Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1501: Mục đích ra ánh sáng (length: 8448)

Từ Lưu Hải Trung trong nhà đi ra, Diêm Phụ Quý liền gọi Tam đại mụ đến một chỗ thương lượng. Sau khi kể lại chuyện của Lưu Hải Trung xong, hắn cố ý dặn dò Tam đại mụ: "Chúng ta phải phòng bị lão Lưu một chút, bà thường xuyên để mắt đến nhà bọn họ."
Tam đại mụ đáp ứng, sau đó còn nói: "Tôi thấy lão Dịch cùng Tần Hoài Như cùng đi ra ngoài. Ông nói xem bọn họ có phải sẽ đi đến khu phố xin phép nhà không?"
Diêm Phụ Quý suy nghĩ một chút, cảm thấy khả năng rất lớn: "Chắc là vậy. Nhưng mà cũng không cần lo lắng, lão Dịch đã dọn hết đồ trong phòng bà cụ điếc đi rồi, khẳng định đã đắc tội khu phố. Hơn nữa nhà chúng ta xin phép sớm sẽ được đưa lên, hắn có khi phải xếp sau nhà mình."
Nghe đến đó, Tam đại mụ không thể không khen Diêm Phụ Quý. Bọn họ là những người đầu tiên trong viện đi xin phép phòng ở, khu phố chắc chắn sẽ không bỏ qua họ mà lại chia cho người khác.
Khi Dịch Trung Hải dẫn Tần Hoài Như đến khu phố, khu phố vẫn chưa nghĩ ra cách xử lý.
Nghe Dịch Trung Hải đến, sắc mặt của Vương chủ nhiệm liền trở nên khó coi. Dịch Trung Hải luôn miệng nói hiếu thuận, mà có làm việc nào là hiếu thuận đâu. Bà cụ điếc chết như thế nào, bà rất rõ.
"Các người tìm tôi có chuyện gì không?"
Dịch Trung Hải lùi về sau một bước, để cho Tần Hoài Như mở miệng. Bản thân hắn không có con, nhà cũng không nhỏ, căn bản không có lý do gì từ khu phố đi xin phép nhà.
Chuyện liên quan đến căn nhà mà trong lòng cô hằng mong ước nhiều năm, Tần Hoài Như trên người có một loại khí thế nhận lấy đương nhiên. Khí thế này, đã phá hủy vẻ đáng thương mà cô cố ý tạo ra, nhưng chính cô lại không hề hay biết.
"Thưa chủ nhiệm Vương, nhà chúng tôi tình cảnh rất khó khăn. Bổng Ngạnh đã lớn, không thể cứ ở cùng với đám phụ nữ chúng tôi mãi. Buổi tối nhà chúng tôi đi vệ sinh cũng không tiện. Tôi xin bà, hãy chia cho nhà chúng tôi một căn phòng đi!"
Dịch Trung Hải đợi Tần Hoài Như nói xong mới lên tiếng: "Thưa chủ nhiệm Vương, nhà Hoài Như khó khăn, đó là sự thật. Khu phố có thể thông cảm một chút, đem nhà của mẹ nuôi chia cho Hoài Như được không."
Vương chủ nhiệm hừ một tiếng: "Việc phân nhà như thế nào, còn cần họp để bàn bạc. Tình cảnh của Tần Hoài Như không đủ điều kiện để được chia phòng ở. Hai người về đi!"
Dịch Trung Hải trong lòng không hài lòng, từ khi Vương Khôn đến Bắc Kinh, hắn ở trước mặt Vương chủ nhiệm đã không còn chút thể diện nào. Vương chủ nhiệm thà tin một thằng nhóc, cũng không tin hắn.
"Chúng tôi đều nghe nói, người bên ngoài không ai muốn căn nhà đó. Nếu không ai muốn, thì sao không thể phân cho Hoài Như được chứ. Trong viện chúng tôi, nhà Hoài Như là cần nhà nhất."
Mặc cho Dịch Trung Hải nói thế nào, Vương chủ nhiệm cũng không chịu nhả ra. Ông ta càng nói nhiều, thì Vương chủ nhiệm lại càng không muốn đáp ứng Dịch Trung Hải.
"Tôi còn chưa hỏi ông đâu, người thu nhà đã nói với tôi rằng, ông không chỉ dọn hết đồ đạc trong nhà bà cụ điếc, mà còn phá hủy cả nền đất lẫn tường, thậm chí cả xà nhà cũng phá hỏng. Dịch Trung Hải, theo ông thì ông định làm gì?"
Dịch Trung Hải ấp úng cả nửa ngày trời, cũng không nói ra được nguyên nhân.
Cuối cùng chỉ có thể dẫn Tần Hoài Như rời khỏi khu phố.
Hai người đi đến bên ngoài khu phố, Tần Hoài Như có chút không cam tâm mà hỏi: "Nhất đại gia, chủ nhiệm Vương không đồng ý thì phải làm thế nào?"
Dịch Trung Hải lúc này cũng đã hết cách, an ủi Tần Hoài Như: "Không sao. Chúng ta là những người đầu tiên đi xin phép. Chỉ cần người bên ngoài không muốn căn nhà này, khu phố cũng chỉ có thể chia cho người trong viện thôi. Đến lúc đó, các người sẽ đứng đầu danh sách."
Hai người không hề biết rằng, ở nơi không xa có một người tròn lẳn đang núp, người đó chính là Lưu Hải Trung.
Sau khi Hứa Đại Mậu rời đi, hắn càng nghĩ càng thấy lời Hứa Đại Mậu nói là đúng. Hắn đã ở nhà vắt óc viết giấy xin phép, sau đó vội vã đến khu phố, tính sẽ là người đầu tiên xin.
Đúng lúc hắn chuẩn bị đi vào thì lại thấy Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như từ bên trong đi ra, liền vội vàng núp lại.
Quả thật vừa khéo, Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như không ngờ lại chạy đến đúng chỗ hắn vừa núp nói chuyện.
Lưu Hải Trung hận không thể nhảy ra mắng hai người là hèn hạ, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, liền cố nhịn.
Đợi hai người rời đi, hắn mới đi đến khu phố, tìm Vương chủ nhiệm.
Gặp Vương chủ nhiệm, hắn liền kể ra yêu cầu của mình. Lý do hắn đưa ra là trong nhà nhân khẩu quá đông, ở không đủ. Thậm chí để chứng minh nhân khẩu đông, hắn còn nói đại nhi tử đi xa đã lâu, tính toán triệu về.
Vương chủ nhiệm đương nhiên không có đáp ứng. Trong lòng bà đã có quyết định từ trước, thà để nhà trống còn hơn là giao cho người hay gây chuyện.
Lưu Hải Trung cứ ngỡ Vương chủ nhiệm đã hứa cho Dịch Trung Hải, nhất thời nóng nảy: "Thưa chủ nhiệm Vương, nhà lão Dịch chỉ có hai vợ chồng, lại không có con, nhà họ ở thoải mái, không cần phải chia thêm phòng.
Còn Tần Hoài Như, nhà họ suốt ngày ở trong viện gây chuyện thị phi, bà bà của Tần Hoài Như còn chưa phải là dân cư trong thành phố, căn bản không đủ điều kiện được chia phòng.
Nếu bà giao nhà cho bọn họ, tôi không phục, những người trong viện chúng tôi cũng không phục."
Vương chủ nhiệm đập tay xuống bàn một cái: "Ai nói cho ông là tôi phải chia nhà cho bọn họ?"
"Lúc tôi đến đều thấy rồi, bọn họ vừa từ chỗ bà đi ra."
"Bọn họ là đến đưa đơn xin, tôi cũng có đáp ứng đâu. Ông đừng có ăn nói hàm hồ."
Lưu Hải Trung vừa nghe Vương chủ nhiệm chưa đáp ứng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Chưa đáp ứng là tốt rồi. Trong khu tứ hợp viện mình có nhiều người như vậy, chỉ có nhà chúng tôi là có tư cách nhất để được chia phòng. Nhà tôi có hai đứa con trai lớn, lại còn có cả cháu. Nhà chúng tôi ở không đủ chỗ."
"Có đủ tư cách hay không, không phải ông quyết định. Ông tự nhìn lại những chuyện mà mình đã làm đi." Vương chủ nhiệm tức giận nói.
Lưu Hải Trung đương nhiên biết Vương chủ nhiệm đang nói cái gì, nhưng hắn vẫn khăng khăng cho rằng mình mới là người đủ điều kiện nhất: "Tôi có sai sót đôi chút, nhưng đó là vì bị lão Dịch lừa gạt, trách nhiệm không phải ở tôi. Hơn nữa nói thật, trong khu tứ hợp viện ngoài tôi ra thì còn ai cần nhà chứ? Điền Hữu Phúc, Tiền Anh Vũ, Chu Minh Huy, Chu Minh Cường, Vương Khôn, Hứa Đại Mậu... những người này nhà đều đã đủ chỗ ở cả rồi."
Vương chủ nhiệm nghe thấy tên Vương Khôn, trong lòng lóe lên một ý nghĩ mơ hồ. Nếu không được thì bà sẽ cho Vương Khôn căn nhà này, xem như là giúp Vương Khôn một cái ân tình.
Nhưng mà, nhà của Vương Khôn xác thực đã đủ ở, muốn chia nhà cho Vương Khôn thì vẫn cần tìm một lý do phù hợp.
"Đủ rồi, khu phố chia nhà thế nào, không phải chuyện mà ông có quyền can thiệp. Ông cứ nộp đơn xin phép xuống rồi chờ khu phố xem xét. Tôi cảnh cáo ông, nếu người ngoài vào ở khu tứ hợp viện, mà các người dám gây rối thì đừng trách tôi không khách khí."
Lưu Hải Trung bị Vương chủ nhiệm đuổi ra. Hắn không dám oán hận Vương chủ nhiệm làm quan, liền trút giận lên đầu Dịch Trung Hải.
Hắn cảm thấy không thể để Dịch Trung Hải đắc ý, trở về khu tứ hợp viện, liền đi vào nhà Diêm Phụ Quý.
"Lão Diêm, sao ông lại ngồi ở nhà vậy, ông có biết lão Dịch vừa dẫn Tần Hoài Như đến khu phố không?"
Diêm Phụ Quý trong lòng đã đoán được, cũng không nói ra, mà là hỏi: "Sao ông biết?"
"Tôi..." Lưu Hải Trung chợt nghĩ nếu mình nói ra sự thật thì Diêm Phụ Quý sẽ đoán được mục đích của hắn, liền nói: "Tôi đi tìm đồ đệ của mình, trên đường thấy được."
Diêm Phụ Quý cũng không vạch trần hắn, mà cùng hắn oán trách Dịch Trung Hải. Cuối cùng hai người quyết định cùng đi tìm Dịch Trung Hải.
Dịch Trung Hải đương nhiên không thừa nhận: "Tôi đến khu phố là để hỏi về chuyện của bà cụ điếc thôi. Tôi căn bản không hề nói chuyện về nhà cửa."
"Ông nói dối, tôi nghe rõ ràng chính miệng chủ nhiệm Vương nói." Trong lúc gấp gáp, Lưu Hải Trung quên mất việc phải che giấu.
Dịch Trung Hải quay đầu nhìn hắn: "Lão Diêm, ông nghe thấy chưa. Lão Lưu cũng lén lút đi đến khu phố xin nhà đấy. Nếu ông ấy không nói chuyện nhà thì sao chủ nhiệm Vương lại nói chuyện đó với ông ấy được?"
Lưu Hải Trung đã hết cách, chỉ có thể thừa nhận.
Trong lòng Diêm Phụ Quý vừa cảm thấy may mắn, nhà hắn viết đơn xin sớm hơn nên đã không bị hai người kia cản trở. Vì nhà, ba người tạm gác lại tranh chấp, chỉ là sẽ không còn hợp tác thân mật như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận