu lễ không làm việc (length: 8392)

Trụ ngố nhìn không hiểu Dịch Trung Hải, nhưng có thể thấy rõ Diêm Phụ Quý, hắn đã sớm chuẩn bị. Kéo Diêm Phụ Quý đến một bên, từ góc tường lấy ra một đống lớn đồ vật.
"Tam đại gia, không để ngài mất công. Ngài nhìn những thứ đồ này, đều là ta chuẩn bị lễ vật. Cái này đồ ở trên cạn thì ta không giỏi, đồ dưới đất thì không gì ta không rành.
Ngài nhìn một chút, thuần một màu đặc sản nhà quê. Ngài cầm phiếu lương, trong thành cũng mua không được."
Diêm Phụ Quý vừa nghe là cho Nhiễm Thu Diệp, thì càng không có hứng thú: "Trụ ngố, ngươi không phải không có tiền sao? Sao lại kiếm được những thứ đồ này."
Trụ ngố đắc ý nói: "Ngươi coi thường người ta rồi. Ta bây giờ chức vị không phải đầu bếp sao, tay nghề cũng không bỏ bê. Những người lãnh đạo ở xưởng ăn cơm của chúng ta, ai mà chẳng khen ngon. Làm mấy thứ này, có đáng gì.
Tam đại gia, chỉ cần ngươi giúp ta một tay, chỗ tốt không thiếu được ngươi. Ngươi nhìn xem, ta chuẩn bị hai phần, một phần là cho cô giáo Nhiễm, còn một phần của ngươi. Sau khi chuyện thành công, ta nhất định trọng tạ ngươi."
Diêm Phụ Quý cúi đầu nhìn một cái, liền hoàn toàn không thể nào quay đầu sang chỗ khác được. Không có nguyên nhân nào khác, Trụ ngố cho quá nhiều. Hai phần đồ cộng lại, ít nhất phải mười mấy đồng. Đây vẫn là lần đầu tiên cho, lần sau chỉ có thể hơn chứ không thể kém.
Lúc này, Diêm Phụ Quý trong lòng đã bắt đầu tính toán, dù tính thế nào, hắn cũng không nỡ bỏ qua những thứ đồ này của Trụ ngố.
"Tần Hoài Như cái cô em họ, ngươi đã không còn tăm hơi gì rồi à?"
Trụ ngố bất đắc dĩ nói: "Thấy cái gì mà thấy chứ. Những đối tượng xem mắt kia của ta, hễ bị từ chối một lần thì còn có lần thứ hai nào nữa đâu. Đường muội của Tần Hoài Như có đẹp nữa, có sánh được với cô giáo Nhiễm không. Cô giáo Nhiễm giống ngài vậy, tố chất cao."
Diêm Phụ Quý thầm nghĩ, thằng nhóc thối tha này mới biết ta có tố chất cao: "Ngươi nhờ ta giới thiệu đối tượng, bà cụ điếc, lão Dịch bên kia làm sao bây giờ?"
Trụ ngố vội vàng ngăn hắn: "Đây là chuyện xem mắt của ta, không cần nói với bọn họ. Tam đại gia, chuyện ta xem mắt bị đại gia phá hỏng, ngươi và nhị đại gia đều nghe được, ta dám nói cho lão ấy sao?
Ta còn phải nhờ ngài, ngài phải giúp ta che đậy chút. Đợi đến khi ta và cô giáo Nhiễm thành đôi, lại nói ra.
Ngài yên tâm, chỉ cần chuyện thành, ta sau này nhất định hiếu kính ngài thật tốt."
Trụ ngố nói ngọt ngào, đồ vật thì thực tế, Diêm Phụ Quý giờ không tài nào nói lời từ chối. Lời đến miệng rồi, thế nào cũng không thể thốt ra được.
Thấy Diêm Phụ Quý đồng ý, Trụ ngố nhất thời vui sướng. Hắn cảm thấy, với điều kiện hắn đưa ra, Nhiễm Thu Diệp sẽ không từ chối.
Diêm Phụ Quý nhận những đồ này, cũng không dám mang vào phòng làm việc, trực tiếp dẫn đến nhà xe, dùng bao bố che lên, cột vào xe đạp.
Đi ngang qua chỗ an ninh còn bị hỏi: "Thầy Diêm, thầy định tan làm à?"
"Không phải, chẳng qua là nhờ người ta làm ít đồ ăn thôi. Mà tôi cũng không tiện mang vào phòng làm việc, nên để tạm ở xe đạp trước đã."
Cất xong đồ, Diêm Phụ Quý mới trở lại phòng làm việc. Đi ngang qua phòng làm việc của Nhiễm Thu Diệp, cố ý nhìn vào mấy lần.
Lẩm bẩm trong miệng: "Một thằng đầu bếp mà còn mơ tưởng cưới cô giáo, nằm mơ đi."
Tan học về đến nhà, Tam đại mụ thấy Diêm Phụ Quý mang về nhiều đồ như vậy, vô cùng kinh ngạc: "Học sinh nhà ai tặng mà hào phóng thế. Đống đồ này ít ra cũng phải tốn hơn chục đồng đấy."
Diêm Phụ Quý nhanh tay cất đồ xong, mới cười nói: "Có học sinh nhà nào hào phóng đến vậy đâu chứ. Chúng nó có dám tặng, ta cũng không dám nhận nhiều thế này. Đây là Trụ ngố tặng đấy."
"Trụ ngố, sao hắn lại tự nhiên tặng đồ cho ông vậy?"
Diêm Phụ Quý trực tiếp kể lại một lần yêu cầu của Trụ ngố.
Chưa để Diêm Phụ Quý nói xong, Tam đại mụ đã kinh hô lên: "Ông nhận lời? Ông không muốn sống nữa à, dám nhận lời giới thiệu hôn sự cho Trụ ngố."
Tam đại mụ vô cùng lo cho cái chén bát trong nhà. Để cho bà cụ điếc biết họ dám tự mình giới thiệu đối tượng cho Trụ ngố, chén bát trong nhà nhất định sẽ vỡ hết.
Nhưng Tam đại mụ vừa đếm chén bát nhà mình, lại nhìn đống đồ Trụ ngố tặng, cảm thấy thôi thì cứ nhận đồ có vẻ thích hợp hơn.
Diêm Phụ Quý vô cùng khinh thường nói: "Cái tên ngốc Trụ ngố đó, còn mơ mộng cưới cô giáo Nhiễm. Chữ to cũng không biết mấy chữ, tôi không định giới thiệu thật đâu."
Tam đại mụ hơi lo lắng hỏi: "Lỡ Trụ ngố biết thì làm sao? Ông không sợ hắn làm phiền đến cái lão già này à. Hay là phải trả lại đồ cho Trụ ngố."
"Không cần, đến lúc đó kiếm lão Dịch là được. Ta nhận đồ của Trụ ngố, cũng là vì tốt cho Trụ ngố thôi. Với cái dạng hắn thế, cứ khăng khăng phải lấy cô giáo Nhiễm. Nếu ta không nhận lời, nhất định hắn sẽ đi tìm người khác. Nhỡ người khác không biết tình hình, lại giới thiệu cho hắn thì sao.
Cô không biết đấy thôi, Trụ ngố vì lấy vợ, còn muốn ở rể cơ. Nhà cô giáo Nhiễm chỉ có một mụn con gái, nếu nghe theo điều kiện của Trụ ngố, chấp nhận cho hắn vào, thì lão Dịch đau đầu mất."
Tam đại mụ kinh ngạc há hốc miệng, thực sự không ngờ Trụ ngố lại đưa ra điều kiện này. Cái tin này còn gây chấn động hơn cả tin Trụ ngố cưới vợ ấy chứ.
Trụ ngố mà cưới vợ, cho dù vợ không được như ý, dù gì vẫn ở lại tứ hợp viện. Ở rể, nhưng lại muốn dọn đi giống như Hà Vũ Thủy.
"Nhà cô giáo Nhiễm cách chỗ mình ít nhất cũng phải năm dặm đấy nhỉ!"
Diêm Phụ Quý gật đầu: "Không chỉ năm dặm đâu, phải bảy tám dặm đấy. Đường xa quá, bình thường cô giáo Nhiễm cũng ở trong ký túc xá của trường."
"Trụ ngố mà ở rể thì những chuyện trong viện khẳng định chẳng trông cậy vào hắn được rồi."
"Đúng vậy, cho nên ta mới nhận đồ của Trụ ngố, cũng là vì tốt cho lão Dịch. Nếu Trụ ngố dám làm ầm ĩ, ta sẽ tìm lão Dịch ngay."
Nói xong, Tam đại mụ liền yên tâm thoải mái nhận đồ. Để tránh lũ trẻ trong nhà ăn vụng, còn đem những thứ kia có thể cất được thì bỏ vào tủ.
Diêm Phụ Quý nói những lời đó, không chỉ nói cho Tam đại mụ nghe, mà cũng tự nói cho mình nghe. Thấy Tam đại mụ công nhận quan điểm của mình, hắn lại càng yên tâm hơn.
Thu dọn đồ xong, Tam đại mụ lại ngồi vào bên cạnh Diêm Phụ Quý. Thông qua chuyện của Trụ ngố, bà nghĩ được nhiều hơn. Nhiễm Thu Diệp xinh đẹp, ngay cả Trụ ngố như vậy cũng si mê, những người khác thích cô ta chắc không ít.
Nếu bọn họ giúp Nhiễm Thu Diệp giới thiệu đối tượng, cả hai bên đều có thể nhận lễ.
"Ông nói xem nếu chúng ta giới thiệu đối tượng cho cô giáo Nhiễm thì sao? Mỗi mình Trụ ngố mà đã đưa nhiều lễ như thế rồi, người khác chắc chắn còn đưa nhiều hơn, thế thì nhà mình giàu to."
Diêm Phụ Quý mắt sáng lên, cảm thấy ý này không tệ. Nhiễm Thu Diệp mắt cao, thế thì không cần vội. Mắt càng cao, càng giới thiệu được nhiều người hơn. Xem mắt không thành, cũng chẳng ai trách hắn được, mà lễ thì tuyệt đối không trả.
"Bà cảm thấy ai có điều kiện phù hợp?"
Tam đại mụ suy nghĩ một chút: "Trong viện mình thì phù hợp nhất là Vương Khôn, hắn là cán bộ, lương cao. Tiếp theo là Hứa Đại Mậu, nhân viên chiếu phim cũng là công việc ngon lành, cuối cùng là Chu Minh Cường, năm nay cũng vừa lên chính thức."
Diêm Phụ Quý nghĩ ngợi rồi nói: "Tạm thời đừng tìm ở trong viện. Lỡ để Trụ ngố biết, hắn sẽ làm phiền cả nhà mình mất. Cứ tìm quanh các khu phố lân cận trước đã."
"Nhưng mà ông Diêm này, Vương Khôn ra tay chắc chắn hào phóng lắm. Tôi thấy Vương Khôn có khả năng thành công cao nhất đấy."
Diêm Phụ Quý tất nhiên biết điều này, nhưng hắn không thể vội. Việc mua bán là không được tranh giành. Hắn mà chủ động giới thiệu cho Vương Khôn, vậy là hắn cầu cạnh Vương Khôn, làm sao bì được với việc Vương Khôn cầu cạnh hắn.
"Chuyện Vương Khôn cứ từ từ đã. Cô giáo Nhiễm mắt cao, nghe nói người nhà giới thiệu mấy mối cũng không thành công. Chúng ta cứ để Vương Khôn cuối cùng, chắc chắn không sai. Bà cứ nghe tôi."
Với năng lực tính toán của Diêm Phụ Quý, Tam đại mụ rất tin tưởng, thấy Diêm Phụ Quý kiên quyết vậy, bà không nói gì nữa.
Muốn tìm được người thích hợp ở quanh đây, cũng không phải dễ. Diêm Phụ Quý với Nhiễm Thu Diệp là đồng nghiệp, không thể đưa những người xoàng xĩnh đến trước mặt Nhiễm Thu Diệp được.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận