Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 363: Nội gián trò chuyện (length: 8237)

Vụ án này đã được công an tiếp nhận, lãnh đạo xưởng cán thép cũng không biết tin tức cụ thể, Lưu Lam đương nhiên không nghe được.
Đổng Vĩnh Húc đi tới văn phòng làm việc, triệu tập mấy lãnh đạo trong xưởng lại, đơn giản thông báo tin Dịch Trúng Hải bị bắt đi.
"Xưởng trưởng Dương, ta đã để công an mang Dịch Trúng Hải đi, thông tin thêm ta không thể nói."
Dương Vạn Thanh bất đắc dĩ gật đầu, "Lão Đổng, tôi không cầu gì khác, chỉ mong ông nhanh chóng bắt được đặc vụ giấu trong công nhân. Bất kể liên lụy đến ai, đều không cần cố kỵ."
Lý Hoài Đức không chịu thua kém, "Lão Đổng, tôi cũng nghĩ vậy. Chỉ cần bắt được đặc vụ, bất kể liên lụy ai, ông cứ bắt người trực tiếp."
Đổng Vĩnh Húc làm như không thấy màn đấu đá ngầm của hai người, sau khi trở về đã đi thẩm vấn người khác, rời khỏi xưởng cán thép.
Dương Vạn Thanh liếc Lý Hoài Đức, rất bất mãn với hành vi của hắn hai ngày nay. Trong xưởng xảy ra chuyện như vậy, không ngờ hắn vẫn còn tâm trạng tranh giành quyền lực, đúng là tầm nhìn thiển cận.
"Được rồi, trước khi có quyết định cuối cùng, ai cũng không được tiết lộ tin tức."
Lãnh đạo có mặt ở đây, cũng không phải kẻ ngốc, không ai muốn tự gây họa vào thân.
Rời phòng họp, Lý Hoài Đức rất vui vẻ. Vấn đề bên sản xuất không liên quan gì đến hắn. Bất kể cuối cùng thế nào, hắn đều có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Khang Hồng Đạt, thân tín của Lý Hoài Đức, chủ nhiệm bộ hậu cần, lén lút đến phòng làm việc của hắn, "Xưởng trưởng Lý, lần này đúng là có lợi cho chúng ta quá. Dịch Trúng Hải lại là thân tín của xưởng trưởng Dương..."
Lý Hoài Đức biết ý của Khang Hồng Đạt, nhưng không biểu lộ gì. Lần này, với hắn cũng không hoàn toàn là tin tốt. Nếu chuyện nghiêm trọng, Dương Vạn Thanh bị cách chức ngay lập tức, thì trên còn có thể nhảy dù một vị xưởng trưởng mới đến.
Hắn muốn làm người đứng đầu xưởng cán thép, nhưng thế lực sau lưng hắn lại có phần yếu hơn, không nắm chắc đẩy hắn lên vị trí xưởng trưởng xưởng cán thép được.
"Thôi được rồi, đừng nói đến những thứ đó. Ta hỏi ngươi, người của phòng bảo vệ thế nào rồi?"
Khang Hồng Đạt lập tức đoán được Lý Hoài Đức hỏi về Vương Khôn. Trong những người của phòng bảo vệ, Vương Khôn có quan hệ tốt nhất với Lý Hoài Đức. "Trưởng phòng Vương lo lắng cho em gái mình, đã về nhà rồi."
Lý Hoài Đức gật đầu, "Vậy là tốt rồi. Lần này, trên điều tra rất gắt gao. Lão Đổng làm trưởng phòng bảo vệ bốn năm ở xưởng chúng ta, bình thường việc đều do phó phòng Tiết Thao giải quyết. Lần này ông ta đích thân ra mặt, ngươi cũng thấy được mức độ nghiêm trọng của vụ việc rồi đó. Dạo này đừng có làm trò, kẻo bị đánh rắn động cỏ. Nếu thật bị bắt, ta cũng không cứu nổi ngươi đâu."
Khang Hồng Đạt nghe vậy, trán lập tức đổ mồ hôi lạnh. Hắn chỉ lo cao hứng, quên cả chuyện này. Bộ phận hậu cần mờ ám cũng không ít. Bình thường Đổng Vĩnh Húc có thể làm ngơ, lúc này mà sơ sẩy thì sẽ phiền toái to.
Bắt được đặc vụ, vừa nhìn liền biết Đổng Vĩnh Húc muốn phất lên. Ai dám đảm bảo ông ta vì thành tích của mình, mà sẽ không động đến bọn họ chứ.
"Cảm ơn xưởng trưởng Lý, tôi sẽ xuống sắp xếp ngay, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề."
Lý Hoài Đức thấy Khang Hồng Đạt hiểu, liền trấn tĩnh lại. "Quan hệ giữa Vương Khôn và Đổng Vĩnh Húc cũng không tệ, bình thường ngươi nên chú ý quan hệ tốt với cậu ta."
Khang Hồng Đạt lập tức đồng ý, dù không biết quan hệ giữa Đổng Vĩnh Húc và Vương Khôn thế nào. Nhưng lời Lý Hoài Đức nói, hắn nhất định phải nể mặt. Lần trước Vương Khôn đại náo căn tin, không nể mặt lão Trương của căn tin, lão Trương chạy đến chỗ hắn báo nhiều lần. Nhìn bộ dáng của Lý Hoài Đức, là muốn mình bỏ qua ân oán đó.
Cái này cũng không phải chuyện gì lớn, huống hồ tên Trụ ngố kia đúng là nên dạy dỗ.
Lý Hoài Đức thấy Khang Hồng Đạt đồng ý thì yên tâm. Thủ đoạn của Vương Khôn, quả thực rất lợi hại. Hơn nữa những loại thuốc bột kia cũng không kém uy lực. Nếu Khang Hồng Đạt và Vương Khôn xảy ra xung đột, hắn cũng khó giải quyết. Một bên là người của mình, một bên là ân nhân của mình, chọn thế nào cũng thiệt.
Trong một quán rượu nhỏ, hai người mặc quần áo của phòng bảo vệ xưởng cán thép ngồi cùng nhau. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải bọn họ ra tay không?"
"Không biết, để giữ bí mật thân phận, tôi cũng đã lâu không liên lạc với họ rồi. Tôi còn tưởng là cậu đã ra lệnh cho họ đấy chứ!"
"Hạ cái gì mà ra lệnh chứ. Chúng ta cũng đã bao lâu không nhận được tin từ bên kia rồi. Có khi mấy lão quan kia đã quên chúng ta rồi cũng nên."
"Hay là tôi qua chỗ họ xem thế nào?"
"Thôi đi, cứ đứng yên một chỗ thì hơn. Nếu thật sự là bọn họ ra tay, có khi chỗ ở của bọn họ đã bị giám sát rồi. Cậu đi qua chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ."
"Ai, hy vọng không liên quan gì đến họ. Bây giờ tôi chỉ mong sống yên ổn thôi. Với tình hình này, mong muốn đánh trở lại là không thể."
Hai người không biết làm sao cảm thán một hồi, liền chia tay nhau.
Vương Khôn từ xưởng cán thép đi ra, liền hướng trường học của Tuyết Nhi đi đến. Lúc này, Tuyết Nhi chắc đang ở trường học.
Đến trường học, đưa cho ông lão canh cổng một gói thuốc lá. "Ông, hình như hai ngày nay không thấy cháu đến trường."
"Ông à, trong xưởng tăng ca, không đi được."
Đến trong trường học, tìm thấy Tuyết Nhi đang chơi đùa ở bên ngoài. Tuyết Nhi thấy Vương Khôn, lập tức chạy đến ôm lấy anh, miệng không ngừng gọi ca ca.
Vương Khôn ôm Tuyết Nhi lên, nói: "Đừng khóc, là ca ca không đúng, không nói với con."
Tuyết Nhi tủi thân nói: "Con nghe mấy người trong viện nói, anh bị bắt rồi. Tối hôm qua, Dịch Trúng Hải còn đập cửa nhà mình. Nếu không có dì Vương ở nhà, thì con và chị Hiểu Nga đều bị ức hiếp rồi."
Vương Khôn vuốt mũi nhỏ của Tuyết Nhi, học được cách mách tội rồi. Nhưng mấy người trong tứ hợp viện đúng là bựa, có thể làm ra mấy chuyện như Tuyết Nhi kể.
"Được rồi, chẳng phải ca ca đã nói với con sao? Bất kể lúc nào, cũng đừng tin bọn họ."
Tuyết Nhi gật đầu, "Con biết, con không tin họ. Không tin, anh có thể hỏi chị Hiểu Nga."
Vương Khôn cười nói: "Ca ca tin con. Sắp đến giờ vào lớp rồi, con nhanh vào học đi. Chờ tan học, ca ca dẫn con đi ăn ngon."
Tuyết Nhi ghé vào tai Vương Khôn nói nhỏ: "Ca ca, dì Vương nói canh dê không ngon đâu."
Vương Khôn cưng chiều nhìn Tuyết Nhi, "Vậy thì ca ca nấu cho con canh dê."
Tuyết Nhi cười hì hì một tiếng, để Vương Khôn thả xuống, mình muốn đi học.
Thấy Tuyết Nhi nhún nhảy rời đi, Vương Khôn cũng an tâm.
Thầy giáo Mã đến bên Vương Khôn, hỏi thăm lý do vì sao Vương Khôn không đến. Vương Khôn vẫn dùng lý do tăng ca để lấp liếm qua chuyện.
"Vương Khôn, có muốn tìm người yêu không?"
Lúc này Vương Khôn làm gì còn tâm trạng nghĩ đến người yêu chứ. Lâu Hiểu Nga bên cạnh còn chưa xử lý xong. Hắn mà dám dẫn theo người khác về, Lâu Hiểu Nga chắc chắn sẽ phá banh nhà lên mất.
"Thầy Mã, con mới từ An gia ở BJ về đây. Giờ còn chưa vội tìm người yêu ạ."
Nghe Vương Khôn từ chối, thầy Mã có chút thất vọng, nhưng chưa bỏ cuộc. "Không sao, nếu muốn tìm, thì nói với tôi một tiếng. Tôi biết vài người tuổi tác cũng không chênh lệch với cậu lắm đâu."
"Cảm ơn thầy, thầy Mã. Con có chút việc phải đi trước. Thầy vào lớp dạy các em đi ạ!"
Vương Khôn vừa xoay người muốn đi, lại đụng phải Diêm Phú Quý. "Vương Khôn, cậu được thả ra rồi hả?"
"Tam đại gia, sao ông lại nói thế, tôi có bị bắt đâu, cái gì mà thả ra."
Diêm Phú Quý có chút lúng túng. "Không phải tôi nói đâu, người trong viện đều nói thế mà. Vật bị mất ở xưởng các cậu tìm được rồi à?"
"Ông có biết một câu nói không, biết càng nhiều thì càng chết sớm."
Nhát gan như Diêm Phú Quý lập tức không dám hỏi nữa.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận