Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 134: Diêm gia nói hôn sự (length: 8514)

Trong sân trước, nhà Diêm Phụ Quý cũng đang triệu tập một cuộc họp khẩn cấp. Chủ đề của cuộc họp chính là làm thế nào để ứng phó với cục diện tiếp theo.
Diêm Giải Thành bây giờ không quan tâm đến chuyện trong sân, tâm trí của hắn đều đặt ở Vu Lỵ, chuẩn bị tìm cơ hội kết hôn với nàng.
Mấy đứa con khác của nhà họ Diêm, đối với Vương Khôn còn có hảo cảm. Đặc biệt là Diêm Giải Phóng và Diêm Giải Khoáng, đặc biệt khâm phục Vương Khôn không sợ cường quyền, lật tung ba đại gia thống trị.
Diêm Giải Thê thì chỉ thấy thèm những món ngon trong tay Tuyết Nhi. Nàng đã nhiều lần nhìn trộm, trong tay Tuyết Nhi có rất nhiều đồ ăn ngon, thường chia cho Đậu Đậu.
Diêm Phụ Quý trong lòng do dự, không biết nên làm sao bây giờ. Đa số mọi người trong sân không tỏ thái độ phản đối, ông cũng không muốn phản đối. Thế nhưng thái độ của Vương Khôn đối với ông, một chút tôn kính cũng không có, ông lại muốn dạy dỗ Vương Khôn một chút.
Nhưng vừa nghĩ đến thủ đoạn của Vương Khôn, ông lại vô cùng sợ hãi.
Dịch Trung Hải là công nhân lâu năm của xưởng cán thép, sau lưng có bà cụ điếc chống lưng, không cần quá lo lắng bị Vương Khôn trả thù. Ông thì không thể như vậy, nếu thật sự bị giam vào đồn công an giống như Dịch Trung Hải, công việc của ông cũng chưa chắc đã giữ được.
Cho dù chiến thắng Vương Khôn, cái được chưa chắc đã là của ông. Nghĩ đến đây, Diêm Phụ Quý đã quyết định.
"Các ngươi nghe kỹ đây, gần đây đừng có gây mâu thuẫn với Vương Khôn, nhà chúng ta không cần phải để ý đến mâu thuẫn của lão Dịch và Vương Khôn."
Diêm Giải Thành thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự lo lắng nhà họ Diêm cũng ra mặt. Lần trước đã mất hai trăm đồng, làm cho hắn phải dời ngày kết hôn. Lần này tuyệt đối không thể trì hoãn thêm nữa. "Cha, vốn dĩ nhà chúng ta đâu có liên quan gì, dựa vào cái gì mà bắt nhà chúng ta tham dự vào chứ. Chuyện quan trọng nhất của nhà ta bây giờ là hôn sự của con và Vu Lỵ."
Diêm Phụ Quý có chút khó chịu hừ một tiếng. Cưới con dâu là phải tốn tiền, ông có chút không nỡ lấy ra.
"Nhìn xem cái bộ dạng kia của ngươi kìa, muộn cưới vợ mấy ngày thì có thể chết đói hay sao."
Diêm Giải Thành phản bác: "Cha, nhà mình đã xài nhiều tiền như vậy cho Vu Lỵ, nếu như con không cưới nàng về, chẳng phải là lãng phí nhiều tiền như vậy sao? Nếu như cha trả hết số tiền kia cho con thì con sẽ không vội cưới vợ."
Tam đại mụ sốt ruột nói: "Sao lại như vậy được chứ. Đứa bé Vu Lỵ này là nhà mình đã nhắm trúng, còn bỏ ra nhiều tiền như vậy nữa, không thể mất trắng được. Con nhanh chóng cùng nàng bàn bạc chuyện kết hôn đi."
"Mẹ, người con một xu cũng không có, làm sao mà kết hôn được. Đừng trách con không báo trước cho mọi người biết. Nếu mà còn trì hoãn nữa thì hôn sự của con và Vu Lỵ nhất định tan. Con sợ là nếu không kết hôn được, thì những gì con đã hứa với mọi người cũng không tính nữa."
Diêm Phụ Quý sẽ không bỏ tiền ra cho Diêm Giải Thành cưới vợ một cách vô ích. Lúc đầu xem mắt đã nói rõ rồi, sau khi Diêm Giải Thành kết hôn thì phải trả hết các chi phí đám cưới. Có cái hứa hẹn này, Diêm Phụ Quý mới bỏ tiền ra, để Diêm Giải Thành tìm được đối tượng là Vu Lỵ.
Diêm Giải Thành rất vừa ý, cũng đồng ý sau khi kết hôn sẽ trả tiền lại cho gia đình.
Bây giờ đột nhiên không thừa nhận nữa, thì coi như là toàn bộ số tiền đều mất trắng.
Diêm Phụ Quý suy nghĩ một lát, cũng không thể kéo dài, để cho con trai không cưới được vợ. "Con muốn cùng Vu Lỵ sớm kết hôn, cũng được thôi. Nhưng kết hôn dù sao cũng là chuyện của riêng con, nhà mình cho con tiền, con nhất định phải trả lại."
Diêm Giải Thành không hiểu, nói: "Con chẳng phải đã đồng ý trả tiền lại rồi sao? Mỗi tháng đưa cho nhà mười đồng."
"Cái đó là trước đây, còn hai trăm đồng mà nhà mình đã mất thêm thì con nhất định phải chịu một phần. Bốn anh em các con mỗi người chịu năm mươi đồng."
Bốn đứa con nhà họ Diêm lập tức phản đối. Đáng tiếc, cả bốn đều không có năng khiếu tốt, không học được tài tính toán của Diêm Phụ Quý, nên thua dưới tay Diêm Phụ Quý.
Thuyết phục được mấy đứa con, Diêm Phụ Quý vui vẻ hẳn lên, "Giải Thành, con nhanh chóng bàn bạc với Vu Lỵ, chúng ta chọn ngày lành tháng tốt rồi làm đám cưới."
Diêm Giải Thành nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Cha, thế còn chuyện cỗ bàn thì sao?"
Diêm Phụ Quý vừa nghĩ đến việc mời đầu bếp thì lại thấy đau lòng. Sau khi suy nghĩ một lát ông mới lên tiếng: "Con đưa tiền cho cha, cha đi tìm Trụ ngố. Tay nghề nấu nướng của Trụ ngố cũng rất được, có hắn ra mặt thì chắc chắn sẽ không làm con mất mặt."
Cuối cùng không còn cách nào, Diêm Giải Thành đành phải móc năm đồng ra để mời Trụ ngố làm đầu bếp.
Sau khi tan họp, mấy người Điền Hữu Phúc cũng lần lượt về nhà. Điền Hữu Phúc vừa về đến nhà, thấy hai đứa con không có nhà, liền đoán là bọn chúng đến nhà Vương Khôn.
Hai đứa trẻ đến nhà chơi, Vương Khôn cũng không thể đuổi chúng ra ngoài, nên để cho chúng ở lại nhà. Lâu Hiểu Nga vô cùng vui vẻ, liên tục gắp thức ăn cho Tuyết Nhi và Đậu Đậu. Trong tiếng gọi "Hiểu Nga tỷ" của hai đứa trẻ nàng đã như lạc lối.
"Tiểu Khôn, Đậu Đậu có ở nhà con không?"
"Ba về rồi." Đậu Đậu vừa nghe thấy giọng của Điền Hữu Phúc, liền cười nói lớn.
Vương Khôn cho Điền Hữu Phúc vào nhà, thấy Đậu Đậu và Tiểu Vĩ ở đây thì Điền Hữu Phúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Điền Hữu Phúc cũng không giấu diếm, kể lại toàn bộ chuyện họp cho Vương Khôn nghe.
Sau khi Vương Khôn nghe xong thì cũng không thấy lạ, chiêu này cũng không có gì cao siêu, chỉ là cái trò ức hiếp người vì thời này ít người có kiến thức mà thôi. Vương Khôn thầm nghĩ, ta nhiều nhất chỉ ở cùng với các người trong mười năm nữa thôi, chút thủ đoạn cỏn con này có thể đối phó được ai chứ.
Cho dù trong sân không ai kết giao với ta, thì ở ngoài sân có rất nhiều người, có chuyện gì ta không thể nhờ nhân viên tạp vụ của xưởng cán thép giúp một tay sao, cần gì phải đi tìm mấy người các ngươi làm gì.
"Điền đại ca, không sao đâu. Đều chỉ là mấy thủ đoạn nhỏ, không đáng để nhắc tới. Anh có muốn ngồi xuống uống chút gì không?"
Điền Hữu Phúc nhìn Hứa Đại Mậu có vẻ say bí tỉ, cuối cùng vẫn lắc đầu kiên quyết.
Vương Khôn biết mọi người có chút xa lánh với Hứa Đại Mậu, mà Hứa Đại Mậu cũng thực sự không phải người tốt, nên cũng không ép.
Ngoài hai nhà kết liên minh với Vương Khôn ra, các nhà khác cũng đang bàn về chuyện trong cuộc họp.
Trong nhà Tiền Anh Vũ, mẹ của nàng vừa về đến nhà liền nói hai chữ "làm càn". "Anh Vũ à, Vương Khôn đây là đang gây chuyện lớn rồi. Con nói xem nhà chúng ta nên làm gì đây?"
Tiền Anh Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ, chẳng phải chúng ta đã nói là muốn liên minh với Vương Khôn rồi sao? Hắn là trưởng phòng bảo vệ, còn một đại gia thì cùng lắm cũng chỉ có chút mặt mũi trước mặt Dương xưởng trưởng mà thôi, còn bà cụ điếc chẳng qua chỉ là gia đình liệt sĩ, đâu có đấu lại được với hắn."
Mẹ Tiền nghe vậy thì hiểu ý con trai. Đây là ý định tiếp tục liên minh với Vương Khôn. Tài năng của Vương Khôn quả thật không nhỏ, nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới tới, nền tảng còn quá nông cạn.
"Mẹ cũng không phản đối con làm như vậy, nhưng con cũng nên suy nghĩ một chút, con trai của con mới hai tuổi thôi. Một đại gia dù gì cũng là công nhân bậc tám trong xưởng, nhỡ mà hắn cố ý gây khó dễ cho con trong xưởng thì sao?"
Tiền Anh Vũ lắc đầu nói: "Mẹ, con biết mẹ lo lắng điều gì, bây giờ con cũng là công nhân bậc bốn, với hắn không chung phân xưởng, đừng hòng mà tùy tiện đối phó được con. Mẹ, mẹ không thấy hai ngày nay cuộc sống của chúng ta mới là dễ chịu hơn sao? Con vẫn còn nhớ khi con trai con mới chào đời, vợ con không có sữa. Cả nhà mình cắn răng mua chút đồ ăn ngon về bồi bổ cho vợ con. Kết quả cuối cùng thế nào, không chỉ đưa cho nhà bà cụ điếc mà còn phải đưa cho nhà Tần Hoài Như nữa. Bao nhiêu đồ như vậy, nhà chúng ta chỉ ăn được có vài miếng."
Nói đến đây, cả nhà Tiền gia đều thấy đau lòng. Đặc biệt là vợ của Tiền Anh Vũ, chút nữa thì không giữ được con trai.
Tiền Anh Vũ lau nước mắt trên mặt, "Trước kia là con không hiểu biết, để cho mọi người chịu thiệt. Bây giờ con không muốn để cho mọi người bị oan ức nữa."
Mẹ Tiền gật đầu mạnh, "Tốt, mẹ ủng hộ con, nhà chúng ta sẽ liên minh với Vương Khôn. Còn thằng em trai của con, lúc trước nghịch ngợm cùng Bổng Ngạnh, vô tình đẩy trúng Bổng Ngạnh, chúng nó không ngờ lại xúi Trụ ngố ra tay với em trai con. Mối thù này, chúng ta cùng nhau trả."
Nhà họ Tiền cũng đã đồng ý ý kiến, chuẩn bị đối đầu với bà cụ điếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận