Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 847: Bà cụ điếc tự tin (length: 8423)

Sang năm sau, Tuyết Nhi cũng không cần Vương Khôn mỗi ngày đưa đón nữa. Con bé cùng mấy bạn nhỏ trong ngõ hẻm cùng nhau đến trường rồi tan học.
Vương Khôn lén đi theo mấy lần, thấy không có vấn đề gì, mới yên tâm.
Hôm đó về đến nhà, liền thấy Tuyết Nhi có chút không vui, Đậu Đậu cũng vậy, đang ở bên cạnh Tuyết Nhi cùng nhau thở ngắn than dài.
"Hai đứa làm sao vậy, có ai bắt nạt các ngươi à?"
Hai đứa đồng thời lắc đầu.
Tuyết Nhi mang vẻ mặt buồn rầu: "Anh ơi, cô Mã không dạy chúng ta nữa rồi. Cô ấy chuyển đến trường khác rồi."
Thì ra là vì chuyện này.
Nói thật, Vương Khôn rất cảm kích cô Mã. Việc Tuyết Nhi nhanh chóng thích ứng được với môi trường học đường như vậy, công lao của cô Mã rất lớn.
"Đừng buồn nữa. Em chẳng phải biết nhà cô Mã ở đâu sao? Khi nào em muốn gặp cô Mã, anh sẽ đưa em đến tìm cô ấy, được không."
Tuyết Nhi vừa nghe thấy còn có thể gặp cô Mã, mặt liền tươi tỉnh hẳn lên.
"À đúng rồi, bây giờ ai dạy các em vậy?"
"Là thầy Trịnh ạ."
Cũng may không phải Diêm Phụ Quý.
Với tính tình của Diêm Phụ Quý, nếu để Tuyết Nhi học với hắn, Vương Khôn sẽ rất đau đầu.
"Thầy Trịnh dạy thế nào?"
Tuyết Nhi nghĩ ngợi một chút: "Thầy Trịnh dạy cũng tốt ạ. Nhưng mà em vẫn thích cô Mã hơn."
Vương Khôn cười: "Thầy Trịnh dạy tốt, các em cứ nghe lời thầy Trịnh mà học. Hôm nay các em muốn ăn gì, anh làm cho các em ăn."
Tuyết Nhi nghĩ một chút, liền nói muốn ăn sườn.
Vương Khôn không từ chối, cười đồng ý.
"Anh ơi, chị Hiểu Nga đâu rồi, sao chị ấy vẫn chưa về ạ?"
"Chị Hiểu Nga của em đi công tác xa ở miền nam, phải lâu lắm mới về."
Vương Khôn nhìn ra được sự thất vọng trong lòng hai đứa bé, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Bên kia, Trụ Ngố trở lại khu tứ hợp viện, qua được trạm gác thứ nhất, dừng lại trước trạm gác thứ hai.
"Trụ Ngố, không phải mày đã quay lại làm đầu bếp rồi sao, có thể nói với xưởng trưởng cho mày tiếp tục mang đồ ăn thừa về không? Không có đồ ăn thừa của mày, nhà chị ngày càng khó khăn."
Trong đầu Trụ Ngố, lập tức hiện lên hình ảnh của Vương Khôn, thuận miệng hỏi: "Chị Tần, rốt cuộc nhà chị khó khăn ở chỗ nào vậy?"
Tần Hoài Như quên luôn cả việc diễn kịch, toàn bộ kịch bản không hề có câu hỏi này. Chủ yếu là, Trụ Ngố không nên hỏi như vậy.
"Mày còn hỏi à. Thằng Bổng Ngạnh đang tuổi lớn, không đủ chất, làm sao mà được. Còn có bà già nhà chị nữa, bà ấy lớn tuổi rồi, người không khỏe, chị làm con dâu, không thể để bà ấy ăn uống không tốt được.
Nhưng mà lương của chị có bấy nhiêu, căn bản không đủ ăn."
Tần Hoài Như cố tình lớn tiếng, để cho Dịch Trung Hải nghe thấy.
Dịch Trung Hải không phụ sự kỳ vọng của ả, từ trong nhà đi ra: "Trụ Ngố, mày xem Hoài Như khó khăn như vậy, mày nên tìm cách giúp đỡ nó chứ. Hoài Như một mình phụ nữ, thật không dễ dàng. Mày nghĩ xem, Hoài Như đối với mày tốt bao nhiêu. Ngày nào cũng dọn dẹp nhà cho mày, mày đi đâu tìm được người hàng xóm tốt như vậy."
Chưa dứt lời, vừa nghe Trụ Ngố liền oán trách: "Một người đàn ông như ông mà không biết xấu hổ, chị Tần đã mấy ngày không dọn nhà cho tôi rồi. Quần áo dơ của tôi trong phòng cũng không ai giặt. Ông nhìn bộ dạng tôi xem, dơ bẩn thế nào rồi đây.
Hôm nay ở căn tin, còn bị mấy cô bác trong căn tin cười nhạo."
Dịch Trung Hải há hốc mồm, không thể nào bịa ra được nữa. Sự thật quá rõ ràng, không để lại chút không gian nào để hắn bịa chuyện.
Còn việc đổ trách nhiệm cho mấy cô bác trong căn tin, hắn không dám. Mấy cô bác trong xưởng kia, uy lực quá lớn. Mấy lần hắn bị phạt, đều do mấy người đó tung tin đồn. Nếu mà đắc tội bọn họ, không biết sẽ bị thêu dệt thành chuyện gì nữa.
Tần Hoài Như vừa nghe Trụ Ngố nói lý do, trong lòng liền không vui. Trụ Ngố có đưa tiền cho ả đâu, tại sao ả phải phí công vô ích đi làm cho Trụ Ngố chứ.
Chỉ là nghĩ đến chuyện còn phải dựa vào Trụ Ngố để chiếm lấy nhà Hà Vũ Thủy, ả liền không thể đắc tội Trụ Ngố.
"Đều tại chị. Mấy ngày này chị lo giặt quần áo cho Bổng Ngạnh. Thằng bé đó nghịch quá, vừa ra khỏi cửa là quần áo đã dơ bẩn không ra cái gì. Ngày nào chị cũng phải giặt đồ cho Bổng Ngạnh, nên quên cả đồ của em. Trụ Ngố, em cứ để đấy đi, chị giặt xong đồ cho Bổng Ngạnh rồi chị sẽ giặt cho em."
Chuyện này, Dịch Trung Hải sẽ không phản đối, ngược lại còn phải khen ngợi. Tần Hoài Như không giặt đồ cho Trụ Ngố, vậy làm sao có chuyện để hai người có tiếng đồn thổi chứ.
Hắn còn đang thắc mắc dạo này trong xưởng yên tĩnh thế, Hứa Đại Mậu không hề nói chuyện Trụ Ngố với Tần Hoài Như, thì ra là Tần Hoài Như không giặt đồ cho Trụ Ngố.
Nếu Hứa Đại Mậu biết, chắc chắn sẽ kêu oan. Hắn ngày nào cũng bận túi bụi, làm gì có thời gian quan tâm đến Trụ Ngố.
Hôm nay hắn còn phải dẫn Tần Kinh Như đi ăn thịt dê xiên nướng nữa.
"Trụ Ngố, em cũng thông cảm cho sự vất vả của Hoài Như đi. Hoài Như à, cô cũng phải để ý đến Trụ Ngố một chút chứ. Nó là đàn ông con trai, thường cẩu thả lắm. Quần áo có mùi hôi mà không biết thay."
Trụ Ngố cũng muốn kêu oan, không phải hắn không muốn thay, là không có đồ mà thay. Nếu không phải Hà Vũ Thủy cho hắn bộ quần áo dùng tạm, thì hắn cũng không còn cách nào để ra đường nữa rồi.
Chuyện mất mặt như vậy, hắn cũng ngại không dám nói.
~~ Khó khăn lắm mới thoát khỏi hai người, Trụ Ngố lại chạy ra hậu viện tìm bà cụ điếc, để bàn về chuyện của Lâu Hiểu Nga.
Tìm vợ là chuyện lớn, tuyệt đối không được chậm trễ.
"Lão thái thái, bà nói xem chuyện của Lâu Hiểu Nga là sao. Sao lâu như vậy mà cô ấy chưa trở về."
Bà cụ điếc cũng bó tay, chuyện trong tứ hợp viện, thì bà còn giải quyết được. Chuyện ngoài tứ hợp viện thì bà không có nhiều cách lắm.
Nhưng dù sao thì cũng không thể bỏ cuộc.
"Trụ Ngố à, cháu đừng nóng vội. Càng nóng vội, càng dễ bị người ta nhìn ra. Thế này nhé, ta sẽ viết thư, cháu bí mật gửi cho Hiểu Nga."
Trụ Ngố sao có thể không nóng ruột được, hắn nói thẳng: "Gửi thư thì lâu lắm ạ. Nếu không thì bà cho cháu biết địa chỉ, cháu trực tiếp đưa qua cho cô ấy luôn."
Bà cụ điếc nghĩ thầm, mày tưởng mình là ai, đưa thư dễ thế à?
Muốn kết hợp Trụ Ngố với Lâu Hiểu Nga là thật, nhưng không thể để hai người bọn họ lén lút gặp nhau được. Nhất định phải thông qua bà ta mới được.
Chỉ có như vậy, Lâu Hiểu Nga và tên ngốc kia mới mang ơn bà. Chỉ cần mang ơn bà, hai người họ nhất định sẽ phải dùng cả đời để trả hết.
Không những phải mua đồ ăn ngon cho bà ta, mà còn phải nghe bà ta sắp xếp để chiếu cố cho Dịch Trung Hải.
"Cháu với Hiểu Nga giờ còn chẳng có quan hệ gì. Cháu đến đưa thư, người ta có gặp cháu không?"
Trụ Ngố đành thôi, trong lòng biết sẽ không thể gặp được Lâu Hiểu Nga: "Vậy cũng được đi. Nhưng mà lão thái thái, bà viết thư thì liệu Lâu Hiểu Nga có chịu về không?"
Trong lòng bà cụ điếc không chắc, nhưng vẫn kiên quyết: "Đồ ngốc, ta đã bao giờ làm chuyện không chắc chắn đâu. Cháu cứ đợi mà cưới vợ đi."
Trụ Ngố bắt đầu cười ngây ngô: "Lão thái thái, đợi cháu kết hôn, cháu nhất định sẽ hiếu kính bà thật nhiều."
Bà cụ điếc đang chờ câu này, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
Bà ta để cho Trụ Ngố chuẩn bị giấy bút, rồi bắt đầu viết thư. Trong thư không dám viết quá nhiều chuyện nhạy cảm, chỉ có thể dùng tình cảm để dụ Lâu Hiểu Nga trước đã.
Bà cụ điếc bắt đầu viết từ cái ngày Lâu Hiểu Nga mới đến khu tứ hợp viện, trong đó viết rất nhiều điều quan tâm đến chuyện của Lâu Hiểu Nga.
Trụ Ngố ngốc nghếch đứng bên cạnh xem, thấy vậy mà lòng đau như cắt: "Tên khốn Hứa Đại Mậu, Lâu Hiểu Nga tốt như vậy mà hắn không biết trân trọng. Còn dám đánh Lâu Hiểu Nga nữa, tôi nhất định sẽ cho hắn một bài học."
Bà cụ điếc nhìn thành quả của mình, trong lòng vô cùng hài lòng. Hứa Đại Mậu giỏi dỗ dành các cô bé thì sao chứ, cuộc hôn nhân của hắn chẳng phải đã tan vỡ rồi đấy sao.
Nếu không có bà cụ điếc đứng sau quạt gió, thì Hứa Đại Mậu và Lâu Hiểu Nga cũng sẽ không xảy ra mâu thuẫn lớn đến vậy.
Những chuyện này không thể để cho Trụ Ngố biết được, cứ để Hứa Đại Mậu gánh tội thay vậy!
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận