Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1651: Cho Lưu Quang Phúc chỉ đường (length: 8373)

Kể từ khi mở quán ăn trong nhà, Vương Khôn cũng trở nên lười biếng, không muốn tự mình nấu nướng, mỗi ngày đều dẫn cả nhà ra quán ăn, để cho Trụ Ngố vào bếp.
Hôm nay gần đến giờ cơm, hắn liền dẫn người nhà cùng đi quán. Vừa mới đỗ xe xong, một người liền xuất hiện bên cạnh.
"Quang Phúc, ngươi làm gì đó."
Lưu Quang Phúc nở nụ cười lấy lòng trên mặt, nói: "Khôn ca, ta tìm ngươi có chút việc."
Trong tay hắn còn cầm theo một ít hàng hóa tốt.
Vương Khôn nghĩ thầm, được đấy, biết không thể đến tay không. So với ba lão đại gia trong tứ hợp viện còn mạnh hơn. Mấy người kia đối với người trong viện, căn bản không có một chút ý tứ gì.
"Đi thôi, cùng ta đi vào, chúng ta cùng uống chút."
Vương Khôn vừa vào quán ăn, liền bị Lưu Lam bắt gặp: "Sao ngươi lại dẫn Lưu Quang Phúc tới đây?"
"Không có gì, hắn tìm ta có chút việc. Bảo Trụ Ngố một tiếng, hôm nay thêm hai món nữa."
Lưu Quang Phúc vội vàng đi tới trước mặt Lưu Lam, giơ đồ vật trong tay lên nói: "Lam tỷ. Mấy thứ này đều là đồ tốt lấy được từ vùng Đông Bắc. Tôi gia nhập đội thu mua, nhờ người bản địa gửi về. Nhờ chị cầm vào bếp, mời Trụ Ngố làm cho một món."
Lưu Lam liếc nhìn Vương Khôn, thấy Vương Khôn không phản đối, liền nhận lấy.
Lưu Quang Phúc thấy Vương Khôn chấp nhận, liền cao hứng vô cùng. Nếu Vương Khôn không nhận, chắc chắn việc của hắn không xong.
"Khôn ca, môi trường ở đây của anh tốt thật đấy."
Vương Khôn hỏi: "Đã lâu không gặp, dạo này ngươi làm gì thế?"
Lưu Quang Phúc đột nhiên thở dài: "Còn làm gì được nữa, làm ăn vớ vẩn thôi. Hiện tại xuất hiện nhiều xưởng nhỏ, khiến xưởng của chúng ta cũng sắp không sống nổi nữa rồi.
Khôn ca, không sợ anh chê cười, lần này ta tìm đến anh, là muốn cầu anh, kiếm cho ta cái gì đó kiếm tiền sống qua ngày.
Anh cũng biết, ta là ở rể. Ở nhà vợ ngày nào cũng khó chịu."
Vương Khôn ngồi đó không nói gì, trong lòng đang suy nghĩ chuyện này. Tìm mối cho Lưu Quang Phúc, không phải việc khó, nhưng rốt cuộc có đáng hay không?
Người ở tứ hợp viện, đặc biệt là Lưu Hải Trung, Diêm Phú Quý, Giả gia, tính tình của ba nhà đó đã định rồi, đời này cũng không đổi được.
Hai đứa con của Lưu gia này, thủ đoạn độc ác, không phải là đối tượng hợp tác tốt.
Lưu Quang Phúc thấy Vương Khôn không lên tiếng, cũng không dám tùy tiện mở miệng. Thủ đoạn của Vương Khôn, không phải hắn có thể chọc nổi.
"Ngươi tính làm công việc gì?"
Lưu Quang Phúc thăm dò hỏi: "Có thể cho tôi vào công ty của anh không?"
Vương Khôn không tiện từ chối thẳng thừng, liền nói: "Vậy ngươi muốn vào nhà máy nào làm công nhân?"
"Công nhân?" Lưu Quang Phúc có chút không vừa ý, nếu làm công nhân, hắn đã trực tiếp đi nộp đơn rồi. Cất công mang quà đến tìm Vương Khôn, không phải là để làm công nhân. Ít nhất cũng phải cho hắn làm một chức chủ nhiệm phân xưởng gì đó chứ.
"Khôn ca, dù sao chúng ta đều là người một nhà, có thể cho tôi làm lãnh đạo được không?"
Vương Khôn xua tay: "Quang Phúc, không phải tôi không muốn giúp, thực sự là không có cách nào. Nhà máy của tôi bây giờ, đang từng bước thực hiện tự động hóa, mấy lãnh đạo trong xưởng, kém nhất cũng có trình độ học vấn trung cấp, rất nhiều người là sinh viên. Trình độ văn hóa của cậu không phù hợp.
Nhà máy thì không nói, cậu nhìn quán ăn của tôi đây. Người quản lý ở đây còn là người tốt nghiệp đại học Hồng Kông đấy."
"Ôi!" Lưu Quang Phúc kinh ngạc không nói nên lời: "Tốt nghiệp đại học Hồng Kông, mà làm quản lý ở quán ăn của anh á?"
Vương Khôn gật đầu.
Điểm này, Vương Khôn không hề lừa Lưu Quang Phúc. Nếu đã làm về ăn uống, đương nhiên không thể chỉ mở một quán ăn như thế này, sau này nhất định phải mở thêm nhiều cửa hàng, biến thành một tập đoàn ẩm thực.
Để chuẩn bị cho tập đoàn ẩm thực sau này, hắn phải bồi dưỡng nhân tài từ trước. Trụ Ngố ở phía sau bếp cũng đang đào tạo đầu bếp.
Lưu Quang Phúc có chút không tin, nhưng lại không biết Vương Khôn nói thật hay giả, nhất thời có chút không biết phải nói sao nữa.
Doanh nghiệp của Vương Khôn phát triển tốt như vậy, công nhân kiếm được nhiều tiền, mấy lãnh đạo kia còn kiếm được nhiều hơn.
Người của Lưu gia, làm lãnh đạo chỉ là mơ mộng, cái gen này đã khắc vào trong xương rồi.
Trụ Ngố đột nhiên đẩy cửa đi vào, thấy Lưu Quang Phúc, liền hỏi: "Mấy thứ lâm sản Đông Bắc là cậu mang tới à?"
Lưu Quang Phúc gật đầu: "Là tôi mang đến. Chẳng lẽ không đúng sao?"
Trụ Ngố cười nói: "Được đấy, không ngờ cậu nhóc cậu cũng còn chút tác dụng. Mấy thứ lâm sản đó chất lượng không tệ, chỗ cậu còn không? Nếu còn, mang nhiều chút tôi làm ít món."
Lưu Quang Phúc lo Trụ Ngố nổi giận, ngồi nhích ra sau, cách xa Trụ Ngố một chút: "Không có đâu, đó là tôi đặc biệt nhờ người gửi tới đấy."
Trụ Ngố vừa nghe, nhất thời có chút thất vọng: "Cậu tìm thêm bạn bè của cậu, bảo họ gửi thêm nhiều chút đến."
Lưu Quang Phúc tức giận nói: "Trụ Ngố, anh nói nghe nhẹ nhàng linh hoạt quá. Mấy thứ này không tốn tiền sao, nhờ người đưa tới không tốn tiền sao?"
Vương Khôn đột nhiên nghĩ ra cách ứng phó với Lưu Quang Phúc, liền nói: "Quang Phúc, muốn kiếm tiền, tuyệt đối đừng đi làm thuê cho người khác. Tôi thấy chi bằng cậu tự làm đi."
Lưu Quang Phúc cười khổ nói: "Khôn ca, anh đánh giá tôi cao quá. Trong tay tôi không có tiền, lại không có quan hệ, làm thế nào được."
Vương Khôn cười nói: "Ngươi đây đúng là ếch ngồi đáy giếng. Bây giờ đất nước mới bắt đầu phát triển, cái gì mà chẳng kiếm ra tiền."
~~ Lưu Quang Phúc bị nói có chút động lòng, vội vàng hỏi: "Tôi không nghĩ ra được. Khôn ca, anh có thể chỉ điểm cho tôi một chút không?"
Vương Khôn liền nói: "Bây giờ cơ hội kiếm tiền nhiều lắm. Với cậu đây, trong tay không có vốn, chắc chắn không làm được mấy việc làm ăn lớn. Nhưng có một việc ngược lại rất thích hợp với cậu."
"Việc làm ăn gì?"
Lưu Quang Phúc cùng Trụ Ngố cũng hứng thú, hai mắt sáng lên nhìn Vương Khôn.
Vương Khôn nói thẳng: "Chính là mấy thứ lâm sản cậu vừa mang tới đấy. Cậu cũng thấy rồi đó, Trụ Ngố thấy mấy thứ lâm sản của cậu, bỏ dở công việc bếp núc, chạy tới tìm cậu hỏi han."
"Thấy rồi. Chẳng qua cũng chỉ là ít lâm sản thôi mà? Ở Đông Bắc không đáng bao nhiêu tiền."
"Ngốc à, ở Đông Bắc không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ở BJ lại có giá đấy. Cậu đến Đông Bắc thu mua mấy thứ này lại, rồi mang đến BJ, không nói đâu xa, chỉ riêng cái quán ăn này của tôi thôi cũng đã có thể tiêu thụ được không ít rồi. Đến lúc đó, cậu chẳng phải phát tài sao?"
Lưu Quang Phúc nhìn về phía Trụ Ngố: "Quán ăn của các anh thật sự cần mấy thứ này sao?"
Trụ Ngố gật đầu: "Cần chứ, sao lại không cần. Chúng tôi mở quán ăn, còn lo thiếu nguyên liệu nấu ăn à? Không nói quán ăn này, chỉ cần trong xưởng thôi cũng dùng đến. Cậu có bao nhiêu, chúng tôi thu hết bấy nhiêu."
Lưu Quang Phúc vừa nghe, hưng phấn nói: "Khôn ca, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cung cấp cho quán của các anh hàng tốt nhất. Tôi gọi điện cho bạn bè ở Đông Bắc ngay đây. Không được, tôi phải đích thân đi một chuyến mới được."
Nói xong, hắn định rời đi.
Vương Khôn gọi: "Cậu có đi Đông Bắc thì cũng không thiếu một ngày nửa ngày. Nếu đã tới rồi thì cứ ăn một bữa cơm ở quán tôi đã. Để Trụ Ngố dùng đồ cậu mang tới làm mấy món xem sao."
Lưu Quang Phúc đương nhiên sẽ không từ chối. Quán ăn Vương Khôn mở, vẫn là một nơi cao cấp, hắn vẫn chưa có cơ hội được ăn ở đây bao giờ.
Trụ Ngố trở lại bếp, rất nhanh đã chuẩn bị xong đồ ăn. Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, Lưu Quang Phúc càng tin tưởng hơn vào kế sách mà Vương Khôn nói. Đồ ăn ngon như vậy, nếu không cần thì quán cơm của hắn cũng có thể dùng đến.
Chờ hắn rời đi, Trụ Ngố lắc đầu: "Đám con cái nhà họ Lưu, vốn đã bất hiếu rồi. Lưu Quang Phúc sau này mà giàu lên, đoán chừng lại càng không biết hiếu thảo."
"Năm đó bà cụ điếc cũng đã nói, cha mẹ bất từ, con cái bất hiếu, giờ quả nhiên ứng nghiệm rồi."
Vương Khôn tức giận nói: "Bà ta nói thế là để nhắc nhở Lưu Hải Trung à? Bà ta là đang đổ thêm dầu vào lửa, để Lưu Hải Trung càng thêm nghiêm khắc dạy dỗ anh em bọn họ.
Dịch Trung Hải ngày nào cũng tuyên dương phải hiếu thảo, cũng không thấy ông ta khuyên nhủ Lưu Hải Trung một tiếng."
Trụ Ngố giờ cũng đã biết, cười cười ngượng ngùng, quay người trở về bếp sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận