Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 526: Đồ đệ không làm xong, sư phó phụ trách (length: 8304)

Tần Hoài Như thấy thời gian không còn sớm lắm, chuyện cần làm cũng đã xong, liền định rời đi. Đột nhiên, nàng nhớ tới Hà Vũ Thủy, lại lần nữa ngồi trở lại bên cạnh Trụ ngố. Không may là, nàng lại ngồi lên đùi Trụ ngố khi hắn đang định đứng dậy.
Cảm giác đó, nhất thời khiến Trụ ngố ngây người.
Tần Hoài Như nghĩ rằng, một lát nữa muốn lấy tiền từ chỗ Trụ ngố, cũng phải cho hắn chút ngọt ngào, nên ngồi thêm một lúc trên đùi Trụ ngố.
"Trụ ngố, chuyện tỷ nói với ngươi, thế nào rồi?"
Trụ ngố còn đang hoài niệm dư vị vừa rồi, đầu óc trống rỗng, không nhớ ra được gì: "Tần tỷ, tỷ nói chuyện gì?"
"Là chuyện của Vũ Thủy ấy. Ngươi đưa hết cơm hộp cho nhà ta, bản thân lại không có ăn. Cũng đâu thể cứ tối tối lại ra nhà ăn một bữa được!"
Trụ ngố nhất thời cũng có chút lúng túng, hắn thở dài: "Đừng nói nữa. Trong tay Vũ Thủy cũng không có tiền."
Tần Hoài Như trợn tròn mắt, không thể tin vào sự thật này. Theo nàng nghĩ, Hà Vũ Thủy chỉ là một cô gái, không cần tiêu bao nhiêu tiền. Cho dù là cầm tiền lương học sinh, cũng có thể còn lại không ít.
"Sao có thể chứ. Nhà ta nhiều người như vậy, một tháng cũng chỉ tốn năm đồng. Nó một đứa con gái, tiêu nhiều tiền như vậy làm gì. Trụ ngố, tỷ nói cho ngươi biết, tuổi này của Vũ Thủy, chính là tuổi muốn tìm người yêu đấy. Ngươi nhất định phải coi trọng nó, không thể để nó tìm ba cái loại người nửa nọ nửa kia được.
Một đại gia vẫn luôn xem anh em các ngươi như con của mình, đối tượng của Vũ Thủy, nhất định phải có sự đồng ý của một đại gia mới được. Ngươi đừng có hồ đồ."
Vốn là muốn nói phải có sự đồng ý của mình, nhưng nghĩ lại, thấy có chút không phù hợp.
Trụ ngố không nghĩ tới chỗ này, trong lòng cũng chẳng để ý chút nào. Đối với cô em gái này, thái độ của Trụ ngố là cứ sống được là tốt rồi. Đây là kết quả bị bà cụ điếc và Dịch Trung Hải nhào nặn ra. Bọn họ cần Trụ ngố đặt bọn họ ở vị trí số một, đương nhiên không thể để Hà Vũ Thủy chiếm vị trí gần ở phía trước.
"Tần tỷ, một đại gia đối tốt với hai anh em chúng ta, em đều biết. Nhưng đối tượng của Vũ Thủy lần này là công an, nhân phẩm cũng không có vấn đề."
Sắc mặt Tần Hoài Như lập tức trở nên khó coi, bọn họ ghét nhất chính là phải giao thiệp với loại người này. Nàng mong muốn tìm ra khuyết điểm của người ta, nhưng lại không biết gì cả.
"Công an à, vậy thì tốt. Trụ ngố, tỷ cũng chỉ là quan tâm Vũ Thủy thôi."
"Tần tỷ, em biết mà. Hồi nhỏ Vũ Thủy đã làm phiền tỷ chiếu cố."
Tần Hoài Như cười: "Ngươi nói những lời này làm gì. Ngươi chiếu cố nhà ta như vậy, tỷ giúp ngươi chiếu cố Vũ Thủy một chút, chẳng phải nên sao? Đối tượng của Vũ Thủy nếu là công an, hẳn là không thiếu tiền mới phải, sao trong tay lại không có tiền được. Chẳng lẽ Vũ Thủy bị lừa rồi!"
Trụ ngố lắc đầu: "Không phải là bị lừa đâu. Công việc của Vũ Thủy, còn cả xe đạp của nó đều do người kia giúp làm cả. Xe đạp với công việc của Vũ Thủy, đều là mượn tiền của người khác mua, mượn mấy trăm đồng đấy."
Tần Hoài Như tròn mắt, buổi sáng nàng còn quan sát chiếc xe đạp của Hà Vũ Thủy, còn nghĩ xem có cách nào lấy được nó không. Lần này coi như hết hy vọng.
"Trụ ngố, Vũ Thủy học xong trung học rồi, đáng ra phải được phân công tác chứ. Sao còn cần tiêu tiền mua việc làm nữa?"
Trụ ngố không muốn nói, hắn cảm thấy như vậy quá mất mặt. Nghĩ đến Vu Hải Đường học cùng Vũ Thủy cũng vào được nhà máy thép, hắn làm đầu bếp mà không có cách nào lo cho em gái vào đó, thật sự quá mất mặt.
Bị Tần Hoài Như ép quá, Trụ ngố đành nói: "Phân công việc không tốt, Vũ Thủy không làm được."
"Thế sao nó không nói với ngươi? Nói rồi thôi sau..."
Đột nhiên, Tần Hoài Như im bặt. Nàng nhớ tới, Dịch Trung Hải đêm đó từng kể cho nàng nghe về chuyện công việc của Hà Vũ Thủy. Lúc đó, nàng vì nhà của mình, nên không đồng ý Hà Vũ Thủy làm ở nhà máy thép. Hà Vũ Thủy mà ở gần khu nhà, sẽ làm lỡ mất việc nàng thâu tóm mọi thứ.
"Nếu nó đã cần vay tiền mua việc làm rồi, còn mua xe đạp làm gì nữa?"
Trụ ngố liền nói: "Chỗ làm của Vũ Thủy, cách chỗ này xa lắm. Đi xe đạp về cũng không tiện, không có xe đạp thì càng bất tiện."
Tần Hoài Như dù không đồng tình với câu trả lời này, cũng không có cách nào phản bác, càng không thể nói với Trụ ngố là, tốt nhất Hà Vũ Thủy đừng về đây.
Trong lúc Tần Hoài Như đang suy nghĩ lung tung, Trụ ngố đột nhiên nói: "Tần tỷ, tỷ nói xem, làm sao để em có tiền đây."
Tần Hoài Như theo bản năng hỏi: "Ngươi cần tiền làm gì?"
Trụ ngố kiên quyết đáp: "Em phải giúp Vũ Thủy trả tiền lại. Nếu để người khác biết, em gái em tìm người yêu tìm việc làm, mà lại còn nợ nhiều tiền như vậy, em còn mặt mũi nào nữa. Chuyện này mà để Vương Khôn với Hứa Đại Mậu biết, bọn họ chắc chắn cười chế nhạo em không ngóc đầu lên nổi."
Tần Hoài Như thầm nghĩ, muốn kiếm tiền, sao không kiếm được chứ. Từ căn tin lấy trộm chút thịt mang ra chợ đen bán, chẳng phải kiếm được cả đống tiền rồi sao.
"Tỷ biết cách kiếm tiền đó, vậy cũng tốt. Tỷ cũng khỏi phải lạy lục xin xỏ khắp nơi mới có tiền. Trụ ngố, em nghe lời tỷ khuyên, Vũ Thủy trưởng thành rồi, chuyện của nó, nó có thể tự làm chủ, người ngoài như chúng ta, không cần lo nhiều quá."
Để tăng thêm tính thuyết phục, Tần Hoài Như ưỡn ngực chạm vào Trụ ngố hai cái.
Trụ ngố nhất thời quên mất Hà Vũ Thủy là em gái ruột của mình.
Tần Hoài Như không dám chậm trễ, vội vã chạy về phân xưởng, đem chuyện kể cho Dịch Trung Hải nghe.
Dịch Trung Hải đang vỗ máy móc, tức giận nói: "Vũ Thủy cũng thật không hiểu chuyện. Công việc đâu có phân biệt giàu nghèo sang hèn, có việc làm đã là tốt lắm rồi, lại còn kén cá chọn canh."
~~ Chủ nhiệm Liễu vừa lúc đi tới kiểm tra, nghe Dịch Trung Hải nói vậy, trực tiếp lên tiếng: "Dịch Trung Hải, anh nói đúng đấy. Công việc không phân sang hèn giàu nghèo, quan trọng là có phù hợp hay không thôi. Nếu Tần Hoài Như không thích ứng được công việc trong phân xưởng, chi bằng đưa cô ta đến tổ vệ sinh đi!"
Dịch Trung Hải tái mặt, cười nịnh nọt với chủ nhiệm Liễu: "Chủ nhiệm Liễu, anh hiểu lầm ý em rồi. Hoài Như ngày thường cần cù chịu khó, đi tổ vệ sinh thì tiếc quá."
Chủ nhiệm Liễu hừ một tiếng: "Dịch Trung Hải, đừng trách tôi không báo trước. Tần Hoài Như còn không chịu làm cho tử tế, thì cứ việc đến tổ vệ sinh mà báo cáo. Ai đến xin xỏ cũng vô dụng. Còn nữa, nếu cô ta là đồ đệ của anh, thì nhiệm vụ công tác của cô ta cũng nên do anh chịu trách nhiệm."
Tạm thời không có cách nào đuổi Tần Hoài Như đi, chủ nhiệm Liễu chỉ đành giao nhiệm vụ công việc của Tần Hoài Như cho Dịch Trung Hải. Ngược lại, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ công tác, không làm ảnh hưởng đến hiệu quả công việc của phân xưởng, thì ý kiến của mọi người sẽ bớt đi rất nhiều.
Dịch Trung Hải nhất thời hiểu ý của chủ nhiệm Liễu, sắc mặt càng thêm khó coi. Tỷ lệ thành phẩm linh kiện của Tần Hoài Như rất thấp, nếu để anh ta chịu trách nhiệm, thì lượng công việc ít nhất phải tăng thêm 50%.
Nhưng anh ta cũng không dám phản bác sự sắp xếp của chủ nhiệm Liễu. Nếu như ngay cả anh ta còn không muốn nhận, thì Tần Hoài Như còn lý do gì để ở lại phân xưởng nữa.
Tần Hoài Như đợi chủ nhiệm Liễu đi rồi, mới lo lắng hỏi: "Một đại gia, giờ phải làm sao đây? Chủ nhiệm Liễu đây là cố ý gây khó dễ cho con."
Dịch Trung Hải thở dài: "Hoài Như, anh ta là chủ nhiệm phân xưởng, quan trên đè chết người, chúng ta chỉ còn cách nghe theo thôi. Công việc của con sau này, phải chú ý hơn một chút."
Tần Hoài Như không dám hứa, vì căn bản cô ta làm không nổi.
Dịch Trung Hải cũng hiểu đạo lý này, trong lòng cũng vô cùng bất đắc dĩ. Lúc đầu chính là cảm thấy Tần Hoài Như thông minh, không muốn để cô ta nhanh chóng học được kỹ thuật, nên cản trở một chút. Ai ngờ, cô ta lại càng đi càng xa trên con đường "góa phụ xinh đẹp". Sau này muốn dạy dỗ, cô ta lại không muốn học nữa.
"Hoài Như, con cứ về làm việc đi! Chuyện của Vũ Thủy, chỉ có thể bỏ qua. Dù sao nó cũng là em gái ruột của Trụ ngố, không thể để Trụ ngố nghi ngờ mình được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận