Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1113: Lưu Hải Trung muốn chứng cứ (length: 8444)

Vấn đề của tên ngốc Trụ, trong lòng Dịch Trung Hải không tính là vấn đề. Trong tay hắn có Tần Hoài Như cái quân bài tẩy, có thể bảo đảm tên ngốc Trụ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Bây giờ vấn đề là, phải dạy dỗ Hứa Đại Mậu một trận thật tốt. Hắn không thể cho phép đám thanh niên trong viện, người này tiếp theo người kia cùng hắn đối nghịch. Nếu như mọi người đều học theo, hắn cho dù khiến được Trụ ngốc nghe lời, dưỡng lão cũng không thể yên tâm giao cho Trụ ngốc.
Về phần đối phó Hứa Đại Mậu, hắn đã có chủ ý. Vừa rồi một ngụm máu tươi, khiến hắn có một ý tưởng tuyệt diệu.
"Lão Lưu, trước không nói chuyện của Trụ ngốc, ta đã biết làm thế nào để đối phó Lâu gia."
Lưu Hải Trung nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ. Vì thăng quan, hắn có thể nói là vắt hết óc, một chút đầu mối cũng không có.
"Lão Dịch, ngươi nói mau."
Dịch Trung Hải thần bí nói: "Ngươi quên vợ trước của Hứa Đại Mậu là Lâu Hiểu Nga sao?"
Lưu Hải Trung ngẩn người một chút, không nghĩ ra, làm sao lại lôi tới Hứa Đại Mậu vào chuyện này: "Lão Dịch, bọn họ đã sớm ly hôn rồi."
Dịch Trung Hải trong lòng mắng một câu ngu xuẩn: "Ta biết. Chúng ta chẳng phải đang lo không có chứng cứ của Lâu gia sao? Hứa Đại Mậu dù sao cũng là con rể của Lâu gia, hắn rất hiểu rõ về Lâu gia."
Lưu Hải Trung vỗ đùi: "Sao ta lại quên mất điều này. Để ta đi tìm Hứa Đại Mậu."
Dịch Trung Hải không nhìn Lưu Hải Trung, cứ như vậy nhìn hắn rời đi. Hắn rất hiểu Hứa Đại Mậu, Hứa Đại Mậu sẽ không thỏa hiệp với Lưu Hải Trung. Lợi ích lớn như vậy của Lâu gia, Hứa Đại Mậu nhất định sẽ ăn một mình.
Để cho Lưu Hải Trung đụng tường, mới có thể làm nổi bật tầm quan trọng của hắn.
Hắn tức giận đến thổ huyết, không chỉ là do hai từ "tuyệt hậu" kia kích thích, mà còn do hai từ "tiểu đệ".
Dịch Trung Hải trước giờ vẫn xem thường Lưu Hải Trung, chuyện gì cũng phải vượt qua hắn, tuyệt đối không cam lòng làm tiểu đệ của Lưu Hải Trung.
Bị ép bất đắc dĩ đầu nhập vào Lưu Hải Trung, một mực bị hắn xem như nằm gai nếm mật, hơn nữa còn coi đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời.
Bình thường thì, hắn tận lực sợ bị người ta nhìn ra. Không ngờ lại bị Trụ ngốc nhắc tới.
Chuyện này làm hắn rất mất mặt.
Bây giờ hắn phải chứng minh cho mọi người trong tứ hợp viện thấy, hắn là quân sư, nhân vật như Gia Cát Lượng, tuyệt đối không phải là tiểu đệ của Lưu Hải Trung.
Lưu Hải Trung cũng chẳng để ý nhiều như vậy, một chiếc xe đạp để hắn đạp nhanh. Cuối cùng cũng chặn được Hứa Đại Mậu và Vu Hải Đường ở cửa nhà máy thép.
"Đại Mậu, ngươi chờ một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Hứa Đại Mậu cho rằng là chuyện của Dịch Trung Hải, liền trực tiếp cự tuyệt: "Đội trưởng Lưu, chuyện của Dịch Trung Hải không liên quan gì tới ta, ngươi đừng nói với ta."
Lưu Hải Trung thở hổn hển mấy cái: "Ta muốn nói với ngươi không phải là chuyện của lão Dịch, mà là chuyện khác, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện một chút."
Hứa Đại Mậu thấy tò mò, nhìn Vu Hải Đường một cái: "Hải Đường, em cứ đi làm trước đi, tôi với đội trưởng Lưu tìm chỗ nói chuyện chút đã."
Vu Hải Đường không muốn đắc tội Lưu Hải Trung, chỉ đành nói: "Anh cẩn thận một chút."
Lưu Hải Trung còn nhớ Dịch Trung Hải oán trách hắn sau khi tan làm ngày hôm qua, không dám để cho quá nhiều người biết, bèn mang theo Hứa Đại Mậu đi đến một nơi yên tĩnh.
Hứa Đại Mậu càng thêm tò mò, chuyện gì mà phải giữ bí mật như vậy: "Đội trưởng Lưu, rốt cuộc chuyện gì mà phải thần bí như thế?"
Lưu Hải Trung nhìn xung quanh, không phát hiện điều gì khác thường, lúc này mới nói: "Chuyện của Lâu gia, ngươi biết bao nhiêu?"
Hứa Đại Mậu nghi hoặc nhìn Lưu Hải Trung, thật kỳ lạ, sao lại nhắc đến Lâu gia: "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Lưu Hải Trung nghĩa chính ngôn từ nói: "Ngươi cứ nói đi. Lâu gia thế nhưng là nhà tư bản, ban đầu bóc lột những công nhân như chúng ta. Hiện đang có phong trào, đối phó chính là những tên nhà tư bản thâm hiểm như vậy. Ta nên vì rộng lớn các đồng chí công nhân ra mặt."
Hứa Đại Mậu bĩu môi: "Nhị đại gia, nếu ta không nói sai thì, khi đó ngươi nịnh bợ Lâu gia ghê lắm. Còn nữa, căn nhà của ngươi bây giờ, cũng là nhờ Lâu gia mà có. Lâu gia đối với ngươi không tệ đâu."
Mặt Lưu Hải Trung đỏ lên: "Đó là hai chuyện khác nhau. Ta vì Lâu gia làm việc mấy chục năm, bọn họ đối với ta như vậy cũng là nên. Lâu gia nếu thật lòng muốn đối đãi, thì phải cất nhắc ta làm lãnh đạo, chứ không phải mãi xem ta như công nhân, ăn thịt uống máu của ta.
Hứa Đại Mậu, ta biết, ba của ngươi đã từng lái xe cho Lâu gia, mẹ ngươi cũng làm người giúp việc ở nhà Lâu gia, ngươi còn cưới Lâu Hiểu Nga.
Nhưng mà, ngươi phải phân rõ lập trường của mình. Tất cả mọi thứ ngươi có bây giờ đều là do nhà nước ban cho, không phải Lâu gia.
Ta bây giờ ra lệnh cho ngươi, giao ra chứng cứ phạm tội của Lâu gia, nếu không, ta sẽ coi ngươi là đồng bọn của Lâu gia."
Hứa Đại Mậu trong lòng giật mình. Lưu Hải Trung là kẻ không nhận người thân, ra tay sẽ không nương tình.
Hắn muốn bán đứng Lâu gia, nhưng lại nghĩ đến những bức ảnh kia trong tay Lâu Hiểu Nga, nhất thời có chút sợ hãi. Nếu Lâu gia biết hắn phản bội, nhất định sẽ giao những bức ảnh kia ra, đến lúc đó, hắn xong đời.
"Đây là do chủ nhiệm Lý ra lệnh sao?"
Lưu Hải Trung có ý muốn nói phải, nhưng lại nghĩ đến quan hệ của Hứa Đại Mậu và Lý Hoài Đức, sợ bị lộ tẩy, bèn nói: "Không phải. Nhưng cho dù không có chủ nhiệm Lý giao phó, ta cũng phải ra mặt vì công nhân bị Lâu gia bóc lột."
Nghe thấy không phải là do Lý Hoài Đức phân phó, Hứa Đại Mậu thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn rõ, đội công nhân tự vệ của Lưu Hải Trung, cũng chỉ có quyền lực ở nhà máy thép, ra khỏi địa bàn nhà máy thép thì chẳng có tác dụng gì.
"Đội trưởng Lưu, ông đừng đùa. Lâu gia cho dù có tội thì cũng không đến lượt ông quản. Muốn bắt Lâu gia, thì phải là bên ủy ban khu phố người ta ra mặt. Mấy người trong đội tự vệ của ông, căn bản không đáng gì."
Lưu Hải Trung giận đỏ mặt, không ngờ bị người ta coi thường: "Ta vì công nhân ra mặt, ai nói quyền lực của chúng ta không quản được chứ."
Hứa Đại Mậu cười ha ha: "Đội trưởng Lưu, ông quên mất những thông báo trong nhà máy khi ông làm quan rồi à. Đội tự vệ công nhân phụ trách kỷ luật của công nhân thôi. Chuyện bên ngoài vẫn thuộc về khoa bảo vệ quản.
Đừng nói là ông, ngay cả chủ nhiệm Lý cũng không thể trực tiếp đi bắt Lâu gia. Gọi là vượt quyền, có hiểu không. Để lãnh đạo bên trên biết, thì ông có nước mà chịu phạt."
Vừa nghe thấy điều này, Lưu Hải Trung cũng có chút sợ hãi. Đắc tội lãnh đạo, thì có thể mất chức như chơi.
Nhưng hắn lại rất không cam tâm, đây chính là cơ hội tốt để hắn thăng quan. Lâu gia được xưng là Lâu nửa thành, trong nhà tài sản nhiều vô kể.
Lật đổ Lâu gia, có thể giúp hắn thăng quan phát tài.
"Ngươi đừng nói nhiều như vậy, ta bây giờ chỉ là tìm ngươi để lấy chứng cứ. Ngươi là con rể Lâu gia, chắc chắn có chứng cứ phạm tội của Lâu gia. Ngươi giao cho ta, ta sẽ cầm đi tìm chủ nhiệm Lý. Chỉ cần có chứng cứ, ta sẽ bắt được người của Lâu gia.
Nếu ngươi không giao, chính là bao che Lâu gia."
Hứa Đại Mậu nghĩ thầm, ta có chứng cứ, dựa vào cái gì giao cho ông. Ta trực tiếp giao cho Lý Hoài Đức, còn có thể thăng quan phát tài.
"Ta với Lâu Hiểu Nga đã sớm ly hôn rồi, dựa vào cái gì mà ông coi ta là đồng bọn của Lâu gia."
Lưu Hải Trung không nghĩ tới Hứa Đại Mậu lại khó dây dưa đến vậy, hắn không có sự kiên nhẫn như Dịch Trung Hải, giở trò với người khác: "Ngươi không giao có phải không, lát nữa ta cho người bắt ngươi lại, xem miệng ngươi cứng hay là hình cụ của ta cứng."
Tim Hứa Đại Mậu đập nhanh hơn rất nhiều, có chút muốn thỏa hiệp, nhưng lại nghĩ đến mấy tấm ảnh kia trong tay Lâu Hiểu Nga, hắn lại không dám. Mấy tấm ảnh đó mà bị tung ra, thì đời hắn coi như xong.
Bây giờ xem ra, Lâu gia bị để mắt tới, hắn phải nghĩ ra biện pháp tốt để cứu bản thân, hiển nhiên Lưu Hải Trung không phải là một lựa chọn tốt.
"Ông cứ bắt đi, đến lúc đó ta sẽ nói, ông tham của Lâu gia, muốn nuốt riêng. Ta không muốn làm cùng một lũ như ông, nên ông cố ý hãm hại ta.
Ta với Vương Khôn là anh em tốt, hắn nhất định sẽ ra mặt vì ta. Đến lúc đó, nhị đại gia, chức đội trưởng này của ông khó mà giữ được."
Lưu Hải Trung vừa nghe, cũng bị hù không ít, nếu Hứa Đại Mậu mà nói như vậy, thì hắn có khả năng gặp xui xẻo.
Đặc biệt là Vương Khôn, biết đâu sẽ nhân cơ hội này lật đổ hắn: "Được, ngươi cứ chờ đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận