Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 297: Lý Hoài Đức muốn rượu (length: 8477)

Từ biệt Hứa Đại Mậu, Vương Khôn đi ngay đến phòng làm việc của Lý Hoài Đức, hắn lúc này, khẳng định đang ở chỗ này chờ Vương Khôn đưa rượu thuốc.
Quả nhiên, Vương Khôn nhẹ nhàng vừa gõ cửa, liền nghe thấy giọng của Lý Hoài Đức.
"Vào đi."
Vương Khôn xách theo rượu, đi vào."Lý xưởng trưởng, đây là rượu của ông."
Lý Hoài Đức thấy Vương Khôn, liền cười đứng lên."Quá tốt rồi, rượu lần trước cậu tặng, tôi cũng uống hết rồi."
Vương Khôn mang theo áy náy nói: "Rượu thuốc cách điều chế thật sự không dễ làm, nên mới chậm trễ. Lý xưởng trưởng, ngài đừng trách."
Lý Hoài Đức vừa cười vừa nói: "Không sao. Cậu ngồi xuống đi. Tôi rót cho cậu chén trà."
"Ngài quá khách khí rồi!"
Lễ có đi có lại, tất có mong muốn.
Lý Hoài Đức đối với Vương Khôn rất khách khí, nhưng bởi vì thân phận của hắn, luôn là có chút e dè. Mỗi lần đều là đưa cho hắn một đống phiếu, hơn nữa không nói lời lôi kéo.
Lý Hoài Đức đặt chén trà xuống, hỏi: "Chỗ cậu còn rượu thuốc không, có thể cho thêm tôi hai bình được không."
Vương Khôn suy nghĩ một chút, lần trước Lý Hoài Đức cũng đã nói chuyện này, hắn cũng dùng lý do sản lượng không nhiều để lừa gạt qua. Nhưng cũng không thể luôn từ chối Lý Hoài Đức, lần này liền định thỏa mãn ông.
"Lý xưởng trưởng, chỗ tôi ngược lại còn hai bình, nhưng hiệu quả có hơi kém so với rượu ông đã uống. Nhưng ông yên tâm, vẫn không có vấn đề gì đâu."
Lý Hoài Đức vốn tưởng rằng Vương Khôn sẽ còn từ chối ông, như vậy ông chỉ có thể đem phần của mình ra. Nhưng ông thật sự không nỡ, dù sao dựa vào rượu thuốc của Vương Khôn, ông hưởng thụ rất nhiều những cảm giác tuyệt vời chưa từng có.
Nghe được Vương Khôn đồng ý, ông vui mừng quá đỗi.
"Hơi kém một chút? Cậu nói cụ thể là kém ở chỗ nào?"
Vương Khôn nhỏ giọng nói: "Những rượu này không có hiệu quả như loại ông uống."
Lý Hoài Đức nhất thời hiểu ý của Vương Khôn, ông liền càng cao hứng hơn. Ông tìm Vương Khôn đòi rượu, là vì biếu quà. Nhưng người nhận quà lại là nhạc phụ của ông, trong lòng ông còn lo lắng nhạc phụ uống rượu của ông, xảy ra tình huống giống như ông.
Vương Khôn vừa nói như vậy, đơn giản quá hợp với ý ông.
"Vậy thì tốt. Tôi cũng không giấu diếm cậu, lần này là có một trưởng bối cần, tuổi ông ấy lớn rồi, tôi lo uống rượu thuốc, sẽ xảy ra chuyện."
Vương Khôn lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.
Lý Hoài Đức hỏi: "Vậy khi nào thì cậu đưa rượu đến cho tôi?"
Vương Khôn không muốn làm khó, liền nói: "Vừa hay trong xe tôi còn để hai bình, là chuẩn bị tan làm đưa cho Vương chủ nhiệm ở khu phố. Hay là tôi đưa hai bình này cho ông trước, tan làm tôi sẽ về nhà lấy thêm hai bình."
Lý Hoài Đức gật đầu, Vương Khôn quay lại xe, giả vờ từ trong xe lấy hai bình rượu đưa cho Lý Hoài Đức.
Lần này, Lý Hoài Đức tự nhiên không thể không đãi ngộ Vương Khôn, lại đưa cho hắn một nắm phiếu, trong đó còn có cả mấy tờ phiếu rượu.
Vương Khôn cầm đồ xong, liền chuẩn bị rời đi, không may lại đụng phải Trụ ngố đến, liền bị hắn ngăn lại.
"Vương Khôn, chuyện buổi sáng cậu cũng thấy rồi đúng không. Cho dù cậu có thừa nhận hay không, một đại gia cũng đã thật lòng thật dạ giúp đỡ người khác. Cậu đừng nói nhà Tần tỷ không khó khăn, giúp Tần tỷ có tính là gì."
Vương Khôn bất đắc dĩ nhìn Trụ ngố, cảm giác hắn còn ngốc hơn so với hôm qua gặp. Hắn đều đã nói rõ như vậy rồi, người trong viện ai cũng nhìn ra được, Dịch Trung Hải không tình nguyện giúp Tần Hoài Như, đến cho vay tiền cũng không nỡ.
Sao kẻ ngốc này lại không nhìn ra thế.
"Cậu cầm đồ người ta nhưng không gọi là giúp người, vậy gọi là làm màu."
"Cậu có ý gì? Cái gì gọi là làm màu?"
Vương Khôn giải thích: "Làm màu chính là làm ra vẻ cho người khác nhìn. Chuyện buổi sáng rõ ràng là làm ra cho mọi người nhìn, mọi người đều không ngốc, ai mà không nhìn ra."
Trụ ngố không phục, kích động nói: "Nói bậy. Một đại gia chủ động tìm đến tôi, phải cho tôi mượn tiền, để tôi giúp Tần tỷ. Sao cậu lại nói một đại gia là làm màu được?"
Rõ ràng như vậy rồi, Trụ ngố vẫn tin tưởng Dịch Trung Hải, xem ra công phu lừa người của Dịch Trung Hải cũng rất được đấy. Chỉ cần ngón này, sau này đi lừa tiền điện thoại cũng là chuyện dễ dàng.
"Cậu cũng nói rồi, ông ta biết cậu không có tiền, vậy tại sao phải cho cậu mượn tiền để cậu giúp Tần Hoài Như? Sao ông ta không tự giúp? Ông ta trực tiếp đưa cho Tần Hoài Như, không phải là nhanh hơn thông qua tay cậu à?"
"Nhỡ ông ta đưa tiền cho cậu mượn, mà cậu không cho Tần Hoài Như mượn, thì sao đạt được mục đích giúp Tần Hoài Như."
Trụ ngố không nghĩ được sâu như Vương Khôn, nhưng vẫn cứ phải phản bác. Vương Khôn có thể không tin vào tài nấu nướng của hắn, nhưng tuyệt đối không thể không tin hắn có tấm lòng giúp đỡ Tần Hoài Như.
"Cậu nói bậy, sao tôi lại không cho Tần tỷ mượn tiền. Chỉ cần tôi có tiền, tôi nhất định sẽ cho Tần tỷ."
Nghĩ đến bà cụ điếc bắt hắn thề, Trụ ngố lòng tin cũng có hơi không đủ. Ở trong lòng thêm một câu, trừ số tiền mười đồng mà bà cụ điếc cho hắn mượn.
Trụ ngố không thể không bội phục bà cụ điếc lợi hại, một lời thề mà khiến mình không dám tùy tiện giúp Tần Hoài Như. Nhưng hắn cũng không hiểu, lợi hại như bà cụ điếc, tại sao lại không có cách nào đối phó Vương Khôn.
~Nếu bà cụ điếc có thể thu thập Vương Khôn, thì hắn cũng không cần phải tranh cãi với Vương Khôn nữa. Không có Vương Khôn, ai dám nói Dịch Trung Hải không muốn giúp người.
Vương Khôn không có tâm trạng giúp Trụ ngố sửa đổi tư tưởng, việc đó quá khó. Muốn sửa được Trụ ngố, thì phải khiến hắn nghĩ khác về những người trong viện. Nhưng việc này là không thể nào, Trụ ngố căn bản không muốn làm như vậy.
"Được rồi, nếu cậu muốn giúp Tần Hoài Như, thì cứ đàng hoàng mà làm, tranh thủ để Tần Hoài Như có được cuộc sống tốt. Tôi không muốn giúp bà ấy, cậu cũng đừng có chạy trước mặt tôi mà tuyên dương cái kiểu của Dịch Trung Hải. Lần sau, tôi sẽ không nương tay với cậu nữa đâu."
"Cậu..." Trụ ngố tức giận nhìn Vương Khôn, "Sao cậu không có chút tình thương nào thế. Tần tỷ vất vả lắm, bà ấy là phụ nữ, vừa phải chăm sóc bà già Giả Trương thị độc ác, vừa phải lo cho ba đứa con."
"Tôi nói cho cậu biết, làm người không thể chỉ nghĩ cho riêng mình. Tần tỷ gặp khó khăn, mọi người không giúp đỡ một tay. Đến khi cậu gặp chuyện thì đừng trách mọi người không giúp cậu."
Vương Khôn cười ha ha, "Mọi người không gây phiền phức lên đầu tôi, tôi đã cảm ơn rồi. Tôi chưa bao giờ trông cậy vào đám người ích kỷ giúp mình cả. Được rồi, tôi phải về phòng bảo vệ, cậu có muốn đi cùng không."
Trụ ngố nhất thời không dám nói gì, hắn không muốn đi cùng Vương Khôn về phòng bảo vệ, vội vàng nhường đường cho Vương Khôn.
Vương Khôn lái xe ba gác đi mất.
Trụ ngố hướng theo bóng lưng của Vương Khôn hét lớn: "Cậu mới là người ích kỷ, ở xưởng thép cán không có ai ích kỷ hơn cậu."
"Trụ ngố, cậu đang nói ai ích kỷ đấy?" Lưu Lam cười tươi rói đứng ở phía không xa.
Nàng vừa đi hỏi Lý Hoài Đức về chuyện sắp xếp đãi tiệc, tự nhiên bị Lý Hoài Đức chiếm tiện nghi không ít. Lý Hoài Đức có rượu thuốc, liền muốn lôi kéo Lưu Lam thử chút.
Lưu Lam sợ người khác phát hiện, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc của Lý Hoài Đức. Tuy vậy, nàng cũng hứa với Lý Hoài Đức, lúc nào rảnh sẽ thỏa mãn ông ta.
Từ phòng làm việc của Lý Hoài Đức đi ra, đúng lúc thấy Trụ ngố đang ở đây la hét, lòng tò mò của nàng nổi lên.
Trụ ngố cũng không giấu giếm ý định của Vương Khôn, hướng về Lưu Lam oán trách: "Còn ai nữa, đương nhiên là Vương Khôn rồi. Lưu Lam, cậu đến phân xử xem..."
Trụ ngố liền kể chuyện buổi sáng đã xảy ra, một năm một mười không thiếu chi tiết. Hắn trông cậy vào Lưu Lam giúp tuyên truyền một chút, để danh tiếng Dịch Trung Hải nổi lên.
Nào ngờ, hắn còn chưa nói xong, Lưu Lam đã ngắt lời hắn."Tôi cứ tưởng là chuyện gì chứ, tin này, mọi người trong xưởng cũng biết hết cả rồi. Tôi thấy Vương Khôn nói cũng không sai. Dịch Trung Hải muốn giúp Tần Hoài Như thì đưa thẳng tiền cho bà ấy là được, ông ấy đâu có thiếu tiền, cần gì phải thông qua tay cậu."
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận