Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1109: Đến phiên Dịch Trung Hải (length: 8296)

Đến khu nhà tứ hợp viện, Dịch Trung Hải và Lưu Hải Trung cứ như không có chuyện gì xảy ra mà đi vào.
Người trong sân thấy bọn họ cũng không tiến lên chào hỏi, rối rít cúi đầu, tỏ vẻ như không thấy.
Hai người cũng chẳng để ý đến những điều này, tiếp tục đi về nhà.
Đến sân giữa, Dịch Trung Hải không thấy Tần Hoài Như giặt quần áo, trong lòng có dự cảm chẳng lành, đứng ở giữa sân không nhúc nhích.
Tần Kinh Như thấy Dịch Trung Hải, vội vàng gọi: "Chị, một đại gia về rồi, đang ở trong sân."
Tần Hoài Như nghe vậy liền vội vàng đứng lên, chỉnh sửa lại quần áo trên người. Đang định ra cửa, chợt liếc nhìn Giả Trương thị. Nàng lo lắng Giả Trương thị phản đối, lại sinh chuyện.
Giả Trương thị bất mãn trừng nàng một cái. Ý là, ta là người không biết chừng mực đến vậy sao?
Nhận được tín hiệu từ Giả Trương thị, Tần Hoài Như mới yên tâm ra cửa.
"Một đại gia, ông về rồi."
Nghe được tiếng của Tần Hoài Như, Dịch Trung Hải mới trút bỏ được nỗi lòng lo lắng: "Hoài Như, sao cô không đi làm?"
Tần Hoài Như nước mắt lưng tròng nói: "Tôi về nhà mẹ một chuyến, vì chuyện của Kinh Như. Tại tôi đưa nó đến thành phố, không thể để nó xảy ra chuyện."
Dịch Trung Hải trong lòng cực kỳ mất hứng. Chuyện của Trụ ngố còn chưa giải quyết xong, làm gì có thời gian giải thích cho Tần Kinh Như. Nhưng hắn không thể không nể mặt Tần Hoài Như.
"Không sao. Nếu Hứa Đại Mậu không chịu trách nhiệm với Tần Kinh Như, ta sẽ không tha cho hắn."
Đang lúc Dịch Trung Hải định nói tiếp, một bác gái từ trong nhà đi ra: "Lão Dịch, ông qua đây một chút, mẹ nuôi có chuyện muốn nói với ông."
Dịch Trung Hải thấy một bác gái không ngừng nháy mắt: "Hoài Như, để tôi xem mẹ nuôi có chuyện gì đã, đợi có thời gian rảnh, lại nói chuyện của Tần Kinh Như."
Tần Hoài Như thấy ánh mắt của một bác gái, cảm giác như bác gái muốn nói Dịch Trung Hải đừng có xen vào chuyện của cô ta.
Chuyện này không thể được, không có Dịch Trung Hải giúp một tay, Hứa Đại Mậu nhất định sẽ kết hôn với Vu Hải Đường.
Thấy bà cụ điếc ngăn cản, cô cảm thấy buổi tối cơ hội không lớn. Để mau chóng giải quyết chuyện của Tần Kinh Như, Tần Hoài Như quyết định đợi đến lúc mọi người nghỉ ngơi, sẽ cùng Dịch Trung Hải bàn bạc.
Có quyết định, Tần Hoài Như liền lặng lẽ phát ám hiệu cho Dịch Trung Hải.
Dịch Trung Hải thấy ám hiệu, trong lòng vui mừng. Hắn đã rất lâu rồi không cùng Tần Hoài Như ngắm sao. Không nhân lúc không khí tốt để ngắm, đợi không khí ô nhiễm thì sẽ không ngắm được nữa.
Dịch Trung Hải vừa về nhà vừa ra hiệu cho Tần Hoài Như. Hai người ước định thời gian xong, ai nấy an tâm về nhà.
Tần Kinh Như thấy Tần Hoài Như trở lại, thất vọng hỏi: "Chị, không phải chị nói tìm một đại gia giúp sao? Sao không nói gì, hắn đã về nhà rồi."
Tần Hoài Như bình tĩnh nói: "Em gấp cái gì chứ. Không nghe thấy bà cụ điếc gọi một đại gia sao? Bà cụ điếc là người lớn, một đại gia phải xử lý chuyện của bà cụ điếc trước, sau đó mới có thể xử lý chuyện của em."
Tần Kinh Như dù có nóng ruột, cũng không có cách nào.
Dịch Trung Hải về đến nhà, liền thấy gương mặt mất hứng của bà cụ điếc. Hắn còn tưởng là vì chuyện của Tần Hoài Như, trong lòng nhất thời có ý kiến với bà cụ điếc. Đến nước này rồi, bà cụ điếc không nghĩ đoàn kết một lòng, chung sức đối phó Trụ ngố, mà lại còn ghen với Tần Hoài Như.
"Mẹ nuôi, mẹ sao vậy?"
Bà cụ điếc hừ một tiếng, không nói gì.
Một bác gái thay bà cụ điếc trả lời: "Lão Dịch, hôm nay Trụ ngố mang đồ ăn thừa về."
Dịch Trung Hải buột miệng nói: "Hắn không đưa cho Hoài Như sao?"
Lần này bà cụ điếc và một bác gái cùng nhau đen mặt. Cái gì cũng là Hoài Như, bọn họ có chỗ nào không bằng Tần Hoài Như?
Dịch Trung Hải cười cười xấu hổ: "Chẳng phải vừa rồi Hoài Như tìm tôi, tôi cứ tưởng là Trụ ngố bắt nạt Hoài Như. Vậy hộp cơm của Trụ ngố đâu, đưa cho ai?"
Bà cụ điếc chê bai một bác gái quá mềm yếu, nên tự mình mở miệng: "Trụ ngố không đưa cho ai cả, tự mình trốn trong phòng ăn. Ông thử ngửi xem, vẫn còn ngửi được mùi thơm của thức ăn đấy."
Dịch Trung Hải ngửi một cái, ngược lại ngửi được một chút mùi thơm, nhưng cũng quá nhạt. Hắn không nghĩ ra, làm sao bà cụ điếc có thể nghe rõ như vậy.
"Trụ ngố cũng thật không có hiếu tâm, có đồ tốt, cũng chỉ biết trốn ở nhà ăn một mình."
Bà cụ điếc liền hỏi: "Trụ ngố chẳng phải là không được mang đồ ăn thừa sao? Sao hôm nay lại mang về được, chẳng lẽ hắn lại ra ngoài làm đồ ăn cho người khác rồi?"
Dịch Trung Hải cẩn thận suy nghĩ một chút, không có tin tức Trụ ngố đi ra ngoài: "Mẹ nuôi, Trụ ngố không có đi ra ngoài làm đồ ăn cho người khác. Không biết hắn dùng cách gì, mà qua mắt được nhân viên bảo vệ của bộ phận quản lý."
"Ông đi thương lượng với Trụ ngố một chút, để cho hắn sau này đưa cơm hộp cho tôi. Chỉ cần Trụ ngố đưa cho tôi, tôi nhất định có cách khiến hắn nghe lời." Bà cụ điếc không để ý nhiều như vậy, trực tiếp ra lệnh cho Dịch Trung Hải.
Dịch Trung Hải có chút không vui, thay vì để bà cụ điếc lừa gạt Trụ ngố, chi bằng để Tần Hoài Như ra mặt. Nếu Trụ ngố chịu giúp Tần Hoài Như, lại để Tần Hoài Như nắm thóp Trụ ngố.
"Mẹ nuôi, vừa rồi Hoài Như nói, em họ của cô ấy đến rồi."
Bà cụ điếc bất mãn ừ một tiếng: "Ông hỏi cái này làm gì?"
Dịch Trung Hải liền nói: "Chúng ta nhất định phải chú ý một chút. Tần Kinh Như đến đây, dù là gả cho Hứa Đại Mậu, hay là gả cho Trụ ngố, đối với chúng ta cũng bất lợi."
Tần Kinh Như gả cho Hứa Đại Mậu, như vậy chắc chắn Vu Hải Đường sẽ gả cho Trụ ngố, đối với hắn mà nói ảnh hưởng quá lớn đến cơ hội.
Bà cụ điếc tất nhiên biết điều này, nhưng bà ta hiểu thủ đoạn của Tần Hoài Như, dù ai tới, Tần Hoài Như cũng sẽ không để cho Trụ ngố kết hôn. Bà ta không có chút lo lắng nào về chuyện này.
"Ông không phải là quan hệ tốt với Tần Hoài Như sao? Đi mà nói chuyện với nó."
Dịch Trung Hải giải thích cho Tần Hoài Như: "Hoài Như với Tần Kinh Như là chị em họ, cô ấy không tiện ra mặt."
Bà cụ điếc hừ một tiếng: "Cô ta không tiện ra mặt, ai tiện ra mặt? Tại vì chuyện của nó, mà Trụ ngố không thèm nhận tôi là bà nội, tôi biết nói lý với ai đây?
Bây giờ ông phải quan tâm không phải Tần Hoài Như thế nào, mà là làm sao để Trụ ngố nhanh chóng hồi tâm chuyển ý."
Dịch Trung Hải không đồng ý với cách nhìn của bà cụ điếc. Dưới cái nhìn của hắn, muốn Trụ ngố nghe lời tuyệt đối, nhất định phải để cho Tần Hoài Như ra mặt, hai người chỉ cần kết hôn, thì dù trời có sập xuống, hắn cũng không lo lắng đến chuyện dưỡng lão. Biết bà cụ điếc không ưa Tần Hoài Như, Dịch Trung Hải cũng không tranh cãi với bà ta.
"Mẹ nuôi, con đi xem Trụ ngố thế nào. Mang đồ ăn ngon về hiếu kính mẹ, đó là truyền thống của viện chúng ta. Cái thằng nhóc ranh này thế mà không coi ai ra gì, thật là quá đáng."
Thấy Dịch Trung Hải giúp mình lấy đồ ăn, bà cụ điếc cũng không còn bắt bẻ chuyện của Tần Hoài Như nữa.
Một bác gái có chút lo lắng nhìn Dịch Trung Hải, nhưng không tiện nói gì.
Dịch Trung Hải dùng sức gõ cửa nhà Trụ ngố, càng gõ thanh âm càng lớn: "Trụ ngố, mày làm sao vậy. Quên những gì ta đã nói với mày rồi à? Tôn kính người lớn, hiếu kính người lớn là việc mày phải làm. Mày có đồ ăn ngon, sao lại không nghĩ đưa chút cho mẹ nuôi với Hoài Như?"
Trụ ngố đang vui vẻ uống rượu, nghe Dịch Trung Hải nói vậy, nhất thời giận sôi gan. Hắn không đứng dậy, trực tiếp chửi: "Dịch Trung Hải, có phải ông bị bệnh rồi không? Ta đã nói từ lâu, đã đoạn tuyệt quan hệ với các người rồi. Dựa vào cái gì ta phải hiếu kính bà cụ điếc.
Bà ta là mẹ nuôi của ông, ông là con nuôi mà không nỡ mua đồ ngon cho bà ta, dựa vào cái gì bắt ta phải mua."
Dịch Trung Hải nổi giận: "Ai nói là ta không hiếu kính mẹ nuôi. Tiền của ta nếu không bị Hà Vũ Thủy lừa hết, thì ngày nào cũng có thể mua đồ ăn ngon cho mẹ nuôi."
Trụ ngố cười ha hả: "Ông sờ vào lương tâm mà tự hỏi xem. Những năm nay, ông đã mua mấy lần đồ ăn ngon cho bà cụ điếc.
Mỗi lần đều lừa ta mua đồ ngon cho bà ta ăn, để cho bà ta nhớ tình của ông."
Dịch Trung Hải đỏ mặt, tức giận đập mấy cái vào cửa nhà Trụ ngố, xoay người về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận