Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 697: Cầu Trụ ngố gánh tội (length: 8322)

Trụ ngốc lại muốn giúp, nhưng là giúp thế nào, người trong viện cũng sắp đến đủ, lập tức đại hội liền muốn bắt đầu. Vừa rồi nháy mắt với Dịch Trung Hải, Dịch Trung Hải cũng không hiểu.
"Tần tỷ, ta có thể có biện pháp gì. Ngươi nghe động tĩnh bên ngoài kìa, toàn viện lớn ngay lập tức sẽ bắt đầu."
Tần Hoài Như vừa khóc, vừa nháy mắt với Giả Trương thị.
Hai bà quả phụ ăn ý rất tốt, Giả Trương thị nghĩ đến chân tướng sự tình, lập tức cũng có chút luống cuống.
Thời này, danh tiếng rất quan trọng.
Dịch Trung Hải có thể lừa gạt toàn bộ tứ hợp viện hơn trăm người, dựa vào chính là danh tiếng.
Đừng thấy Giả Trương thị ở trong tứ hợp viện cả ngày la lối, ra bên ngoài, nàng rất ít làm vậy.
Tất cả cũng là vì thanh danh.
Bổng Ngạnh là con một của nhà họ Giả, tuyệt đối không thể còn nhỏ tuổi đã hư danh tiếng. Tần Hoài Như muốn cho Trụ ngốc gánh tội thay, nàng cũng đoán ra được. Nhìn ánh mắt của Tần Hoài Như một cái, Giả Trương thị liền biết mình cản trở trong phòng.
"Chẳng phải chỉ trộm một con gà sao? Có gì ghê gớm, ta đi ra xem thử."
Bên này Giả Trương thị ra cửa, còn chu đáo giúp đỡ đóng cửa lại.
Bên kia Tần Hoài Như thân thể liền tựa vào người Trụ ngốc: "Trụ ngốc, ngươi nhất định phải giúp tỷ. Tỷ chỉ có một đứa con là Bổng Ngạnh, thanh danh của nó hỏng, sau này còn thế nào đi học, làm sao tìm được công việc. Bổng Ngạnh nhất định là thèm ăn, mới lấy gà mái già của Hứa Đại Mậu.
Tỷ bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu ngươi."
Thân thể Trụ ngốc cũng run rẩy, vì muốn chiếm thêm chút lợi lộc, cố gắng chống đỡ không ngã xuống.
"Tần tỷ, ta bây giờ cũng không có cách nào. Hứa Đại Mậu kia trực tiếp nói cho nhị đại gia. Nhị đại gia người kia, ngươi cũng biết. Thả cái rắm cũng muốn họp, thế này còn không về nhà, liền thu xếp muốn họp rồi."
Tần Hoài Như hướng Trụ ngốc: "Trụ ngốc, hay là ngươi nhận thay Bổng Ngạnh đi!"
Trụ ngốc dùng hết toàn lực đứng thẳng, tránh bị màn thầu làm bắn bay: "Tần tỷ, không được đâu. Vương Khôn còn ở trong viện mà. Ta mà nhận, hắn bắt ta đi thì sao. Ta cũng nghi đây là bẫy của hắn cùng Hứa Đại Mậu."
Lúc này Tần Hoài Như dính sát thân thể vào người Trụ ngốc. Vì Bổng Ngạnh, nàng cũng là liều mạng, để cho Trụ ngốc chiếm tiện nghi. Vốn tưởng làm vậy, Trụ ngốc sẽ hấp tấp đáp ứng, ai ngờ, Trụ ngốc lại từ chối.
Tên khốn kiếp này, ăn xong chùi mép không nhận người.
Tần Hoài Như trong cơn tức giận, lùi về sau một bước, rời khỏi Trụ ngốc.
Nàng thì không sao, Trụ ngốc thì không ổn.
Lúc Tần Hoài Như rời đi, vô tình đụng vào một chỗ không nên đụng. Mới vừa rồi dùng sức quá mạnh, thân thể Trụ ngốc không chịu nổi.
Trụ ngốc sợ bị phát hiện, vội vàng cong người lên, hướng phía Tần Hoài Như.
Tần Hoài Như liếc hắn một cái, thầm nghĩ quả nhiên là đồ đàn ông thối tha, tìm cách chiếm tiện nghi của ta.
"Trụ ngốc, cũng đúng, ngươi với tỷ không thân không thích. Để ngươi gánh tội thay cho con tỷ, quả thực làm khó cho ngươi. Ngươi sợ Vương Khôn bẫy ngươi, tỷ không sợ. Cùng lắm một hồi trước mặt mọi người trong viện, tỷ nhận con gà đó là tỷ trộm. Vì Bổng Ngạnh, tỷ không cần danh tiếng.
Tỷ đã một mực coi ngươi như người nhà, Bổng Ngạnh cũng coi ngươi như chú ruột, tỷ nhìn lầm ngươi rồi. Ngươi đi nhanh đi, đừng ở chung một chỗ với cái người ăn trộm gà như tỷ."
Trụ ngốc kia chịu được cái này, liền vội vàng nói: "Tần tỷ, tỷ đừng nói thế. Ta chỉ là lo, ta mà nhận, Hứa Đại Mậu làm hỏng thanh danh của ta, ta còn thế nào tìm vợ được!"
Tần Hoài Như liếc hắn một cái: "Ngươi vội cái gì. Chỉ cần ngươi giúp Bổng Ngạnh, ngày mai tỷ về nhà mẹ đẻ, kêu Kinh Như tới xem mắt với ngươi, thế nào?"
Trụ ngốc cười hắc hắc: "Tần tỷ, vậy quyết định thế nha."
Tần Hoài Như chửi mắng Trụ ngốc là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngoài miệng lại nói: "Yên tâm. Tỷ bao giờ lừa gạt ngươi. Đi, chúng ta đi tìm đại gia ngay."
Trụ ngốc đang muốn đi theo Tần Hoài Như rời đi, vội nói: "Tần tỷ, ta về nhà lấy chút đồ. Tỷ đợi ta một chút."
"Còn lấy gì nữa. Đi trễ, Bổng Ngạnh biết làm sao?"
Trụ ngốc không dám nói thật, liền vội nói: "Ta nhanh thôi, chờ ta một chút là được."
Tần Hoài Như bất đắc dĩ, chỉ có thể để Trụ ngốc đi. Nàng không yên tâm, theo sát mông Trụ ngốc phía sau.
Đợi thấy Trụ ngốc vào nhà đổi quần, Tần Hoài Như liền hiểu chuyện gì, trên mặt có chút khinh bỉ, cái này cũng quá vô dụng.
Thật muốn nghe theo Dịch Trung Hải, gả cho Trụ ngốc, khác gì ở vậy thủ tiết.
Tần Hoài Như vừa tìm được một lý do để không gả cho Trụ ngốc.
Tại hội trường, Dịch Trung Hải nhìn đám người một lượt: "Lão Lưu, ông không kêu người thông báo cho Vương Khôn à?"
Lưu Hải Trung đương nhiên sẽ không nói lo lắng Vương Khôn cướp danh tiếng: "Lão Dịch, không phải ông hạ lệnh, muốn cô lập Vương Khôn sao?"
Dịch Trung Hải thầm nghĩ, ta hạ lệnh, mấy người chấp hành à? Trước kia hạ lệnh cô lập, không ai trụ được nửa tháng. Vương Khôn đâu, không những trụ được, ngày càng sống tốt.
"Không được. Đây là chuyện lớn bắt trộm. Nhỡ đâu là hắn trộm thì sao."
Lâu Hiểu Nga bất mãn nói: "Một đại gia, ông nói mò gì thế. Tôi và Hứa Đại Mậu đang ăn cơm nhà Vương Khôn. Cậu ấy cần phải trộm gà nhà tôi sao?"
Hứa Đại Mậu gật đầu: "Đúng đó. Vương Khôn muốn thì nói thẳng là được. Một đại gia, ông muốn bôi xấu Vương Khôn, thì tự ông đi mà. Đừng lôi nhị đại gia vào. Vương Khôn không phải là người dễ bắt nạt đâu."
Lưu Hải Trung bị Hứa Đại Mậu nhắc nhở như vậy, trong lòng bắt đầu nghi ngờ dụng tâm của Dịch Trung Hải: "Lão Dịch, ông thấy là Vương Khôn trộm, ông đi bắt hắn ngay đi."
Dịch Trung Hải hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Ai chẳng biết sáng Vương Khôn đưa em gái đi học, tối đón em gái tan học. Trừ ngày nghỉ, ban ngày cậu ta cũng không có ở tứ hợp viện.
Cho dù có ở tứ hợp viện, cùng lắm là nửa đêm đưa Hứa Đại Mậu về nhà. Những lúc khác cũng không đến trung viện.
Hắn chỉ là muốn để Lưu Hải Trung ra mặt, gọi Vương Khôn tới. Để Vương Khôn học hỏi, quy củ của tứ hợp viện. Xem hắn xử lý quan hệ hàng xóm ra sao.
Đuổi Vương Khôn đi có chút khó khăn, Dịch Trung Hải liền muốn đồng hóa Vương Khôn, biến cậu ta thành người nghe lời.
Âm mưu bị vạch trần, hắn chỉ có thể từ bỏ.
Rất nhanh mọi người đã tụ tập đông đủ, Lưu Hải Trung bắt đầu chủ trì hội nghị: "Hôm nay triệu tập mọi người đến, là bởi vì trong viện có chuyện lớn xảy ra. Trong viện chúng ta xuất hiện trộm. Nhà Hứa Đại Mậu bị trộm mất một con gà mái già.
Trong viện chúng ta mấy chục năm, chưa bao giờ có chuyện nghiêm trọng như vậy. Ba người đại gia chúng ta thương lượng một chút, quyết định tổ chức đại hội lần này, thề phải tìm ra tên trộm gà. Ta nói đến đây thôi, tiếp theo để lão Dịch giảng cho mọi người."
Lưu Hải Trung còn định nói tiếp, liền thấy nhị đại mụ không ngừng nháy mắt. Nhị đại mụ cho ông ta hiểu ý, bảo đừng có hỏi tới.
Hết cách, ông ta chỉ đành bớt phóng túng đi một chút, nhường quyền phát biểu cho Dịch Trung Hải.
Dịch Trung Hải nhận lấy quyền phát biểu, trong lòng còn đang nghi ngờ, Lưu Hải Trung sao không nói tiếp. Hắn còn tính ủ một bài diễn văn nửa giờ cơ mà.
"Đại khái chuyện, lão Lưu cũng đã nói, ta sẽ nhấn mạnh lại quy củ trong viện chúng ta. Từ khi một số người tới ở trong viện, viện ta không có ngày nào yên ổn. Mọi người phải biết, viện chúng ta là tứ hợp viện văn minh liên tục nhiều năm, hàng năm còn nhận được không ít phần thưởng của khu phố.
Bây giờ thì sao, tứ hợp viện văn minh không còn, phần thưởng cũng không có."
Muốn kích động cảm xúc mọi người trong viện, trước hết phải khiến họ đau đớn. Mắt thấy sắp đến cuối năm bình xét rồi, vừa khéo dùng phần thưởng khu phố để khơi gợi hận ý của tất cả mọi người lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận