Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 398: Đẹp dự tính tốt (length: 8429)

Vu Lỵ về Diêm gia vẫn chưa được bao lâu, nên không hiểu rõ cách làm việc của nhà họ.
"Cha, chẳng phải nhà mình đã nói là muốn kết thân với Vương Khôn sao, sao cha lại còn đồng ý với một đại gia làm gì?"
Trong lòng tam đại mụ cũng hơi khó hiểu, việc đồng ý với yêu cầu của Dịch Trung Hải thì không sao, nhưng dựa vào đâu mà lại còn mang cả con mồi vừa săn được cho người ta nữa chứ.
"Đúng đó, ông Diêm, sao ông lại có thể đồng ý đem cả con mồi đã vất vả săn được đi cho không như thế."
Tam đại mụ vừa nói xong, ba anh em Diêm Giải Thành cũng nhao nhao phụ họa: "Cha, mẹ nói đúng đó. Dựa vào cái gì mà lại đem thịt cho một đại gia chứ. Ai mà chẳng biết, thịt một đại gia nhận được, kiểu gì cũng sẽ cho nhà Tần Hoài Như hết."
Diêm Phụ Quý cười đắc ý, "Các ngươi ấy à, sao không chịu động não suy nghĩ một chút vậy, ta có phải người chịu thiệt bao giờ đâu?"
Trong cái tứ hợp viện này, ai ai cũng có thể bị thiệt chứ Diêm Phụ Quý thì không bao giờ chịu. Muốn tính toán lấy đồ của lão thì quá khó.
Tam đại mụ nghĩ không ra, liền hỏi tiếp: "Lão già kia, ông nói nhanh đi, rốt cuộc ông định thế nào?"
Diêm Phụ Quý ra vẻ thâm sâu: "Ta đồng ý với lão Dịch là có nhiều tính toán bên trong."
"Thứ nhất, trong viện mình chỉ có nhà mình và nhà lão Lưu là chịu khó ra sức. Việc săn bắn này chủ yếu cũng chỉ có hai nhà chúng ta. Lão Lưu trước giờ vẫn không phục lão Dịch, vậy thì làm sao có thể đồng ý đem thịt cho lão Dịch được? Chỉ cần lão Lưu không đồng ý, Giải Thành, con dẫn theo các em con mà phản đối. Như vậy, tính toán của lão Dịch liền phá sản."
Người nhà họ Diêm cũng không ngờ Diêm Phụ Quý lại có toan tính này. Ba anh em Diêm Giải Thành đồng thanh lên tiếng đáp ứng.
Tam đại mụ vẫn còn chút băn khoăn: "Chẳng phải ông đã đồng ý với lão Dịch rồi sao?"
"Thì đồng ý thì sao? Đó là ta đồng ý chứ Giải Thành, chúng nó có đồng ý đâu?"
Toàn bộ quá trình đều là Dịch Trung Hải cùng Diêm Phụ Quý bàn điều kiện, còn đám người Diêm Giải Thành thì không hề được mở miệng. Diêm Phụ Quý định chơi xấu với Dịch Trung Hải một vố.
Những chiêu trò này đều là học từ Vương Khôn, Vương Khôn có thể dùng những chiêu trò vô lại để phá giải được 'bà cụ điếc hộ thể thần công'. Vậy sao lão lại không thể học theo?
Về phần nói lão không quản được con cái thì có gì quan trọng chứ. Diêm gia có truyền thống ăn không nghèo, xài không nghèo mà chỉ có tính toán không tới thì mới nghèo.
Chỉ cần những chiêu trò này mang lại lợi ích cho nhà họ Diêm thì chuyện mặt mũi không tính là gì cả, chứ nói thật toàn những thứ giả tạo. Diêm Phụ Quý cũng không tin con mình lại không hiếu thuận với mình.
"Thế còn thứ hai thì sao?"
Diêm Phụ Quý thâm sâu nhìn Diêm Giải Thành: "Còn cái thứ hai này, các con quên là lão Dịch làm thế nào để ra được hay sao. Lần này, hoàn toàn là nhờ vào bà cụ điếc ra mặt thì mới có thể cứu được lão Dịch ra. Các con biết điều này đại diện cho cái gì không?"
"Đại diện cho cái gì?"
Người nhà hỏi tới, thỏa mãn được sự hư vinh của Diêm Phụ Quý.
"Điều này đại diện cho việc bà cụ điếc có chống lưng rất mạnh phía sau."
Diêm Giải Thành bị ánh nhìn của Diêm Phụ Quý làm cho thấy có chút không được tự nhiên, cứ có cảm giác là mình sắp bị mưu hại vậy. "Cha, bọn con đều biết bà cụ điếc có chống lưng mạnh, điều này thì có liên quan gì tới chúng ta?"
Diêm Phụ Quý giận không kiềm được mà nhìn Diêm Giải Thành: "Đồ ngốc, vẫn không nghĩ ra được sao? Bà cụ điếc phía sau có người, mà lão Dịch lại cần chúng ta chống lưng. Chúng ta có thể nhờ hắn giúp Giải Thành giải quyết chuyện công việc. Các con thử nghĩ mà xem, một nhân vật lớn như vậy, việc tìm một công việc cho người khác chẳng phải là quá dễ sao?"
Diêm Giải Thành cực kì động lòng, có công việc tức là có thu nhập ổn định, điều kiện của bản thân sẽ tốt hơn rất nhiều. Không cần mỗi khi trời tối lại phải đối mặt với ánh mắt oán trách của Vu Lỵ.
"Cha, vẫn là cha lợi hại nhất, ngay cả điều này cha cũng có thể nghĩ ra được. Tốt nhất là để cho một đại gia tìm cho con một công việc nhẹ nhàng lại còn được nở mày nở mặt."
Vốn dĩ Vu Lỵ một mực phản đối chuyện nhà Diêm gia hùa theo Dịch Trung Hải, nghe Diêm Phụ Quý tính toán thì lập trường cũng hơi lung lay.
Sự cám dỗ của công việc không hề nhỏ chút nào.
Nhìn những người khác có thể ra ngoài kiếm tiền, còn Diêm Giải Thành chỉ có thể lang thang ngoài đường làm những việc lặt vặt. Vu Lỵ ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng mất mặt, bình thường cũng không muốn trò chuyện với ai trong viện cả.
Nàng không ưa nhất chính là Tô Thiên Linh, vợ của Chu Minh Huy. Không phải là do Tô Thiên Linh đắc tội nàng mà là do công việc của Chu Minh Cường. Tuổi tác của Chu Minh Cường còn nhỏ hơn Diêm Giải Thành nữa, thế mà nhà Chu gia đã lo cho Chu Minh Cường một suất học việc.
Tuy rằng nhà họ Chu đã tốn không ít tiền, nhưng chỉ cần có việc làm, sớm muộn gì cũng có thể kiếm lại được thôi.
Vương Khôn dù có bản lĩnh thật, nhưng cũng không có khả năng kiếm việc làm cho Diêm Giải Thành.
Vu Lỵ nghĩ đi nghĩ lại rồi hỏi: "Một đại gia có đồng ý không? Lúc ông ấy là công nhân bậc tám, có thể trực tiếp tìm lãnh đạo trong xưởng để xin việc cho người khác, khi đó, ông ta cũng không chịu giúp. Vậy lúc này ông ta có giúp nhà mình không?"
Vấn đề của Vu Lỵ làm Diêm Phụ Quý hơi bối rối. Công nhân bậc tám đúng là có thể xin được việc làm từ lãnh đạo trong xưởng, cho dù không được nhiều nhưng xin một hai suất cũng không phải chuyện gì quá khó. Thường thì sẽ có người đi theo người công nhân bậc tám làm đồ đệ.
Diêm Phụ Quý không phải chưa từng cầu cạnh Dịch Trung Hải, chẳng qua là bị ông ta cự tuyệt. Lý do là vì ai trong viện cũng đến cầu xin ông ta thì ông biết giúp nhà nào bây giờ, giúp nhà này không giúp nhà kia cũng khó ăn nói.
Diêm Giải Thành cười nói: "Lily, em cứ yên tâm đi. Lần này một đại gia chắc chắn sẽ giúp chúng ta thôi. Lần này là do ông ta yêu cầu chúng ta đối phó với Vương Khôn chứ không phải là do chúng ta van xin ông ta."
Mọi người ngẫm nghĩ một chút thấy cũng đúng, đồng loạt phá lên cười.
Vu Lỵ vẫn thấy hơi bất an, nhưng thấy ai ai cũng hào hứng như vậy thì cũng không dám dội gáo nước lạnh vào.
"Vậy bên Vương Khôn thì sao bây giờ?"
Tam đại mụ vừa cười vừa nói: "Thì còn thế nào nữa, đương nhiên là không thèm quan tâm tới hắn nữa. Chỉ cần Giải Thành có công việc thì có cái gì mà không có."
Diêm Phụ Quý nghĩ đi nghĩ lại, Dịch Trung Hải một đám người thì không dễ chọc còn Vương Khôn thì lại càng không dễ chọc hơn. Có thể tránh không xảy ra xung đột với Vương Khôn thì tốt hơn hết là lão không nên đối đầu với hắn.
"Mà Vương Khôn đối với nhà ta cũng không quá lạnh cũng không quá nồng, mình cứ đối xử với hắn như vậy đi. Vừa không đắc tội hắn, mà cũng không quá nhiệt tình với hắn. Chờ tới khi nào Giải Thành có việc làm rồi tính sau."
Tam đại mụ gật đầu đồng ý: "Vậy cứ làm vậy đi. Vu Lỵ, sau này con cũng không cần phải đi giặt quần áo cho Vương Khôn nữa, quá thiệt thòi cho con."
Vu Lỵ nghe Tam đại mụ nói như vậy thì mặt tối sầm lại, xoay người rời đi. Diêm Giải Thành thấy không ổn, liền vội vàng đuổi theo.
Tam đại mụ thì không hề thấy mình có gì sai, quay sang nói với Diêm Giải Khoáng: "Đi gọi Giải Thê về đi, nhà mình đi ngủ thôi."
Vu Lỵ trở về phòng của mình thì khóc.
Diêm Giải Thành thấy vậy liền vội hỏi: "Lily, sao thế?"
Vu Lỵ giận dữ nhìn hắn: "Anh còn hỏi sao? Cái người bảo tôi đi giặt đồ cho Vương Khôn chính là mẹ anh, còn người nói năng kỳ cục kia cũng chính là bà ta. Bà ta coi tôi là gì vậy. Anh nếu cũng cùng một ý nghĩ với mẹ anh thì mình ly hôn đi."
Diêm Giải Thành nghe thấy nguyên nhân thì nhất thời hoảng hốt: "Lily, mẹ anh nói chuyện không qua đầu óc, em đừng để bụng. Anh biết em giặt đồ cho Vương Khôn cũng là vì gia đình chúng ta. Anh không hề nghi ngờ em."
Đêm đó, Diêm Giải Thành đã phải ra sức van xin Vu Lỵ một hồi lâu, thì Vu Lỵ mới chịu tha thứ cho hắn. Sau khi dỗ được Vu Lỵ, trong lòng Diêm Giải Thành không khỏi oán trách tam đại mụ. Việc vợ hắn làm giúp Vương Khôn thì người hưởng chính là đại gia. Hắn đã phải chia phần ăn cho đại gia rồi mà bà ta còn trách móc vợ mình.
Diêm Giải Thành tối hôm đó đã hứa hẹn thật nhiều, vậy mà đến sáng hôm sau hắn lại quên béng chuyện đó mất tiêu. Vu Lỵ giận tới mức ba ngày liền không cho hắn lên giường ngủ.
Vương Khôn cũng không hề hay biết, Diêm Phụ Quý đã bị Dịch Trung Hải thuyết phục. Càng không biết là Dịch Trung Hải lần này đang toan tính làm một vố lớn. Coi như hắn biết cũng sẽ không để ý. Thật sự cho rằng việc ra ngoài săn thú dễ dàng lắm sao? Người muốn có thịt để ăn thì có cả đống mà BJ chung quanh trong núi thì không có nhiều con mồi đến thế.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận