Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 90: Phân thịt heo (length: 8603)

Tần Hoài Như không thể không rời khỏi căn tin, buổi chiều giờ làm việc đã qua hơn một canh giờ, trở lại phân xưởng, còn không biết sẽ phải chịu đựng sự trừng phạt như thế nào.
Bên trong phân xưởng, mọi người đều nhìn vào vị trí làm việc trống không của Tần Hoài Như, cùng với khuôn mặt đen như than của phân xưởng chủ nhiệm.
Buổi sáng mới vừa xử phạt Tần Hoài Như, buổi chiều Tần Hoài Như đã dám khiến cho phân xưởng chủ nhiệm khó chịu, không đến làm. Nếu phân xưởng chủ nhiệm xử lý không tốt, sau này cũng khó quản lý đội ngũ.
Phân xưởng chủ nhiệm cũng hiểu đạo lý này, lúc này hắn còn nghĩ nếu Dịch Trung Hải cái tên ngụy quân tử đó ở đây thì tốt, ít nhất có thể giúp Tần Hoài Như giải thích qua chuyện này. Mọi người không dám đắc tội Dịch Trung Hải, cũng sẽ ghi nhớ sổ đen lên đầu Dịch Trung Hải.
Tần Hoài Như vừa trở lại phân xưởng, liền thấy ánh mắt mọi người đổ dồn vào mình, phân xưởng chủ nhiệm cũng đứng ở chỗ làm việc của nàng nhìn nàng, lập tức liền hoảng hốt.
Để tránh bị trừng phạt, Tần Hoài Như lập tức đổi sang một bộ mặt đáng thương.
"Chủ nhiệm, giữa trưa ta ăn phải đồ ăn hư, đi vệ sinh một chuyến, cho nên mới đến muộn. Ta bảo đảm, không có lần sau. Van xin anh, bỏ qua cho tôi đi!"
Trong phân xưởng, phần lớn là đàn ông, cũng đều hướng ánh mắt nhìn chăm chú vào người Tần Hoài Như, có vài người còn không ngừng nuốt nước miếng.
Phân xưởng chủ nhiệm mặt lạnh tanh, không thèm nhìn khuôn mặt quyến rũ gợi tội của Tần Hoài Như. "Tần Hoài Như, cô nói cô đi vệ sinh, vậy mang hóa đơn khám bệnh tới đây cho tôi xem?"
Tần Hoài Như theo bản năng nhìn về phía chỗ làm việc của Dịch Trung Hải, phát hiện không có ai, cũng biết hôm nay không có ai xin tha cho nàng.
"Tôi để ở nhà vệ sinh, quên không cầm. Chủ nhiệm, nếu anh không tin, tôi có thể trở về nhà vệ sinh lấy hóa đơn."
Phân xưởng chủ nhiệm ngẫm nghĩ rồi nói: "Cô nói cho tôi biết đi, bác sĩ nào đã khám bệnh cho cô?"
Tần Hoài Như nghĩ mình quen với Vương đại phu ở nhà vệ sinh nhất, cô ta sẽ giúp mình hòa giải. "Chính là Vương đại phu ở nhà vệ sinh chúng ta."
Phân xưởng chủ nhiệm gật đầu một cái, hướng về phía những công nhân khác nói: "Có ai bằng lòng đến nhà vệ sinh một chuyến, hỏi Vương đại phu xem, có phải Tần Hoài Như có đi khám bệnh hay không."
Người đăng ký cũng không ít, phần lớn trong số đó đều là người có quan hệ không tốt với Tần Hoài Như, còn có mấy nữ đồng chí không vừa mắt nàng.
Mặt Tần Hoài Như tái mét, làm sao dám để người khác đi nhà vệ sinh, chỉ cần đi hỏi, nhất định sẽ lộ tẩy. "Chủ nhiệm, không cần làm phiền người khác đi lại, chính tôi đi là được."
Phân xưởng chủ nhiệm đột nhiên lớn tiếng hướng về Tần Hoài Như chất vấn: "Tần Hoài Như, đến lúc này rồi, cô còn không khai thật sao?"
Tần Hoài Như nhất thời bị dọa đến mức chân đứng không vững, lắp bắp nói: "Chủ nhiệm, tôi, tôi thật không nói dối, anh nhất định phải tin tôi."
"Vương đại phu cùng tôi ở trong cùng một khu tứ hợp viện, hôm nay cô ấy không đi làm. Cô còn dám nói cô ấy khám bệnh cho cô sao?"
Tần Hoài Như không còn cách nào khác, đành phải khóc lóc nói: "Chủ nhiệm, buổi sáng tôi làm việc quá mệt, thực sự chịu không nổi, liền tìm chỗ lười biếng. Tôi bảo đảm, không có lần sau. Anh tha cho tôi đi."
Phân xưởng chủ nhiệm hừ một tiếng, lớn tiếng nói: "Tần Hoài Như, buổi sáng tôi đã nói với cô như thế nào rồi. Lần sau nếu để tôi phát hiện sẽ tăng gấp đôi mức phạt. Bây giờ tôi tuyên bố, lại trừ của cô một đồng. Mọi người cũng phải nhớ lấy bài học từ Tần Hoài Như. Mọi người làm việc là vì nhà máy, vì sự phát triển của đất nước, không ai được lười biếng cả. Hành vi của Tần Hoài Như là đáng xấu hổ, tôi không hy vọng phát hiện thêm ai lười biếng nữa."
Đối mặt với chủ nhiệm Liễu cứng rắn, Tần Hoài Như không còn cách nào, chỉ có thể trốn sang một bên, thành thật nhận phạt.
Ở chỗ của đội bảo vệ, mọi người đã đun xong nước nóng, ba chân bốn cẳng đem con hươu rừng treo lên.
Sau đó mọi người không ngừng tưới nước nóng lên người hươu rừng. Tưới mạnh nước xong, lông trên người hươu rừng sẽ lộ ra, như vậy mới có thể cạo sạch lông hươu rừng.
Lông hươu rừng không dễ cạo, một người làm một chút liền mỏi nhừ cánh tay. Cũng may đội bảo vệ đông người, mọi người thay phiên nhau, cũng không quá mệt. Nghĩ đến rất nhanh là có thể ăn được thịt, mọi người liền không tiếc sức lực.
"Xì... Xì xì" Âm thanh vẫn không ngừng vang lên.
Đến khi cạo xong, con hươu rừng cũng gầy hốc hác đi.
Chuyện này cũng không có cách nào khác, hươu rừng thường ở trong bùn đất lăn lộn, dính đất rồi lại sẽ cọ vào cây cối. Sau một lúc, trên người sẽ tạo thành một lớp áo giáp chắc chắn.
Mọi người thu dọn sạch sẽ lông hươu rừng, rồi để một cái chậu đã rửa sạch bên cạnh, dùng để đựng nội tạng hươu.
Vương Khôn cầm một con dao không biết lấy từ đâu, từ cổ hươu rừng đâm vào một nhát, cho hươu chảy máu.
Tiếp đó là mổ bụng, từ cổ, mổ một đường đến đuôi, ruột hươu trong bụng ào ào rơi ra, vừa đúng rơi vào chậu lớn.
Dọn dẹp nội tạng sạch sẽ, phần còn lại cũng không cần Vương Khôn tự mình ra tay, có người xung phong nhận làm, bắt đầu chặt thịt.
"Để lại cho ta gan hươu nhé, ta về nhà làm gan xào cho em gái."
"Cổ trưởng, đại tràng hươu, anh có muốn không?"
"Món ăn Sơn Đông có một món gọi là đại tràng chín khúc, đáng tiếc tôi không biết làm, tôi không cần đâu. Mấy người dọn dẹp xong, để sang một bên đi!"
"Tôi biết đại tràng chín khúc, có đủ vị chua, ngọt, thơm, mặn, màu sắc đỏ tươi, phẩm chất mềm ngon. Đáng tiếc tôi cũng chưa được ăn."
"Chưa ăn qua thì ông ba hoa làm gì."
"Nói một chút cũng không được sao?"
Đổng Vĩnh Húc dẫn theo Tiết Thao cùng Triệu Thiếu Huy đến, thấy hươu rừng đã giết mổ xong. "Đám nhóc các cậu, bình thường lúc làm việc mà có cái sức lực này thì tốt rồi."
"Xử trưởng, nếu ngày nào cũng có thịt ăn, sức lực của chúng ta còn tốt hơn cả cái này."
"Còn muốn ngày nào cũng ăn thịt? Nằm mơ đi. Con hươu này được bao nhiêu cân thịt, cân chưa?"
Vương Khôn nói: "Cân rồi, được ba trăm chín mươi sáu cân thịt hươu, đủ chia."
Thấy mọi người cũng đang nhìn, Đổng Vĩnh Húc liền trực tiếp cho mọi người chia, khỏi phải ngó tới ngó lui.
Thịt ngon trên người hươu như vậy là nhiều, nhất định sẽ có người được phần tốt, có người được phần không ngon. Vương Khôn chỉ huy người đem thịt và xương, chia thành hai cân một phần, ghi số thứ tự, để cho mọi người bốc thăm, bốc trúng phần nào thì lấy phần đó.
Đợi mọi người đã lấy hết, còn lại khoảng hai trăm cân thịt hươu.
Đổng Vĩnh Húc nói: "Vương Khôn, thịt hươu là do cậu lấy được, cậu lấy thêm chút nữa người khác không nói được gì."
Vương Khôn nghĩ một chút, nói: "Vậy tôi lấy gan hươu cùng mấy cân xương sườn thôi, về cho Tuyết Nhi nấu canh sườn uống."
Đổng Vĩnh Húc gật đầu, nói: "Được, cậu lấy mười cân xương sườn đi. Còn lại thì cho lãnh đạo xưởng một phần."
Việc đội bảo vệ chia thịt, chắc chắn không giấu được công nhân trong xưởng, muốn chặn miệng toàn bộ công nhân là không thể nào, cũng chỉ có thể chặn miệng lãnh đạo xưởng.
Ngược lại chỉ cần lãnh đạo xưởng không ý kiến, không mấy ai có gan đối nghịch với người của đội bảo vệ.
Người của đội bảo vệ cũng đều biết, nếu lãnh đạo xưởng phản đối, con hươu này có lẽ sẽ bị nhà ăn của xưởng lấy mất. Như vậy thì mọi người cũng không có phần.
Mọi người đều cầm thịt về giấu vào hộp cơm, chuẩn bị tan làm rồi mang về nhà. Thịt cho lãnh đạo thì để trong phòng, đợi giờ tan làm lãnh đạo đến lấy.
Vương Khôn cũng không quan tâm Đổng Vĩnh Húc phân chia như thế nào, hắn bỏ thịt của mình vào trong xe ba bánh, rồi tìm một chỗ nghỉ ngơi. Chân ướt chân ráo đến đây, hắn cũng không tiện xen vào chuyện của đội bảo vệ. Thịt hươu này có thể giúp hắn đứng vững gót chân ở xưởng cán thép, vậy là hắn đủ hài lòng rồi.
Người của đội bảo vệ biết Vương Khôn tay không bắt được một con hươu rừng, thái độ đối với hắn cũng khá hơn rất nhiều. Mọi người vây quanh Vương Khôn hỏi thăm quá trình lấy được hươu rừng, tuy không có gì đặc sắc, vẫn nghe rất thích thú.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận