Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1001: Một ba đánh nhau (length: 8536)

Tần Hoài Như ở trong xưởng tìm một hồi Trụ ngố, nghe nói Trụ ngố sớm đã rời đi, mới đuổi theo cái mông của Dịch Trung Hải trở về tứ hợp viện.
Vừa vào sân, liền thấy mặt mũi bầm dập Dịch Trung Hải cùng Diêm Phụ Quý, nàng lập tức liền đoán được hai người đánh nhau.
Tần Hoài Như không cảm thấy không đúng, ngược lại còn phải khen hay cho Dịch Trung Hải. Diêm Phụ Quý thực sự quá thiếu đạo đức, kiểm điểm sao có thể viết như vậy, liền không nghĩ tới hậu quả bị Trụ ngố nghe được sao?
Nàng là một quả phụ, không có cách nào đối phó Diêm Phụ Quý, chỉ có thể chờ sau này tìm cơ hội báo thù, bây giờ vẫn là trước hiếu thuận Dịch Trung Hải một chút.
"Một đại gia, ngươi làm sao vậy. Ngươi cũng bị thương, mau về nhà nghỉ ngơi một chút đi!"
Nghe được giọng Tần Hoài Như, lý trí Dịch Trung Hải khôi phục. Hắn nhất thời ý thức được không hay, dù có tức giận thế nào, cũng không thể tùy tiện cùng Diêm Phụ Quý đánh nhau. Coi như muốn đánh, cũng nên mang theo Trụ ngố.
Đáng tiếc, lúc này đã muộn, hắn không thể tránh được nữa rồi.
Giống như trước kia, Dịch Trung Hải dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn một vòng, xoay người về nhà.
Một bác gái theo sát phía sau, vào đến nhà lại hỏi một lần: "Lão Dịch, rốt cuộc có chuyện gì vậy, sao ngươi vừa về nhà đã cùng lão Diêm đánh nhau."
Dịch Trung Hải chỉ lo đau, không kịp nói chuyện.
Tần Hoài Như thấy Giả Trương thị không có ra ngoài, liền theo Dịch Trung Hải vào nhà, kể lại đầu đuôi sự tình cho một bác gái nghe.
"Chuyện là như vầy đó. Tam đại gia viết kiểm điểm cho một đại gia, không có ý tốt. Đúng lúc một đại gia đọc kiểm điểm thì bị Trụ ngố nghe được, Trụ ngố liền hiểu lầm. Một đại gia nóng nảy, nhất định là đi tìm Tam đại gia chất vấn.
Tam đại gia người đó, trong mắt chỉ có tiền, vì tiền, cái gì cũng không để ý. Hắn chắc chắn lo một đại gia bắt hắn trả tiền, mới cùng một đại gia đánh nhau."
Tuy không trúng nhưng cũng không sai lệch.
Dịch Trung Hải nói thêm vào: "Ta vốn là không định tìm hắn đòi tiền, chỉ nói hắn không nên viết như vậy."
Đều không phải là người ngoài, giải thích nhiều như vậy rất không có ý nghĩa.
Mọi người đều biết, Diêm Phụ Quý viết không sai. Nhưng ngàn không nên, vạn không nên để cho Trụ ngố nghe được những lời đó.
Coi như Trụ ngố có nghe, cũng phải đợi bọn họ lừa được Trụ ngố rồi mới có thể để cho Trụ ngố nghe.
Một bác gái cũng không tranh cãi việc này nữa, mà hỏi: "Chỗ Trụ ngố bây giờ phải làm sao?"
Lúc này Tần Hoài Như mới nói ra những tin tức mình tìm hiểu được: "Trụ ngố từ phân xưởng đi ra, liền rời khỏi xưởng cán thép, không biết đi đâu rồi. Một bác gái, Trụ ngố có trở về không?"
Một bác gái liền nói: "Trụ ngố nếu mà trở lại, có thể thấy lão Dịch bị đánh sao?"
Vậy là không có trở lại.
Dịch Trung Hải hung hăng vỗ bàn một cái: "Quá đáng, cả ngày không về nhà là chuyện gì."
Hắn hận Trụ ngố không về nhà. Nếu không thì đã không bỏ lỡ cơ hội lừa gạt Trụ ngố.
Một bác gái hết hồn: "Lão Dịch, ngươi đừng nóng giận, bây giờ vẫn là nên nghĩ xem làm thế nào đi! Nếu không thì ta đi tìm mẹ nuôi."
Dịch Trung Hải lắc đầu, hắn nhất định phải tự mình đi, nói rõ với bà cụ điếc thì hơn, không thể làm mất mặt Tần Hoài Như.
"Hoài Như, ngươi về nhà trước đi! Để bà bà ngươi thấy được lại không hay."
Tần Hoài Như biết, lúc này quan trọng nhất là lừa được Trụ ngố, không thể gây chuyện. Nàng lo Giả Trương thị biết chuyện, vội vàng về nhà.
Chờ Tần Hoài Như rời đi, Dịch Trung Hải mới nói: "Ngươi ra ngoài, mua nhiều chút đồ ăn ngon, lén lút mang về nhà, ta lại đi tìm mẹ nuôi."
Cái gọi là đồ ăn ngon, nhất định là thịt.
Một bác gái muốn nói, hôm qua mới cho bà cụ điếc ăn rồi. Nhưng nghĩ đến tình hình bên Trụ ngố không rõ ràng, bọn họ nhất định phải dỗ dành bà cụ điếc, liền lấy tiền đi mua đồ.
Chờ mọi người trở lại, biết Dịch Trung Hải cùng Diêm Phụ Quý đánh nhau, cũng rất hiếu kỳ.
Việc Dịch Trung Hải đọc kiểm điểm, không có gì quá đặc biệt, tin tức cũng không bị ngăn chặn, truyền đi cũng không rộng rãi.
Điền Hữu Phúc mấy người cũng không biết chuyện này.
"Vương Khôn, ngươi biết vì sao một đại gia đánh nhau với Tam đại gia không?"
Vương Khôn liền nói nhỏ cho mấy người biết.
"Không đúng, trước đây một đại gia làm vậy, cũng không thấy Trụ ngố tức giận như vậy mà?"
Vương Khôn cười nói: "Các ngươi không nghĩ xem, trước đây lần nào không phải là bọn họ lừa Trụ ngố trước, để cho Trụ ngố không tính toán.
Hôm qua Trụ ngố không có về, bọn họ không có cơ hội lừa gạt Trụ ngố."
Tiền Anh Vũ nhìn Điền Hữu Phúc: "Trụ ngố không có về sao?"
Điền Hữu Phúc liền nói: "Ngươi nhìn ta làm gì, ta có rảnh mà đi nhìn chằm chằm Trụ ngố, ai biết hắn có về hay không.
Dịch Trung Hải có phải bị hồ đồ rồi không, hắn không lừa được Trụ ngố, sao dám thừa nhận cố ý không để cho Trụ ngố cưới vợ trước mặt Trụ ngố."
Thật ra không khó suy đoán, vì bọn họ tự tin nắm được Trụ ngố, chuyện gì Trụ ngố cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ.
Mấy người đang tán gẫu thì thấy Lưu Hải Trung đạp xe trở về rồi. Bây giờ hắn là cán bộ trong xưởng, đặc biệt mua một chiếc xe đạp mới làm công cụ đi làm.
Thấy hắn trở lại, mọi người rất ăn ý không ai lên tiếng, đều sợ lỡ lời nói sai một câu, bị hắn dạy dỗ một trận.
Lưu Hải Trung về đến nhà, còn chưa kịp ngồi xuống, Nhị đại mụ đã đem chuyện Dịch Trung Hải cùng Diêm Phụ Quý đánh nhau, còn cả chuyện Diêm Phụ Quý giúp Dịch Trung Hải viết kiểm điểm nói cho hắn.
Hắn lúc này vỗ bàn một cái: "Quá đáng. Ta bảo lão Dịch viết kiểm điểm là vì tốt cho lão Dịch, để cho hắn khắc sâu biết sai.
Lão Diêm sao có thể giúp lão Dịch viết kiểm điểm chứ. Đây là gian lận. Không được, ta muốn tìm bọn họ nói chuyện đàng hoàng."
Nhị đại mụ vội kéo hắn lại: "Ngươi tìm bọn họ nói chuyện gì. Lão Dịch giận đến nỗi đánh nhau với lão Diêm rồi, có thể thấy là tức chết rồi đó.
Mấy năm nay, lão Dịch cũng chỉ đánh nhau với Vương Khôn, còn bị Vương Khôn đánh cho một trận. Hắn giận dữ như vậy, ngươi đi tìm hắn, nhất định hắn sẽ trả thù nhà chúng ta."
Lưu Hải Trung bây giờ là lãnh đạo, đương nhiên không sợ cái này, trực tiếp trả lời: "Ta xem hắn dám."
Nhị đại mụ liền hỏi: "Hắn không dám, nhưng còn bà cụ điếc thì sao. Bà cụ điếc cũng hơn tám mươi rồi. Nhỡ mà có mệnh hệ nào thì sao? Chúng ta đâu có phải là Vương Khôn, không sợ gì người chết."
Nhắc đến bà cụ điếc, Lưu Hải Trung cũng thấy nhức đầu. Quyền lực của hắn không nhỏ, nhưng cũng không quản được bà cụ điếc.
Lưu Hải Trung tiếp tục đứng lên: "Không tìm được lão Dịch, thì ta không thể tìm lão Diêm sao. Ta cảnh cáo lão Diêm, sau này không cho phép giúp lão Dịch viết kiểm điểm, không được sao."
Lần này Nhị đại mụ không ngăn cản, để cho Lưu Hải Trung đi đến tiền viện.
Diêm Phụ Quý đang ở nhà hối hận, thì Lưu Hải Trung tiến vào nhà: "Lão Diêm, có phải ngươi viết kiểm điểm cho lão Dịch không."
Lúc này Diêm Phụ Quý mới nhớ ra, chuyện này không nên có nhiều người biết như vậy. Nhưng cũng không còn cách nào, hắn vội thừa nhận sai.
"Đội trưởng Lưu, thật xin lỗi, thật sự là Dịch Trung Hải dùng một đồng tiền cám dỗ ta, còn đem bà cụ điếc ra uy hiếp ta. Ta không có cách nào, mới giúp hắn viết. Ngươi yên tâm, lần sau ta không dám nữa."
Thái độ nhận lỗi của Diêm Phụ Quý quá tốt, thêm vết thương trên người, Lưu Hải Trung cũng không tiện nói gì thêm.
"Lão Diêm, ngươi cũng đừng trách ta. Lần này ngươi gây đại họa rồi. Lúc lão Dịch đọc kiểm điểm, bị Trụ ngố nghe được. Trụ ngố tại chỗ đòi tuyệt giao với hắn.
Trong viện chúng ta, ai không biết Trụ ngố là người mà bà cụ điếc với lão Dịch chọn để nương nhờ tuổi già. Nếu Trụ ngố mà không cho bọn họ nương tựa, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
Lúc này Diêm Phụ Quý mới biết vì sao Dịch Trung Hải lại tức giận như vậy, nhưng hắn rất ấm ức: "Chuyện này cũng đâu thể trách mình ta. Trước kia cũng vậy mà, Trụ ngố cũng không giận dữ gì. Muốn nói thì nên trách lão Dịch, hắn đọc trước mặt Trụ ngố làm gì chứ."
Mặt Lưu Hải Trung cũng khó coi, người bắt Dịch Trung Hải đọc kiểm điểm là hắn. Hắn cũng không thoát khỏi liên quan.
Không được, hắn phải phòng Dịch Trung Hải hạ độc thủ, vì vậy tính cùng Diêm Phụ Quý liên kết lại, thương lượng cùng nhau đối phó bà cụ điếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận