Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 831: Phá hư thành công (length: 8306)

"Ai, Kinh Như về chưa?"
"Chưa ạ."
"Con bé này đi đâu rồi. Nhà vệ sinh ta cũng tìm, ngõ ngách cũng tìm, cũng không thấy bóng dáng con bé đâu."
Mặt Trụ Ngố liền biến sắc: "Có phải thằng cháu Hứa Đại Mậu kia lại phá đám ta không. Để ta đi tìm hắn."
Tần Hoài Như ngăn Trụ Ngố lại: "Ngươi đừng nóng. Hứa Đại Mậu không có ở nhà. Ta chỉ lo Hứa Đại Mậu phá hỏng buổi xem mắt của ngươi, sáng sớm đã đến nhà Hứa Đại Mậu xem, nhà hắn khóa cửa rồi."
Trụ Ngố thấy Tần Hoài Như nói thật, liền không còn nghi ngờ Hứa Đại Mậu: "Hay là ngươi đi trung tâm thương mại tìm xem? Có khi nào con bé đi dạo trung tâm thương mại rồi không."
Tần Hoài Như còn mong Trụ Ngố lề mề thêm chút thời gian, liền đồng ý luôn.
Giả Trương thị an ủi Trụ Ngố: "Gái thôn quê, đừng thấy nhà nó rời Bắc Kinh có hai mươi dặm đường, bình thường có mấy khi vào thành đâu. Nhìn cái gì cũng thấy lạ. Cứ yên tâm đi, đến bữa cơm nó sẽ về thôi."
Trụ Ngố khó khăn lắm mới tìm được một người vừa ý như vậy, nào có cam lòng bỏ qua, vội vàng bỏ công cụ xuống nói: "Có thể con bé lạc đường rồi, để con cũng đi tìm chút."
Giả Trương thị nhìn qua, cơm còn chưa nấu xong, làm sao mà đi được: "Đừng có nói linh tinh, Kinh Như là người sống sờ sờ, còn có thể mất được chắc. Ngươi mau nấu cơm cho xong, Hoài Như nhất định sẽ tìm được con bé về thôi."
Trụ Ngố chỉ đành lo lắng bắt đầu nấu cơm.
Tần Kinh Như đã suy nghĩ kỹ, điều kiện của Trụ Ngố dù có tốt hơn nữa cũng không thể đồng ý: "Đại Mậu ca, đa tạ anh nha. Nếu không có anh nhắc nhở, thì em xong rồi. Chuyện hôn sự này em chắc chắn không đồng ý. Em dù là gái thôn quê, nhưng em cũng có tiêu chuẩn của em. Trụ Ngố tác phong không đứng đắn, em chắc chắn không thể gả."
Hứa Đại Mậu âm thầm vỗ tay ăn mừng: "Như vậy mới được. Kinh Như, chuyện chúng ta nói, em đừng nói với ai biết nhé. Dù sao Tần Hoài Như cũng là chị của em, nói ra, anh sợ hai chị em sẽ trở mặt."
"Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không nói, em cũng không muốn để cho bác cả em gây phiền phức. Em thật may mắn, gặp được người tốt như anh. Thời gian cũng không còn sớm, em còn phải về nhà chị em nữa."
Hứa Đại Mậu vừa mới yên tâm, lại thấy bối rối: "Vậy em tính về kiểu gì?"
"Em không đi về thì sao mà về được. Trong người em không có một xu, chị em nói, Trụ Ngố muốn em trả lại tiền."
Hứa Đại Mậu cười ha hả: "Em đừng đùa nữa. Trên người Trụ Ngố lấy đâu ra tiền. Em có biết không, tiền lương của Trụ Ngố mấy năm nay đều giao cho chị em cả đấy."
"Không thể nào?"
"Sao lại không thể. Chuyện này ở trong viện chúng ta đều biết hết cả rồi. Chị của em đem hết số tiền kia tiêu mất, mọi người mới biết."
Tần Kinh Như bỗng nhớ ra, liền nói: "Khó trách chị em gần đây cứ là lạ. Trước kia vào dịp Tết, chị em đều mang về rất nhiều đồ cho nhà. Năm nay ăn Tết chỉ có mỗi cân thịt heo."
Hứa Đại Mậu trong lòng càng thêm khinh bỉ Trụ Ngố, tiền của mình bị quả phụ lừa, để quả phụ mang về quê khoe mẽ, loại người này, không nên tìm vợ.
"Anh cho em một ý kiến. Tiền về nhà, anh cho em, rồi anh dẫn em đi dạo Bắc Kinh một chút thì sao?"
Tần Kinh Như có chút động lòng: "Như vậy có hơi không tốt thì phải?"
Hứa Đại Mậu cố ra vẻ hào phóng: "Chút tiền này đối với anh không có nghĩa lý gì cả. Anh là người chiếu phim mà, ra ngoài chiếu một lần là có nửa tháng tiền lương rồi. Một tháng có thể ra ngoài ba bốn lần."
"Vậy anh còn có tiền hơn cả Trụ Ngố."
"Đừng so sánh anh với Trụ Ngố. Bây giờ Trụ Ngố chỉ là phụ bếp thôi, lương tháng còn chưa cao bằng chị của em."
"Không đúng. Chị em nói với em, Trụ Ngố một tháng ba mươi bảy rưỡi tiền lương, mỗi tháng đều không tiêu hết."
"Chuyện đó là trước kia rồi. Trụ Ngố với chị em quan hệ không rõ ràng, để lấy lòng chị em, nên mới trộm đồ trong xưởng, bị bắt được nên bị xuống làm phụ bếp. Đây là do anh đã giúp đỡ, van xin lãnh đạo mới không bị khai trừ. Bằng không thì đã sớm bị đuổi rồi."
"Ra vậy."
Hứa Đại Mậu vậy, một lần nữa làm đảo lộn nhận thức của Tần Kinh Như. Nàng nhớ lại chuyện Bổng Ngạnh mà Trụ Ngố kể, rõ ràng là ăn trộm, mà Trụ Ngố lại không để ý. Hóa ra Trụ Ngố cùng Bổng Ngạnh, cũng đều là kẻ trộm.
"Thôi, chuyện của họ đừng nhắc đến nữa. Để anh dẫn em đi Vương Phủ Tỉnh dạo chơi một chút."
Hai người rời khỏi công viên, liền bắt xe đến thẳng Vương Phủ Tỉnh.
Trong tứ hợp viện, Tần Hoài Như đi dạo bên ngoài nửa ngày. Các chỗ bí ẩn xung quanh, nàng đều đi hết rồi, không thấy bóng dáng của Tần Kinh Như đâu.
"Hỏng rồi, ta tìm hết xung quanh rồi, mà vẫn không tìm được Kinh Như."
Trụ Ngố nghe thấy vậy thì sốt ruột, vội vàng nói: "Thế à, gấp quá. Hay là ta đừng làm cơm nữa, ra ngoài tìm xem chút."
Lần này, Tần Hoài Như không có ngăn cản, mà làm ra vẻ đồng cảm với Trụ Ngố, rồi lại chạy theo ra ngoài.
"Trụ Ngố, ta tìm mấy ngõ nhỏ gần đây, còn ngươi đi xa xa chút. Chúng ta chia nhau tìm, thì sẽ dễ tìm thấy người hơn."
Trụ Ngố không nghĩ nhiều, liền chạy ra phía xa.
Tần Hoài Như tranh thủ tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc thấy Trụ Ngố chạy ra ngoài, mọi người trong viện liền đoán được Trụ Ngố xem mắt, lại thất bại nữa rồi. Chuyện như vậy xảy ra quá nhiều rồi, trước kia cũng thế.
Lâu Hiểu Nga không kìm được muốn chạy theo ra ngoài.
Vương Khôn ngăn nàng lại: "Ngươi ra đó làm gì?"
"Nói thừa, tất nhiên là ra xem kịch hay chứ."
"Có cái gì hay để xem. Không thấy Tần Hoài Như chạy ra chạy vào mấy chuyến, mới để cho Trụ Ngố chạy ra ngoài sao? Cho dù Tần Kinh Như có ở ngoài đó, cô ta cũng sẽ đuổi đi thôi. Ngươi chạy ra ngoài có gì để xem chứ."
Lâu Hiểu Nga rất thất vọng: "Chỉ vậy thôi sao? Tôi còn tưởng có kịch vui chứ, thế là hết rồi à?"
"Ngươi muốn thế nào, Trụ Ngố túm được Hứa Đại Mậu đánh một trận. Ngươi nghĩ lại đi, Hứa Đại Mậu sẽ không nhìn ra, chuyện này là cố ý để anh ta phá đám xem mắt của Trụ Ngố sao? Tần Hoài Như cũng chẳng lo Hứa Đại Mậu sẽ tính sổ lại với Trụ Ngố."
"Có phải anh sớm nhìn ra rồi không? Không nhắc tôi, có phải anh cố ý xem tôi bị lừa không."
Vương Khôn lắc đầu: "Tôi cũng mới nghĩ ra thôi. Ngươi không thấy, Dịch Trung Hải ra ngoài mà chưa trở về sao? Dịch Trung Hải ở Bắc Kinh không có người thân thích, cũng chẳng có mấy bạn bè. Hắn quanh năm suốt tháng, cơ bản không bao giờ rời tứ hợp viện. Hôm nay đang yên đang lành lại đi ra ngoài không thấy về, có gì lạ vậy không?"
Lâu Hiểu Nga suy nghĩ một chút: "Để tránh hiềm nghi?"
Vương Khôn gật đầu: "Cũng chỉ có nguyên nhân này. Nếu không, ngươi nghĩ xem, một người thích sĩ diện như hắn, sẽ đi xem mặt sao. Tần Hoài Như không có chỗ trốn, nếu không thì cũng đã chạy ra ngoài rồi."
"Anh đã nhìn ra rồi, thế thì cần gì hắn phải chạy ra ngoài nữa?"
Mấy người Dịch Trung Hải này, luôn coi người khác là kẻ ngốc, xưa nay chẳng thèm quan tâm đến ý kiến của người trong viện. Bọn họ tưởng người khác không nhìn ra, chứ thật ra thì có làm sao được chứ.
Tần Hoài Như đang đứng ở đầu đường đợi Trụ Ngố, thấy Trụ Ngố sắp về, nàng liền nói: "Ta nhớ ra rồi. Hồi bé Kinh Như có đi Thiên An Môn một lần, con bé có khi nào chạy đến đó rồi không?"
Trụ Ngố thở hồng hộc: "Tần tỷ, sao chị không nói sớm chứ. Tôi đã chạy gần đến Thiên An Môn rồi, lại nghĩ là con bé không đi được xa như vậy, nên tôi lại chạy về."
Tần Hoài Như thầm nghĩ đáng đời, ai bảo ngươi vì người phụ nữ khác, mà sốt sắng thế: "Coi như ta sai được chưa. Ngươi không muốn đi thì thôi, để ta tự đi. Gặp được Kinh Như, ta sẽ nói với con bé, ngươi ngại phiền phức, không thèm đi tìm con bé."
Trụ Ngố vội vàng tiến lên ngăn Tần Hoài Như lại: "Đừng mà, hay là để tôi đi! Khó khăn lắm mới tìm được một người không chê tôi, để chị nói thế, thì buổi xem mắt lần này lại hỏng. Để tôi đi."
Trụ Ngố quay đầu chạy về phía Thiên An Môn. Đi một đoạn đường, gặp một chiếc xe tải mui trần, hắn vội vàng chặn xe lại, leo lên thùng xe.
Còn Tần Hoài Như thì khẽ cười một tiếng, xoay người về nhà, kêu người trong nhà mau ăn cơm. Món ngon thế này, không ăn thì lãng phí.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận