Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 720: Tần Hoài Như gõ cửa (length: 8372)

Sau khi đến tứ hợp viện, Tần Hoài Như liền phát hiện ra một hiện tượng. Trụ ngốc thích đứng ngoài cửa nhìn nàng giặt quần áo, còn Dịch Trung Hải lại thích trốn trong nhà, ngồi ở hướng cửa trước nhìn vợ hắn.
Hai người bọn họ thích xem, mà lại chịu chi tiền, Tần Hoài Như cũng không để ý chuyện giặt quần áo cho bọn họ nhìn.
Chuyện này cứ duy trì như vậy hơn mười năm, thật sự là không dễ dàng chút nào.
Chuyện bên Trụ ngốc thì đã sớm giải quyết. Lúc rảnh rỗi, để cho hắn chiếm chút lợi lộc là được rồi. Việc giặt quần áo cho Trụ ngốc nhìn, mục đích cũng đã thay đổi, chính là để cho Trụ ngốc thấy được sự cần cù của nàng, thấy được nàng khó khăn, sau đó dễ dàng tìm Trụ ngốc vay tiền.
Còn chỗ Dịch Trung Hải thì không dễ đối phó, lão già này quá ngoan cố, nhiều năm như vậy, cái tật xấu này không hề thay đổi.
Hôm nay trong viện họp, bề ngoài là do Dịch Trung Hải chủ trì, kỳ thực chính là bà cụ điếc đứng sau chỉ đạo.
Với sự hiểu biết của Tần Hoài Như đối với Dịch Trung Hải, thì chắc chắn Dịch Trung Hải không hài lòng với kết quả cuộc họp.
Chính vì lẽ đó, Dịch Trung Hải nhất định sẽ phải nhìn nàng giặt quần áo.
Tần Hoài Như quen Dịch Trung Hải đến vậy, nhưng vẫn không rõ tại sao ông ta lại có cái sở thích này.
Mới vừa vào cửa, nàng đã thấy Dịch Trung Hải ngồi trong nhà, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ cái ao bên cạnh. Không cần hỏi, nhất định là đang đợi nàng giặt quần áo.
Nhưng vì chuyện Lâu Hiểu Nga ly hôn, nhất định phải rời khỏi tứ hợp viện. Lúc này, đây là cơ hội tốt nhất để lấy lòng Vương Khôn, nàng không thể bỏ qua.
Kế hoạch của Tần Hoài Như rất tốt, đáng tiếc sự việc lại chênh lệch rất nhiều so với những gì nàng nghĩ.
Giả Trương thị cứ ở trong phòng ngủ, không biết chuyện bát quái trong viện, cho nên không hay biết gì. Lâu Hiểu Nga vẫn không hề rời đi, mà vẫn ở tại nhà Vương Khôn.
Tần Hoài Như vừa tan làm, xông thẳng vào nhà, không quan tâm đến chuyện bát quái trong viện. Với sự hiểu biết của nàng về người trong viện, những bà lão này chắc chắn đang bàn tán chuyện ly hôn của Lâu Hiểu Nga. Chuyện này nàng đều biết, nên không để ý.
Đối diện với Dịch Trung Hải, tâm tình của Tần Hoài Như vô cùng tồi tệ. Ban ngày họp hành, nhìn như ông ta chủ trì, nhưng lại cảm thấy chẳng liên quan gì đến ông ta.
Kết quả cuộc họp không chỉ khác xa với những gì ông ta nghĩ, mà còn mang đến cho ông ta một phiền phức ngập trời.
Dịch Trung Hải cho rằng đây là do bà cụ điếc cố ý sắp đặt, thậm chí còn đặc biệt lợi dụng ông ta. Cho nên sau khi kết thúc cuộc họp, ông ta hoàn toàn không để ý đến bà cụ điếc. Đến buổi trưa cũng không để bà cụ điếc vào nhà ăn cơm.
Khó khăn lắm mới đến buổi tối, Tần Hoài Như tan việc, có thể tranh thủ ngắm cảnh đẹp một chút. Ai ngờ Tần Hoài Như về đến phòng là không ra ngoài nữa. Bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể từ bỏ cái ý nghĩ này.
Tần Hoài Như thấy Dịch Trung Hải thu lại ánh mắt, liền lập tức lặng lẽ mở cửa, nhanh chóng chạy ra tiền viện.
Lúc này phần lớn mọi người trong viện đều đang ở nhà ăn cơm, cơ bản không có ai ở ngoài.
Tần Hoài Như chỉnh sửa lại quần áo, cố ý cởi một nút áo trên ngực, để lộ làn da trắng nõn.
Sau đó, Tần Hoài Như ở trong lòng tự nhủ, nhất định không được quên gõ cửa, liên tục nhắc nhở bản thân ba lần, mới hướng nhà Vương Khôn đi tới.
Từng bước chân nàng bước đi, mang theo sự vui sướng hân hoan.
Đến trước cửa nhà Vương Khôn, Tần Hoài Như liền ngửi thấy mấy mùi thơm. Cẩn thận phân biệt, liền đoán được có mùi thịt bò, mùi thịt kho tàu, còn có cả sườn và thịt gà.
Ánh mắt Tần Hoài Như lúc đó liền đỏ lên, Vương Khôn hai anh em, không ngờ lại ăn những bốn món thịt, như vậy có quá xa xỉ không.
Đãi ngộ tốt như vậy, chính là đến tết, nhà bọn họ cũng không được ăn. Ăn tết bữa ngon nhất cũng chỉ có một con gà, một cân thịt heo, còn lại chủ yếu là xu hào và bắp cải.
Ngay lúc Tần Hoài Như định đẩy cửa thì nàng lại ngửi thấy mùi cơm thoang thoảng.
Nghĩ đến cơm ăn cùng thịt, cái vị đó, nước miếng nàng thật không kìm được.
Mùi thơm trong phòng, càng thêm kiên định quyết tâm của Tần Hoài Như muốn biến Vương Khôn thành Trụ ngốc.
Tần Hoài Như hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ vài tiếng lên cửa. Nàng lo lắng Vương Khôn sẽ không cho nàng mở cửa, nên không định lên tiếng.
Vương Khôn đang ở trong phòng làm đồ ăn, nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng là nhà Điền Hữu Phúc. Hết cách rồi, ở tứ hợp viện thói quen gõ cửa chỉ có mấy nhà đó. Còn những người khác nếu nể mặt thì có thể đứng ngoài cửa gọi một tiếng.
Nhiều người lại giống như Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như, trực tiếp đẩy cửa vào.
"Ai vậy!"
Tần Hoài Như mím môi không nói gì.
Vương Khôn đợi một lát, thấy không ai trả lời, còn tưởng mình nghe lầm, liền không để ý nữa.
Tần Hoài Như đợi một hồi, thấy Vương Khôn không mở cửa, trong lòng có chút nóng nảy, tiếng gõ cửa lần nữa liền lớn hơn rất nhiều.
Lâu Hiểu Nga vừa nãy đang ở trong phòng kèm Tuyết Nhi làm bài tập, nghe thấy tiếng gõ cửa này, không thể không đi ra: "Vương Khôn, ai gõ cửa vậy?"
"Không biết nữa. Ta hỏi rồi mà không ai đáp."
Tần Hoài Như đứng ở bên ngoài, nghe thấy giọng Lâu Hiểu Nga, trong lòng vô cùng tức giận. Lâu Hiểu Nga ly hôn rồi, còn ở lại tứ hợp viện làm gì chứ.
Trong lòng có bực tức, làm việc cũng mất bình tĩnh, Tần Hoài Như liền quên đi phép lịch sự gõ cửa, dùng sức đẩy cửa phòng Vương Khôn một cái.
Cửa phòng Vương Khôn bên trong có cài then, một là để phòng Tần Hoài Như kiểu người không mời mà đến, ngoài ra còn để tránh bên ngoài lạnh, không bị gió thổi mở.
Đẩy hai cái mới nhớ, nơi này không phải ổ heo của Trụ ngốc, mà là nhà Vương Khôn.
Lâu Hiểu Nga nghi ngờ hỏi: "Ai vậy! Hứa Đại Mậu, có phải là anh không? Tôi nói cho anh biết, đừng có mà lại đến đây ăn chực. Tốt nhất là đừng tới ăn cơm. Mấy món ăn này đều là tiền tôi bỏ ra mua đó."
Chỉ có gõ cửa mà không nói gì, khiến Lâu Hiểu Nga liền nghĩ ngay đến Hứa Đại Mậu. Trước khi rời đi, nàng biết Hứa Đại Mậu trong phòng không có gì để ăn.
Tuy rằng biết người đó không phải là Tần Hoài Như, nhưng Tần Hoài Như nghe xong cũng thấy khó chịu. Cùng là phụ nữ, dung mạo của nàng so với Lâu Hiểu Nga còn xinh đẹp hơn, mà còn sinh được con nữa.
Nhưng số phận của hai người thật không giống nhau. Nàng mỗi ngày phải vất vả làm việc, mà trong tay lại chẳng có bao nhiêu tiền. Lâu Hiểu Nga thì cứ như kẻ ngốc, đem tiền đưa cho người khác, mà trong tay lại không hề thiếu tiền.
Thôi thì, đã đến đây rồi, cũng phải thử một chút, nàng còn muốn hỏi Lâu Hiểu Nga tại sao ly hôn rồi mà còn ở lại tứ hợp viện.
"Vương Khôn, Hiểu Nga, là tôi, Tần Hoài Như. Mọi người mở cửa một chút đi, tôi có việc muốn nói."
Vương Khôn và Lâu Hiểu Nga liếc nhìn nhau, không sao ngờ được người gõ cửa lại là Tần Hoài Như.
"Tần Hoài Như, cô có chuyện gì, thì cứ nói ở đây đi. Chúng tôi nghe được mà."
Tần Hoài Như không cam lòng, liên tục gõ cửa không ngừng, một bộ dạng không mở cửa cho nàng thì nàng cũng sẽ không dừng lại.
Bất đắc dĩ, Lâu Hiểu Nga chỉ đành phải mở cửa, nhưng vẫn đứng chặn cửa, không cho nàng đi vào.
"Tần Hoài Như, giờ cô có thể nói rồi đó!"
Tần Hoài Như không mở miệng, mắt cứ nhìn chằm chằm lên trên bàn. Trên bàn để năm cái đĩa thức ăn, không chỉ có thịt, mà còn có cả trứng rán, đậu phộng rang, trong nồi còn có một nồi sườn sắp ra lò.
Liếm môi một cái, Tần Hoài Như liền hỏi: "Lâu Hiểu Nga, cô và Hứa Đại Mậu ly hôn rồi, sao còn ở trong viện chúng tôi vậy? Một người ly hôn như cô, mà Vương Khôn vẫn còn độc thân, không sợ người ta dị nghị sao?"
Lâu Hiểu Nga lườm một cái, trong lòng vô cùng oán hận: "Cô muốn nói chỉ có thế này thôi à. Tôi có ở nhà cô đâu mà cô quản? À, đúng rồi, trong nhà Hứa Đại Mậu chỉ có một mình, lại thiếu người ủ ấm chăn đó."
Tần Hoài Như không hiểu ý Lâu Hiểu Nga nói: "Ý cô là gì?"
Lâu Hiểu Nga khinh thường nói: "Giữa mùa đông, nhà kho nhỏ lạnh lẽo thế, không bằng ở nhà ấm áp."
Tần Hoài Như lập tức hiểu ý của Lâu Hiểu Nga, đây là đang nói để cho nàng sau này đừng có cùng Hứa Đại Mậu chui vào nhà kho nhỏ nữa.
Mặc dù trong nhà Hứa Đại Mậu ấm áp thật đấy, nhưng cũng đâu thể an toàn bằng nhà kho nhỏ kia chứ.
Để tỏ vẻ sự trong sạch của mình, Tần Hoài Như liền chảy nước mắt: "Sao cô có thể bôi nhọ thanh danh của tôi như thế chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận