Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1730: Tiết lộ (length: 8435)

Tần Hoài Như nhìn chằm chằm Dịch Trúng Hải, muốn xác nhận lời hắn nói thật hay giả. Thấy Dịch Trúng Hải ánh mắt lấp lóe, nàng cũng biết hắn đang nói dối.
Nàng không vạch trần Dịch Trúng Hải, mà nói: "Ta còn lo lắng bọn họ bị người lừa vì buôn lậu nữa chứ. Nếu là rèn luyện thân thể, vậy ta liền không lo. Một đại gia, hay là ông cũng đi cùng bọn họ, rèn luyện thân thể luôn đi?"
Dịch Trúng Hải liền vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không muốn. Hắn không muốn giống mấy năm trước, bị Tần Hoài Như ngày ngày ép đi làm.
Tần Hoài Như thấy vậy, vẫn khuyên hắn: "Ông không thích theo chân bọn họ cũng không sao, có thể đi những chỗ khác. Thân thể ông khỏe mạnh thì đó là phúc của ta."
Câu này cũng không phải nói dối.
Dịch Trúng Hải thân thể tốt, có thể kiếm thêm tiền dưỡng lão được mấy năm.
Về đến nhà, Tần Hoài Như tức giận ném khăn mặt xuống.
Giả Trương thị hỏi: "Thế nào rồi?"
Tần Hoài Như tức giận kể lại chuyện cho Giả Trương thị: "Lão già này, bày trò với ta."
Giả Trương thị liền hiến kế: "Chính mình bà đi theo coi chẳng phải sẽ biết sao, nói chuyện với lão già đó làm gì. Ta hỏi bà, Bổng Ngạnh đâu rồi?"
Tần Hoài Như thở dài: "Dạo này ta cũng không thấy hắn. Mấy tên côn đồ kia gặp hắn liền tìm gây phiền phức, còn ép hắn trả nợ, hắn còn chưa dám quay về cho yên chuyện."
Giả Trương thị không nhịn được khóc: "Bổng Ngạnh số khổ của ta, sao lại xui xẻo vậy chứ. Đáng chết Trụ Ngốc, đáng chết Vương Khôn, các ngươi có nhiều tiền như vậy, không thể giúp nhà ta chút sao."
Tần Hoài Như ngồi ở một bên ngẩn người, rất nhanh Giả Trương thị đã trút cơn giận lên đầu nàng: "Tóm lại, đều tại bà cả. Năm xưa bà mà sớm gả cho Trụ Ngốc thì đâu đến nỗi này."
Tần Hoài Như tức đỏ mặt, phản bác: "Năm đó chẳng phải là do bà cản ta, không cho ta gả cho Trụ Ngốc sao?"
Giả Trương thị tức muốn đánh Tần Hoài Như, bị nàng né được: "Ta cảnh cáo bà, còn dám la lối với ta, đừng trách ta bỏ mặc bà."
Lời uy hiếp này đối với Giả Trương thị rất có tác dụng.
Thấy Giả Trương thị ngoan ngoãn im lặng, Tần Hoài Như cũng không nói gì, bắt đầu bận việc của mình.
Tam đại mụ nghe Giả gia cãi nhau, đã sớm trốn ra ngoài, không hề để tâm. Chuyện nhà họ Giả không thể dây vào, đây là kinh nghiệm nàng rút ra được.
Đến khi Lưu Hải Trung cùng Diêm Phú Quý đi ra ngoài nhặt phế liệu, Tần Hoài Như cuối cùng đã phát hiện bí mật của hai người.
Lúc này nàng giận đến tím mặt.
Dịch Trúng Hải rõ ràng biết hai người đang làm gì, lại không hề nói cho nàng biết, cũng không nghĩ chia sẻ nỗi lo trong nhà.
Đều là người quản chuyện trong sân, Lưu Hải Trung và Diêm Phú Quý biết nghĩ cách nhặt phế liệu kiếm tiền, tại sao Dịch Trúng Hải không chịu?
Tần Hoài Như muốn vạch trần chuyện này. Trong vô thức nàng đã đến hậu viện tìm Hứa Đại Mậu, thấy nhà Hứa Đại Mậu khóa cửa, nàng mới nhớ ra Hứa Đại Mậu đã chuyển đi.
Bất đắc dĩ, chỉ còn cách nghĩ cách khác.
Tần Hoài Như lặng lẽ tìm Diêm Giải Thành và Vu Lỵ, viết một bức thư cho hai người.
Diêm Giải Thành và Vu Lỵ đọc thư xong, có chút chần chờ: "Ba thật sự cùng nhị đại gia đi nhặt phế liệu sao?"
Vu Lỵ có chút không tin, nói: "Chắc không thể đâu! Ba luôn tự xưng là người đọc sách, sao lại đi làm chuyện mất mặt như vậy được. Chúng ta về nhà hỏi mẹ xem."
Diêm Giải Thành vội ngăn nàng: "Không được. Chúng ta không thể về. Em nghĩ xem, ba đang tìm đường kiếm tiền, chúng ta mà ngăn cản, chắc chắn ba sẽ tính sổ với mình. Số tiền này, tại sao chúng ta lại phải đưa cho họ?"
Vu Lỵ liếc mắt một cái rồi nói: "Vậy thì chúng ta gọi mấy người Giải Phóng đến. Đến lúc đó cùng nhau gây áp lực cho ba mẹ."
Diêm Giải Thành nói: "Vậy cứ làm như vậy đi. Ta báo cho mấy đứa nhà nhị đại gia luôn."
Rất nhanh con cái Diêm gia đã tụ tập đủ, Diêm Giải Thành cũng không giấu diếm, đưa lá thư cho bọn họ: "Mấy đứa xem thử nên làm sao đây."
"Sao ba lại làm chuyện mất mặt vậy chứ?"
"Đúng đó, ba không biết xấu hổ, chúng ta còn cần mặt mũi chứ. Để người ta biết, sau này con cái làm sao dám ra đường?"
"Chúng ta về nhà tìm ba mẹ đi."
Người nhà họ Diêm nhanh chóng thống nhất ý kiến, Diêm Giải Thành nói: "Khoan hãy vội, ta gọi cho ba anh em Lưu Quang Thiên. Chúng ta chờ họ."
Diêm Giải Phóng nghi ngờ hỏi: "Nhị đại gia có tiền thì anh cả Lưu gia cũng chẳng về, giờ có khi nào về không?"
Diêm Giải Thành có chút lúng túng: "Anh cả nhà họ Lưu nói, chuyện nhà hắn không bao giờ nhúng tay. Để chúng ta tìm Quang Thiên và Quang Phúc."
Diêm Giải Khoáng lại nói: "Không đúng. Em mới gặp Lưu Quang Phúc trên đường về. Hình như anh ta vừa mua vé để đi miền Nam lấy hàng."
Diêm Giải Thành không nhịn được mắng: "Cái thằng cháu này, một chút hiếu tâm cũng không có."
Diêm Giải Thê nói: "Thôi đi. Ba mẹ không ra gì mới sinh ra con bất hiếu thôi. Ngày xưa chúng nó bị đánh như thế kia, sao có thể hiếu thảo với nhị đại gia được. Theo tôi thì Lưu Quang Thiên cũng sẽ không về. Thôi chúng ta đừng đợi nữa."
Một câu nói đánh thức người trong mộng.
Diêm Giải Thành biết mình đã đoán sai, liền dẫn mấy người về tứ hợp viện.
Tần Hoài Như thấy đám người đi vào, cười ha hả chào hỏi.
Mấy người không có tâm trí để ý đến nàng, qua loa trả lời vài câu rồi về nhà.
Tần Hoài Như về phòng, cười phá lên, thấy Giả Trương thị nghi ngờ, liền kéo bà ta ra cửa ngồi xem trò vui.
Tam đại mụ kinh ngạc nhìn con cái: "Các ngươi đừng có nói linh tinh, ba các ngươi làm sao lại đi làm chuyện đó?"
"Được, ba gạt cả mẹ. Mẹ, con hỏi mẹ, ngày nào ba cũng cùng nhị đại gia đi ra ngoài, bảo là rèn luyện thân thể. Nhưng hai người làm gì mà ngày nào cũng phải rèn luyện chứ. Cái người như ba con, để tiết kiệm tiền, ăn cơm cũng không mang đi tập thể dục."
Tam đại mụ bị con cái hỏi, không nói được lời nào: "Chờ ba con về, ta phải hỏi cho rõ mới được."
Một nhà cứ thế chờ Diêm Phú Quý.
Tần Hoài Như tươi cười, cố ý đi một chuyến sang nhà Dịch Trúng Hải.
Dịch Trúng Hải tò mò hỏi: "Mấy đứa nhà lão Diêm cũng về tìm lão Diêm hả?"
Tần Hoài Như bĩu môi, nói: "Chuyện gì chứ. Nghe đâu bọn nó nghe được nhị đại gia với Tam đại gia ra ngoài lượm ve chai, chê Tam đại gia mất mặt, nên về tìm Tam đại gia tính sổ đó. Một đại gia, hôm đó ông đi theo đám bọn họ, không thấy hả?"
Dịch Trúng Hải lúng túng giải thích: "Thì bà biết rồi đó, ta chỉ đi cùng một lúc thôi, thấy bọn họ tập thể dục chung với người khác, ta liền về rồi. Ai ngờ hai người lại có mưu đồ này."
Tần Hoài Như cũng không truy cứu việc Dịch Trúng Hải giấu giếm, mà nói: "Chắc là bị bọn họ phát hiện, cố ý chơi xỏ ông đó."
Dịch Trúng Hải giả bộ tức giận, trong lòng lại kêu khổ. Hắn rất sợ Tần Hoài Như bắt hắn đi nhặt ve chai. Nghĩ đến Tần Hoài Như có thể vì kiếm tiền mà kiên trì thế nào, hắn chỉ muốn nhắm mắt làm ngơ.
"Hừ, bọn họ còn biết là mất mặt nên không cho ta biết đó chứ. Hai người càng lớn tuổi càng không có chừng mực gì hết. Ta phải nói cho bọn họ một trận mới được."
Tần Hoài Như lại bắt đầu bênh Lưu Hải Trung và Diêm Phú Quý: "Thật ra bọn họ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Con cái của họ đều không hiếu thuận, lại không có tiền trong tay. Không nhặt ve chai thì biết làm gì khác.
Một lát nữa tôi hỏi Tam đại gia, nếu lượm ve chai kiếm được tiền, tôi cũng theo họ đi."
Mặt Dịch Trúng Hải tối sầm lại. Tần Hoài Như mà ra tay thì hắn chắc chắn cũng không thể ngồi yên. Nhất thời, oán hận của hắn đối với Lưu Hải Trung và Diêm Phú Quý lại tăng lên gấp bội.
Nhị đại mụ cũng nghe được tin, từ hậu viện đi lên tiền viện, hỏi dò: "Lão Lưu thật sự lượm ve chai hả?"
Diêm Giải Thành nói: "Có lẽ là vậy."
Lúc này Nhị đại mụ ngược lại có chút ghen tị, hỏi: "Vậy Quang Đủ có biết không?"
"Con có nói với họ rồi. Chỉ là không biết họ có về không thôi." Diêm Giải Thành không dám kể lại kết quả khi ba người họ từ chối trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận