Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 882: Hai đại gia gặp gỡ (length: 8438)

Một trận khởi nghĩa do Lưu Hải Trung và Diêm Phụ Quý khơi mào đã bị Trụ ngố ngang ngược phá hỏng. Uy vọng của ba người không những không được xây dựng mà còn trở thành trò cười trong khu tứ hợp viện.
Để cứu vãn danh dự, Lưu Hải Trung, Diêm Phụ Quý, Hứa Đại Mậu ba người đã chạy đến ban khu phố, xin phép trở thành liên lạc viên của tứ hợp viện.
Lưu Hải Trung muốn xin phép trở thành quản sự đại gia, như vậy sẽ tỏ ra có quyền uy hơn. Nhưng cuối cùng đã bị Hứa Đại Mậu ngăn cản.
Hứa Đại Mậu hiểu rõ, bên ngoài hoàn toàn không có cái gọi là quản sự đại gia. Liên lạc viên trong viện được mọi người gọi là đại gia, đó là do người ta có tuổi. Tình hình này khác hoàn toàn với tứ hợp viện. Cái gọi là chế độ quản sự đại gia của tứ hợp viện là do ba người bọn họ dối trên gạt dưới mà có.
Ban khu phố trước kia không để ý là vì họ chưa gây ra chuyện gì.
Vương Khôn đã lật tẩy bộ mặt thật của tứ hợp viện, toàn bộ những chuyện xấu của viện đều bị phơi bày ra ngoài. Ai dám nhận trách nhiệm để họ làm quản sự đại gia. Chẳng phải những cán bộ ban khu phố giúp bọn họ làm quản sự đại gia cũng đã mất việc đó sao?
Lưu Hải Trung bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý với đề nghị của Hứa Đại Mậu.
Kết quả khi đến ban khu phố, họ không được gì cả, còn bị mắng một trận.
"Ba người các ngươi muốn làm gì, đã là thời đại nào rồi, còn nghĩ đến chuyện tà đạo bên ngoài kia. Đừng tưởng rằng bây giờ đang làm vận động, ban khu phố không quan tâm đến các ngươi. Ta nói cho các ngươi biết, dù muốn thiết lập liên lạc viên thì cũng không tới lượt ba kẻ có vấn đề như các ngươi."
Lưu Hải Trung không phục, đánh bạo hỏi: "Chúng tôi không thích hợp, vậy ban khu phố định chọn ai, chẳng lẽ lại chọn Dịch Trung Hải?"
Chủ nhiệm Vương trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ta thấy ngươi học các lớp giáo dục tư tưởng vẫn chưa xong đâu. Chuyện mà Dịch Trung Hải đã làm, thật coi ban khu phố này mù mắt sao.
Được rồi, ta còn đang bận đây, các ngươi cứ nhất quyết phải thiết lập liên lạc viên, ta sẽ để Vương Khôn tới làm. Vừa đúng hắn là trưởng phòng bảo vệ của nhà máy thép, ai mà gây chuyện thì trực tiếp kéo đến phòng bảo vệ xử lý là được. Như vậy ta cũng tiện hơn."
Đừng nói Lưu Hải Trung và Diêm Phụ Quý, mà ngay cả Hứa Đại Mậu cũng không vui. Bận rộn cả buổi trời, cuối cùng lại để Vương Khôn được lợi.
Nghĩ đến tính tình của Vương Khôn, nếu hắn thật sự làm liên lạc viên trong viện thì sau này họ còn phải chịu nhiều uất ức nữa.
Ba người thất vọng trở về, cũng không còn nhắc đến việc khôi phục chuyện làm quản sự đại gia nữa. Nhưng dù sao thì liên minh ba người cũng có thế lực không nhỏ trong khu tứ hợp viện. Đa số người biết rõ bọn họ chỉ là hư danh nhưng không dám tùy tiện đắc tội họ.
Dì Lưu lắc đầu nhìn ba người rời đi, bất đắc dĩ nói: "Cái tứ hợp viện đó của bọn họ, không thể yên tĩnh chút nào sao? Mấy ngày trước, tôi gặp bà cụ điếc, bà ấy còn kéo tôi lại hỏi chuyện của Hiểu Nga."
"Cô đã nói với bà ấy?"
"Tôi nào dám nói với bà ấy. Hiểu Nga con bé ngây thơ như vậy, làm sao là đối thủ của bà cụ điếc kia chứ."
Chủ nhiệm Vương gật đầu: "Chưa nói là tốt rồi. Tình thế hiện giờ, Hiểu Nga không nên trở về tứ hợp viện, cũng không thích hợp để đi theo chúng ta làm công tác. Haizzz, không biết khi nào chuyện này mới kết thúc."
Dì Lưu cũng không dám tiếp lời, coi như không nghe thấy. Hiện tại ngay cả ban khu phố cũng bị ảnh hưởng, thật không may, năm vừa rồi ban khu phố đã lấy được rất nhiều lòng dân, có lẽ nhờ đó mà họ không lo lắng bị lật đổ.
Bão táp ngày càng kịch liệt.
Đầu tiên là đám người trẻ tuổi trong viện nháo nhào lên.
Mấy nhà của Điền Hữu Phúc nghe theo lời Vương Khôn nên không đi theo làm loạn. Những người khác thì không như vậy, tất cả đều tham gia vào.
Những người hăng hái nhất là đám trẻ nhà Lưu Hải Trung và Diêm Phụ Quý. Lưu Quang Thiên và Diêm Giải Thành đều đã tham gia vào ủy ban nhà máy, trở thành ủy viên. Lưu Quang Phúc, Diêm Giải Phóng, Diêm Giải Khoáng ba người lại càng nổi bật, tất cả đều là thành viên của đội vệ binh trường học.
Đầu óc Lưu Hải Trung phản ứng chậm, vẫn chưa nhận ra được tình hình, ở nhà vẫn cảm thấy mình là chủ gia đình.
"Hai đứa nhãi con các ngươi, suốt ngày mù quáng làm chuyện gì đó."
Nhìn động tác cởi thắt lưng của hắn, Lưu Quang Thiên và Lưu Quang Phúc lập tức cười lạnh.
"Cha, người muốn làm gì?"
"Đúng đấy, ta khuyên ngươi sau này đừng có nói chuyện với ta như vậy."
"Không sai, hai đứa con trai trước mặt ngươi đã không còn là lũ nhãi con mặc cho ngươi đánh mắng."
Nhị đại mụ tức muốn chết: "Ba con đang bực bội, các con cứ để cho ông ấy đánh hai cái, giải tỏa cơn giận đi. Dù thế nào thì vẫn là con trai của ta. Dù cho các con có hóa thành tro thì vẫn là con trai của chúng ta."
Lưu Quang Phúc chỉ vào phù hiệu đeo trên tay: "Đây là xem trên mặt ngươi là mẹ ta nên ta mới không so đo với các người. Nhìn cái này xem là cái gì, các người không cần hiểu, ra đường hỏi một chút đi.
Ta nói cho các người biết, bây giờ ta chính là một phần tử tạo phản chính hiệu. Các người vẫn còn muốn nói đánh thì đánh, nói mắng thì mắng, ta thì không sao nhưng những anh em vệ binh của ta sẽ không để yên đâu."
Nhìn thấy chiếc băng tay đỏ chót, Lưu Hải Trung và Nhị đại mụ nhất thời chùn bước. Họ đã từng nghe về sự lợi hại của những vệ binh kia, còn được rất nhiều lãnh đạo lớn khen ngợi.
Lưu Quang Thiên cũng đưa tay ra khoe huy hiệu: "Ta bây giờ là ủy viên ủy ban của nhà máy, ủy ban còn lớn hơn cả lãnh đạo xưởng. Biết cái này có ý gì không? Chắc là các người cũng không biết đâu.
Nói cho các người biết, lãnh đạo xưởng là lãnh đạo, thì ta còn là lãnh đạo lớn hơn cả bọn họ. Ba ta sống khổ cực cả đời, cũng chỉ là một công nhân nhỏ bé. Ông ấy chỉ là một công nhân nhỏ, mà dám động đến cả lãnh đạo, muốn làm gì đây?"
Trong khu tứ hợp viện, Lưu gia là nhà có quan trường rõ rệt nhất. Hai chữ "lãnh đạo" chính là bùa hộ mệnh, là tượng trưng cho tầng lớp trên.
Dù Lưu Quang Thiên chỉ là một lãnh đạo nhỏ trong xưởng, thì đó cũng là địa vị đáng kể. Đối mặt với lãnh đạo, Lưu Hải Trung nhất thời mất tinh thần, không nói được lời nào.
Nhị đại mụ có chút không cam lòng: "Vậy ông ấy vẫn là ba của con mà."
"Tất cả mọi người cách mạng trong đội ngũ đều là đồng chí, đều là anh em giai cấp. Hãy nhớ những gì ta đã nói hôm nay, việc đánh đổ Dịch Trung Hải không đáng gì, hắn chỉ là con hổ không răng. Nếu muốn làm chủ trong cái viện này, thì người nên học tập Khôn ca, đi lên làm lãnh đạo trong xưởng, có địa vị chính trị.
Nhìn lại xem các người náo loạn này, Khôn ca vì sao không tham gia, nói một chữ thôi: mất mặt. Những trò đùa của các ngươi, căn bản là không được Khôn ca để vào mắt.
Thôi, nói nhiều vậy cũng đói bụng rồi. Mẹ, làm cơm nhanh đi, đúng rồi, rán cho con cái trứng gà."
Lưu Quang Phúc cũng đòi ăn trứng gà rán.
Lưu Hải Trung tức giận nhưng không dám đối đầu với hai đứa con trai.
Nhị đại mụ là người thức thời, ngay lập tức hiểu rằng chuyện trong nhà sau này là do hai đứa con trai quyết định. Vội vàng lấy hai quả trứng gà, đi nấu cơm cho con trai.
Còn Lưu Hải Trung, thôi vậy! Không phải lãnh đạo thì không xứng ăn trứng gà.
Lưu Hải Trung phe phẩy quạt, trong lòng vẫn đang nghĩ cách để thay đổi cục diện này. Từ việc trở thành nơi trút giận của hai đứa con trai, giờ bọn chúng còn leo lên đầu của mình. Nếu chuyện này để người ngoài biết thì có mà cười rụng răng.
Nghĩ đi nghĩ lại, tạm thời hắn không nghĩ ra cách nào hay. Cách duy nhất hắn nghĩ ra đó là làm sao để Vương Khôn phải xuống đài, rồi bản thân sẽ lên làm trưởng phòng bảo vệ.
Hắn không bị ảo tưởng sức mạnh, biết chuyện đó hoàn toàn không thực tế. Vương Khôn có thành phần tốt, lại đặc biệt có thể đánh, còn lợi hại hơn cả Trụ ngố. Muốn lật đổ Vương Khôn thì hắn không có cách nào.
So với Lưu Hải Trung, Diêm Phụ Quý thức thời hơn nhiều. Đối mặt với đám con trai đang hùng hổ, sự lựa chọn của ông ta rất hợp thời. Ngoài việc nhất quyết đòi Diêm Giải Thành phải trả tiền, thì các nguyên tắc khác cũng đều bị bỏ qua hết.
Mặc dù trong lòng rất không cam tâm nhưng cũng không dám đối nghịch với đám con trai, đặc biệt là Diêm Giải Phóng và Diêm Giải Khoáng đã tham gia vào đội vệ binh làm cho ông ta sợ hãi nhất. Ông ta vốn là lão sư nên hiểu rất rõ uy lực của những vệ binh đó.
Muốn nhờ các con giúp một tay dạy dỗ Trụ ngố nhưng kết quả là các con cũng không đồng ý.
Diêm Phụ Quý chỉ còn biết chấp nhận.
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận