Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 810: Tần Hoài Như biểu diễn (length: 8254)

Không ai ngờ được, Hà Vũ Thủy đến thăm Trụ ngố lại trực tiếp làm như vậy. Nhìn trên mặt thì thấy Trụ ngố mất mặt, nhưng kỳ thực người mất mặt lại là Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như.
Người oan uổng nhất phải kể đến Dịch Trung Hải. Ông cùng Tần Hoài Như nửa đêm nhìn có chút nhập nhèm, mơ màng rồi đồng ý với Tần Hoài Như chuyện cậy cửa.
Theo ý định ban đầu của ông, sẽ không sớm bắt đầu đánh chủ ý đến nhà của Hà Vũ Thủy.
Kế hoạch của Dịch Trung Hải là dùng chuyện nhà để ép Tần Hoài Như cúi đầu, đồng ý gả cho Trụ ngố. Đây mới là kịch bản hoàn mỹ nhất của ông.
Tần Hoài Như lại không muốn bỏ ra nhiều như vậy vì Trụ ngố. Dù sao cô ta quen với việc đòi hỏi rồi, ai còn muốn bỏ ra chứ.
Chính vì điểm bất đồng này, mà hai người đã không cậy được cửa nhà Hà Vũ Thủy.
Dịch Trung Hải khi tỉnh lại vào ngày thứ hai, liền hối hận. Nhưng chuyện đã hứa với Tần Hoài Như, lại không thể không làm.
Cho nên lúc cậy cửa, ông đã không dốc hết sức, cuối cùng cũng không thành công.
Với thân phận công nhân bậc tám của ông, việc cậy cửa là một chuyện vô cùng đơn giản.
Điều Dịch Trung Hải không ngờ là, Hà Vũ Thủy không hề nể nang chút tình cảm nào, trực tiếp đem chuyện này phơi bày ra.
Ông âm trầm trừng mắt nhìn Hà Vũ Thủy một cái, rồi quay người về nhà. Vừa mới thương lượng xong với Trụ ngố, Trụ ngố sẽ tìm cơ hội nói với Hà Vũ Thủy chuyện tiền bạc. Vì đại cục, ông chỉ có thể im lặng.
Tất cả mọi chuyện phải chờ đến khi Trụ ngố kiếm được tiền rồi mới tính tiếp.
Hà Vũ Thủy cùng Lý Vệ Quốc bàn bạc một chút, quyết định dùng đồ vật để bịt kín cửa sổ. Hai người tìm Vương Khôn mượn dụng cụ, rồi trực tiếp đóng đinh cửa sổ lại.
Cuối cùng chỉ còn một cái cửa, chỉ có thể kiểm tra kỹ lỗ khóa rồi khóa cửa cẩn thận.
Đây chính là thái độ, nói cho mọi người trong sân biết, đừng tự tiện vào nhà.
Sau đó, Hà Vũ Thủy mới trở về phòng Trụ ngố. Vào phòng liền thấy quần áo mà nàng mang về bị vứt sang một bên. Trụ ngố đang luống cuống tay chân dỗ Tần Hoài Như khóc.
Trụ ngố không có vẻ gì là thân thiện với Hà Vũ Thủy: "Ngươi xem ngươi đi, mới đến khu tứ hợp viện đã gây chuyện rồi. Tần tỷ đối tốt với ngươi bao nhiêu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Hà Vũ Thủy không để ý đến Trụ ngố, trực tiếp nói: "Ta làm sao không biết chị ta tốt với ta cái gì. Chị ta có cho ta ăn không, có cho ta tiền không. Lúc ta đói bụng không chịu được, sao không thấy chị ta hạ thủ lưu tình, để lại cho ta chút đồ ăn thừa."
Trụ ngố chột dạ không nói được lời nào.
Tần Hoài Như lúc này khóc lóc giải thích: "Vũ Thủy, thật xin lỗi. Chị thật sự đau lòng cho các con, nên mới quên để dành lại chút đồ ăn cho em. Chị thật không cố ý, chị..."
"Được rồi, đừng có chị chị nữa. Mỗi lần chị nói như vậy là có ý đồ với đồ đạc nhà tôi đấy. Đồ của Ngu ca, chị tùy tiện đi, tôi không quản được. Nhưng mà, đừng có ý đồ với tôi, nếu không thì chúng ta trực tiếp lên đồn công an đấy."
"Ô..." Tần Hoài Như vừa nghe, lập tức khóc lớn hơn.
Dịch Trung Hải ở vách bên nghe được âm thanh, lo lắng đến mức đi loạn trong phòng.
Trụ ngố cũng tức giận không kém: "Hà Vũ Thủy, rốt cuộc ngươi trở về để làm gì, cố ý gây chuyện phải không. Ngươi không muốn nhận ta làm anh trai, có thể đi. Đừng có giả mù sa mưa đến tìm ta."
Với tình huống này, Hà Vũ Thủy đã sớm lường trước, không hề tức giận chút nào: "Nhìn bộ dạng này của ngươi, khẳng định cũng không có ý định giữ ta lại ăn cơm."
Trụ ngố bướng bỉnh nhìn Hà Vũ Thủy, ánh mắt bắt đầu dao động, rõ ràng là rất chột dạ.
Hà Vũ Thủy bĩu môi: "Thôi được rồi, biết trong túi tiền của ngươi đều bị ma cà rồng lấy hết rồi. Ta cũng không trông chờ vào chuyện được ăn cơm ở chỗ ngươi. Ta đã nói chuyện với Khôn ca rồi, anh ấy chuẩn bị cơm cho chúng ta ở nhà. Ngươi muốn thì cùng đi, không muốn thì thôi."
Tần Hoài Như không buồn khóc nữa, liên tục nháy mắt ra hiệu cho Trụ ngố mau chóng đồng ý.
Trụ ngố là người sĩ diện hão, nếu không có Tần Hoài Như can thiệp vào, anh ta căn bản sẽ không vì chút đồ ăn mà cúi đầu.
"Không cần."
Hà Vũ Thủy cũng không ép buộc, quay người định đi, sau đó đột nhiên dừng bước, quay lại: "Ngươi muốn đi, tùy thời có thể qua đó. Bất quá, chỉ được một mình ngươi, những người không liên quan thì đừng đến."
Sau khi Hà Vũ Thủy rời đi, Tần Hoài Như lại khóc: "Trụ ngố, có phải ngươi cũng cảm thấy ta là ma cà rồng không.
Các người dựa vào cái gì mà đều nhìn ta như vậy, ta là một quả phụ, ta có dễ dàng gì đâu? Nếu không phải vì các con cùng bà, ta có thể không biết xấu hổ như vậy sao?"
Trụ ngố nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng bảo đảm sẽ không nhìn Tần Hoài Như như vậy: "Tần tỷ, người khác thế nào, tôi không quản được. Trong lòng tôi, chị là người phụ nữ tốt nhất. Chị xem chị đã dạy dỗ ba đứa Bổng Ngạnh tốt đến mức nào rồi. Không ai trong khu này sánh được."
Tần Hoài Như bỗng mỉm cười, trực tiếp làm Trụ ngố mê mẩn: "Trụ ngố, chị có chuyện muốn bàn với em một chút. Em có thể nói với Vũ Thủy, trả lại nhà cho em không? Rồi em trở về ở phòng cũ của em. Để Bổng Ngạnh ở lại trong phòng này.
Nhà của chúng ta có mỗi chỗ này thôi, Bổng Ngạnh thì ngày một lớn. Buổi tối, chị và bà cũng rất ngại."
Trụ ngố vô cùng khó xử, lại không thể từ chối, chỉ có thể cự tuyệt yêu cầu của Tần Hoài Như: "Thái độ của Vũ Thủy, chị cũng thấy rồi đấy. Em thật sự không có cách nào. Bây giờ em đã phân nhà với nó rồi."
Chuyện này, tương đối trọng đại, Tần Hoài Như không mong một lần là thành công: "Chị chỉ là đề nghị thôi, em có rảnh thì nói chuyện với Vũ Thủy một chút. Đúng rồi, chị nghe nói Vũ Thủy mua không ít đồ về, sao lại chỉ mang cho em có mỗi chút quần áo với giày, chẳng có chút đồ ăn nào. Có phải là nó để quên ở nhà Vương Khôn không?
Vừa rồi chị còn nghe nói bà cụ điếc không được ngon miệng, muốn ăn chút trái cây và đồ ăn vặt. Nếu có thì em đừng quên đưa cho bà cụ điếc nhé."
Trụ ngố tùy tiện chỉ vào mấy bộ quần áo mà Hà Vũ Thủy mang về: "Nó chỉ mang cho tôi có nhiêu đây thôi. Không có cái gì khác."
~~ Tần Hoài Như hận không thể xách tai Trụ ngố mà dạy dỗ anh ta, những thứ này, cô ta đã sớm tính toán rồi, sao có thể không biết chứ? Sở dĩ nói như vậy, chẳng phải là đang ám chỉ Trụ ngố đến nhà Vương Khôn sao.
Nhà Vương Khôn cái gì cũng có, trái cây đồ ăn vặt thì không bao giờ thiếu. Chỉ cần Hà Vũ Thủy không mang đồ thì Trụ ngố có thể đến nhà Vương Khôn lấy.
Cô ta cũng muốn sang đó, nhưng rõ ràng là Vương Khôn và Hà Vũ Thủy đều không hoan nghênh cô ta.
"Anh em không nên để bụng chuyện cũ. Nghe chị khuyên đi, đến nhà Vương Khôn nói chuyện với Vũ Thủy đi."
Muốn Trụ ngố làm những chuyện mà anh ta không muốn, nhất định phải dùng chút thủ đoạn. Tần Hoài Như áp sát người vào Trụ ngố, khiến Trụ ngố choáng váng, rồi mới nói: "Tuyết Nhi ngày nào cũng có đồ ăn ngon trong viện, thà cho mấy đứa nhỏ ở viện khác còn hơn cho bọn trẻ nhà mình. Trụ ngố, em có thể mang chút đồ về để con nhà mình nếm thử một chút không."
Lúc này Trụ ngố đã mất hết lý trí, Tần Hoài Như nói gì anh ta đều đồng ý hết.
Đến khi Trụ ngố tỉnh táo lại thì đã thấy mình cầm hai hộp cơm, đứng ở sân giữa.
"Ta, ta đã tạo cái nghiệp gì thế này."
Anh ta định vứt hộp cơm trong tay đi, thì trong đầu lại hiện lên vẻ mặt đẫm lệ của Tần Hoài Như.
Cuối cùng hết cách, Trụ ngố chỉ có thể mặt dày, cầm hộp cơm gõ cửa nhà Vương Khôn.
Vương Khôn mở cửa, thấy Trụ ngố khoanh tay ra sau lưng: "Vào đi!"
Chờ anh ta bước vào rồi mới nhìn thấy hai hộp cơm trong tay Trụ ngố.
Lúc này sắc mặt của mọi người trong phòng đều rất khó coi. Ai lại đi ăn cơm nhà người khác còn mang theo hộp cơm bao giờ.
Lý Vệ Quốc bất đắc dĩ thở dài, trong lòng quyết định sau này cố gắng không để ý đến ông anh vợ này.
Hà Vũ Thủy thẹn quá đỏ mặt, định đứng dậy cãi nhau với Trụ ngố. Lâu Hiểu Nga mắt nhanh tay lẹ, đã kịp kéo cô ấy lại.
Vương Khôn cũng chỉ có thể thở dài. Trụ ngố là đầu bếp, không thể không biết phép tắc như vậy. Bình thường làm như thế, đều là bị người ta lừa gạt cả. Nhưng chính ở điểm này mới khiến người khác thêm chán ghét.
"Ngươi còn cất giấu đồ ăn ngon để chiêu đãi Vũ Thủy đấy à."
Bạn cần đăng nhập để bình luận