Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 402: Thù dai Hứa Đại Mậu (length: 8569)

Tiếng chuông tan làm vừa vang lên, Tần Hoài Như cùng Dịch Trung Hải mỗi người cầm hộp cơm đi đến căn tin mua đồ ăn.
Các sư phụ khác, bên cạnh đều vây quanh một đám đồ đệ, thậm chí ngay cả xếp hàng cũng không cần, sư phụ tự mình đi lấy đồ ăn.
Vốn dĩ khi Dịch Trung Hải còn là công nhân bậc tám, vẫn còn một số người vây quanh hắn, hy vọng có thể được hắn chỉ điểm đôi chút.
Đợi đến khi danh tiếng của hắn trở nên thối hoắc, liền không ai muốn lại gần hắn nữa. Cũng không thể trách những người kia phụng cao đạp thấp, thật sự là muốn moi ra chút thứ hữu ích từ miệng của Dịch Trung Hải, quá khó khăn.
Dịch Trung Hải giảng dạy theo kiểu là dạy hết cho đồ đệ, thầy chết đói. Nhà máy thép Hồng Tinh thành lập hơn mười năm, Dịch Trung Hải vẫn không đào tạo ra được một đồ đệ trung cấp nào.
Hắn còn rất tốt đem cái điểm này truyền lại cho Trụ ngố, một chút cũng không giấu giếm. Làm cho một nhà máy thép lớn như vậy, trừ Trụ ngố ra, thì không có lấy nổi một đầu bếp miễn cưỡng coi được. Hai tên đồ đệ của Trụ ngố là Mập mạp và Mã Hoa, đến giờ cũng không thể xào được vài món. Ngược lại việc rửa rau cắt gọt những kiến thức cơ bản, lại luyện được không tệ.
Dịch Trung Hải không muốn cùng Tần Hoài Như cùng nhau ăn cơm, là vì sợ Tần Hoài Như gánh tiền cơm cho mình. Khi Tần Hoài Như mới vừa vào nhà máy thép, Dịch Trung Hải rất có trách nhiệm. Lúc ăn cơm đều mang theo Tần Hoài Như, lo lắng người khác ức hiếp nàng.
Sau khi Tần Hoài Như mượn tiền mấy lần, Dịch Trung Hải liền dứt khoát lựa chọn giao trách nhiệm chăm sóc Tần Hoài Như cho Trụ ngố. Hết cách rồi, Tần Hoài Như mượn tiền, trước giờ đều không trả. Đến cả địa chủ nhà cũng cung cấp không nổi cho nàng.
Nếu Trụ ngố đã vui vẻ chăm sóc Tần Hoài Như, thì hắn cũng chỉ đành mượn nước đẩy thuyền, giúp người hoàn thành ước nguyện.
Tần Hoài Như không cùng Dịch Trung Hải cùng nhau ăn cơm, cũng là đạo lý tương tự. Đi theo Dịch Trung Hải, đàn ông khác sẽ không dám nói chuyện với nàng, cũng chẳng giúp được gì cho nàng trong việc kiếm tiền. Mỗi lần tìm Dịch Trung Hải vay tiền, cũng chỉ có thể mượn một bữa cơm. Mà mấu chốt là còn phải đưa chút đồ cho Dịch Trung Hải.
Bỏ ra cùng một cái giá như vậy, nàng có thể từ người khác nhận được nhiều hơn hồi báo. Vậy nên, cần gì phải lãng phí thời gian với Dịch Trung Hải làm gì.
Đến căn tin, Tần Hoài Như liền tìm Hứa Đại Mậu trong đám người. Mấy người như Quách râu quặp chào hỏi nàng, nàng cũng không để ý. Tìm Hứa Đại Mậu, tự nhiên là để hỏi chuyện của Vương Khôn.
Dịch Trung Hải lại bị phạt, lần này hình phạt so với trước kia còn nghiêm trọng hơn. Cầm tiền lương công nhân bậc tám, Dịch Trung Hải đã không nỡ giúp nhà bọn họ. Nay cầm lương công nhân bậc năm thì Dịch Trung Hải càng không biết phải giúp nhà bọn họ kiểu gì.
Trong tình hình Trụ ngố không đáng tin cậy, kế hoạch khống chế Vương Khôn vẫn phải được tiếp tục tiến hành.
Rất nhanh, Tần Hoài Như liền tìm được Hứa Đại Mậu đang khoác lác với người khác. Hắn đứng ở phía trên nhất của hàng người, hàng này cách xa vị trí hiện tại của Trụ ngố nhất.
Tần Hoài Như không hề khách sáo đi đến trước mặt Hứa Đại Mậu.
Hứa Đại Mậu thấy Tần Hoài Như, lần này không dựa vào nàng, mà là lùi về sau một bước, cách xa Tần Hoài Như.
Tần Hoài Như cảm nhận được hành động của Hứa Đại Mậu, trong lòng liền phi thường không vui. Tên Trụ ngố kia bị bà cô điếc cho uống bùa mê thuốc lú rồi, không chịu nói thật cho nàng. Còn tên Hứa Đại Mậu này là mắc phải chứng bệnh gì mà cũng trở nên xa lạ với nàng. Nàng tuyệt đối không tin, Hứa Đại Mậu lại có thể cải tà quy chính, không qua lại với người đàn bà nào khác.
"Hứa Đại Mậu, ngươi đạp chân ta rồi. Tự nhiên cái gì mà lại lùi về phía sau vậy?"
Hứa Đại Mậu vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, anh em. Ta đang yên đang lành xếp hàng, Tần Hoài Như chen đến trước mặt của ta."
Tần Hoài Như vừa nghe, lại càng thêm mất hứng. "Hứa Đại Mậu, ngươi có ý gì. Không phải ngươi nói là giúp ta đứng xếp hàng sao?"
Nàng cho rằng nói như vậy, Hứa Đại Mậu sẽ như trước kia mà cam chịu, tiếp đó hai người có thể nói chuyện làm ăn.
Ai ngờ đến, Hứa Đại Mậu lại không làm theo lẽ thường, không ngờ quỵt nợ.
"Tần tỷ, chị đừng có nói đùa, lúc nào tôi nói sẽ giúp chị xếp hàng."
Mặt Tần Hoài Như trở nên rất khó coi, vẻ mặt lúc âm u lúc tươi tắn mà nhìn Hứa Đại Mậu. Nàng cũng đã chen vào hàng rồi, là tuyệt đối sẽ không chịu lui ra ngoài.
"Hứa Đại Mậu, trái lại ta cứ ở đây đấy, ngươi có bản lĩnh thì đuổi ta ra ngoài."
Ánh mắt Hứa Đại Mậu vẫn cứ nhìn chằm chằm Trụ ngố, căn bản không dám gây gổ với Tần Hoài Như. Liền mặc cho Tần Hoài Như ở lại trong hàng mà làm xấu.
Hứa Đại Mậu lặng lẽ tới gần Tần Hoài Như, ghé vào tai của nàng nhỏ giọng nói: "Tần tỷ, có phải chị xem tôi như con khỉ mà chơi đùa không vậy. Hôm qua mới vừa liên hợp với Trụ ngố, tính kế tôi một vố. Hôm nay lại muốn diễn lại trò cũ à?"
Tần Hoài Như nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khuất, nước mắt đã lưng tròng. "Hứa Đại Mậu, ngươi ăn nói vớ vẩn, ta khi nào tính kế ngươi. Chuyện hôm qua, không liên quan đến ta, là do Trụ ngố tự chủ trương cả."
Hứa Đại Mậu bĩu môi, "Tần tỷ, chị đừng có coi tôi là kẻ ngốc."
Tần Hoài Như nghiến răng ken két, tức giận nói: "Ta đã nói là không liên quan đến ta, ngươi không tin thì ta cũng chịu."
Hứa Đại Mậu nhìn kỹ mặt Tần Hoài Như, thật sự không nhìn ra được thật giả.
"Không phải thì thôi vậy. Tần tỷ, hay là hai chúng ta cách xa nhau ra một chút đi, ta sợ Trụ ngố lại cố tình tìm ta gây phiền toái."
Tần Hoài Như lại không muốn cách xa Hứa Đại Mậu, bữa trưa của nàng, còn có việc tính toán kế hoạch của Vương Khôn, tất cả đều phải nhờ vào Hứa Đại Mậu.
Hứa Đại Mậu lui về sau một chút, Tần Hoài Như liền theo đó lùi theo, luôn duy trì cơ thể dán sát với Hứa Đại Mậu. Cứ như thế vài lần, liền chọc giận những người đang xếp hàng phía sau, bọn họ bắt đầu ồn ào lên.
Hứa Đại Mậu hết cách rồi, đành lại ép sát vào sau lưng Tần Hoài Như, "Tần tỷ, rốt cuộc chị muốn làm cái gì?"
Tần Hoài Như nhỏ giọng nói: "Cơm trưa ngươi mời, chúng ta ra chỗ kho nhỏ rồi nói."
Hứa Đại Mậu không lên tiếng, chỉ đứng sau lưng Tần Hoài Như mà cười lạnh.
"Rốt cuộc là được hay không, ngươi nói một tiếng chứ!"
Hứa Đại Mậu hừ một tiếng, "Tần tỷ, tôi nói cho chị biết, chị đừng có nghĩ đến việc xem tôi là kẻ ngốc. Muốn tìm người mua cơm cho chị, thì chị đi tìm Trụ ngố kia đi. Tên ngốc đó ở đằng kia cứ hết nhìn đông lại nhìn tây, rõ ràng là đang cố ý muốn tìm chị đấy."
Tần Hoài Như tức đến muốn chết. "Sao ngươi nhỏ mọn thế. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện Trụ ngố hôm qua đạp ngươi một cước, mà ngươi đi tìm hắn gây sự đi, có gì thì nhằm vào ta mà xả giận đi. Ngươi còn là đàn ông hay không?"
Hứa Đại Mậu mập mờ nói: "Ta có phải là đàn ông hay không, chẳng lẽ chị không rõ hay sao?"
Tần Hoài Như hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, "Hứa Đại Mậu, ngươi có phải là đàn ông hay không, ta còn thực sự chưa rõ. Nếu không giữa trưa chúng ta ra chỗ kho nhỏ, ngươi cho ta xem thử đi."
Hứa Đại Mậu biết Tần Hoài Như nói vậy là muốn bàn chuyện làm ăn. Hắn chỉ cần trả tiền cơm trưa, thì xem như là đã đáp ứng lời của nàng. Đến chỗ kho nhỏ, hai người chỉ còn cách tiến hành giao dịch.
Hắn cũng hứng thú với việc làm ăn cùng Tần Hoài Như, nhưng lại không muốn làm theo cách này. Vụ việc hôm qua bị thiệt, bị tổn thất, không tìm lại được gì thì chưa có hăng hái gì mà làm ăn được.
"Tần tỷ, thôi đi! Dạo gần đây kinh tế đang eo hẹp, mời chị ăn cơm không nổi."
Tần Hoài Như hận không thể cho Hứa Đại Mậu một cái bạt tai, kinh tế eo hẹp, mà mi đừng để cái kia ngẩng đầu lên như vậy chứ.
"Hứa Đại Mậu, tỷ tìm ngươi thực sự có chuyện, ngươi cứ nói đi, làm sao mới chịu đáp ứng?"
"Có chuyện chị cứ nói đi, giúp được thì tôi nhất định giúp. Chỉ trừ vay tiền thôi, thì cái gì tôi cũng có thể đáp ứng."
Tần Hoài Như nhìn xung quanh một chút, mới lên tiếng: "Không có chuyện gì khác, vẫn là câu hỏi đó muốn hỏi ngươi?"
"Câu hỏi nào?"
"Chính là liên quan đến Vương Khôn."
Hứa Đại Mậu ha ha cười lớn, "Chị hỏi người anh em của ta sao. Tần tỷ, bây giờ là chị đang cầu xin tôi. Trên đời này, ai mà đi cầu xin người khác mà lại còn không muốn mời khách."
Tần Hoài Như hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Hứa Đại Mậu đặt đầu lên vai của Tần Hoài Như, nói: "Hôm qua chị cùng Trụ ngố tính kế tôi, dù sao cũng nên bồi thường cho tôi một chút chứ! Hôm nay ở chỗ kho nhỏ xem như là tôi nhận bồi thường, còn chuyện chính sự thì để ngày mai chúng ta nói sau."
Muốn chiếm tiện nghi không công sao?
Nằm mơ.
Tần Hoài Như muốn xoay người bỏ đi, nhưng bước chân lại không nghe lời. "Được, ta đáp ứng ngươi."
Bần đạo nhận convert theo yêu cầu, ai cần liên hệ zalo 0909015140
Bạn cần đăng nhập để bình luận