Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật)

Tại Tứ Hợp Viện Nã Đông Tây (Ở Tứ Hợp Viện Cầm Vật) - Q.1 - Chương 1010: Vu Hải Đường phản kích (length: 8456)

Ngoài mặt tỏ vẻ không để ý, Dịch Trung Hải trong lòng lại vô cùng bất an. Cảm giác không thể nào nắm bắt này khiến hắn thật sự không có cảm giác an toàn chút nào.
Nằm trên giường, cả đêm hắn không thể nào ngủ được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Dịch Trung Hải liền bò dậy, ngồi ở nhà bắt đầu viết thư. Mặc dù Bạch quả phụ ở chỗ kia không có hồi âm, hắn cũng không thể từ bỏ. Hắn nhất định phải bảo đảm Hà Đại Thanh vĩnh viễn sẽ không quay về thành Bắc Kinh.
Với cái tính khí của Hà Đại Thanh, sau khi trở về, nhất định sẽ tìm hắn tính sổ.
Vừa mới viết xong thư, bên ngoài liền truyền đến tiếng giặt quần áo.
Dịch Trung Hải vừa nhìn thời gian, đúng là lúc Tần Hoài Như dậy giặt quần áo. Hắn liền bỏ thư vào trong túi, đi ra khỏi cửa phòng.
"Hoài Như, ngươi cả đêm không ngủ à?"
Tần Hoài Như ngẩng đầu nhìn Dịch Trung Hải, cũng giống như nàng, mang theo quầng thâm, nhất thời cay đắng cười một tiếng: "Dịch đại gia, ngày hôm qua tình huống kia, ta làm sao mà ngủ được chứ. Mới nãy ta còn đẩy cửa phòng Nhị Trụ, nhưng hắn không thèm để ý đến ta."
Dịch Trung Hải có chút đau lòng tiến lên, nắm lấy đôi tay nhỏ ướt đẫm của Tần Hoài Như an ủi nàng.
Hai người dám làm như vậy là bởi vì Giả Trương thị, Nhị Trụ, đại bác gái sẽ không dậy sớm như thế.
Nhưng là bọn họ hiển nhiên đã quên, vừa rồi Tần Hoài Như đẩy cửa, Nhị Trụ không để ý nàng, không có nghĩa là chưa có tỉnh ngủ.
Nhị Trụ đang định ra khỏi cửa, nghe thấy hai người nói chuyện, liền dán vào cửa sổ để xem. Hình ảnh hai người nắm tay, đều bị Nhị Trụ thấy rõ trong mắt.
Hắn nhất thời lại nhớ đến chuyện của Vương Khôn, giữa nam nữ, vô luận thân mật thế nào, chỉ cần không phải vợ chồng, thì không thể tùy tùy tiện tiện nắm tay.
Hồi đó hắn đã nói với Vương Khôn như thế nào, nói Vương Khôn là một người cổ hủ. Việc Tần Hoài Như làm như vậy là coi Dịch Trung Hải như trưởng bối, không hề có tâm tư khác.
Nghĩ đến Vương Khôn đã phản bác hắn, mặt hắn liền đỏ lên. Hắn cùng Hà Vũ Thủy là anh em ruột, cũng đã nhiều năm không hề nắm tay.
Nhìn thấy hai người tay nắm chặt, nghe được lời hai người nói, Nhị Trụ hận không thể xông ra dạy dỗ hai người một trận.
Cái gì mà là vì tốt cho hắn chứ.
Vì tốt cho hắn thì nên mau chóng tìm cho hắn một cô vợ vừa ý, chứ không phải là lúc nào cũng muốn phá hỏng chuyện hôn sự của hắn.
Cho đến khi trong viện có những tiếng động khác, hai người mới mang theo vẻ mặt sầu khổ tách nhau ra. Hai người hoàn toàn không biết, Nhị Trụ khác thường là bởi vì chuyện gì, tự nhiên cũng không có cách đối phó.
Dịch Trung Hải trở về nhà, Tần Hoài Như tiếp tục giặt những bộ quần áo kia dường như vĩnh viễn giặt không sạch.
Nàng làm như thế, đương nhiên là để cho Nhị Trụ thấy. Chỉ có khơi gợi lòng thương của Nhị Trụ, mới có thể từng bước mở ra lỗ hổng trong lòng của Nhị Trụ.
Vu Hải Đường cầm đồ dùng rửa mặt, từ trong nhà đi ra, liếc mắt nhìn Tần Hoài Như, cũng không thèm để ý đến nàng.
Lúc này Tần Hoài Như mới nhớ tới, ở trung viện còn có Vu Hải Đường, trong lòng có chút lo lắng Vu Hải Đường đã nhìn thấy cảnh nàng cùng Dịch Trung Hải trò chuyện.
"Hải Đường, thật sự là cô đã chia tay với Dương Vĩ Dân rồi à?"
Vu Hải Đường ừ một tiếng.
Tần Hoài Như không muốn nghe được đáp án này nhất. Hiện giờ nàng coi Vu Hải Đường thành một mối đe dọa lớn.
"Sao lại chia tay nữa rồi chứ. Tôi nhớ cô với Dương Vĩ Dân đã nói chuyện được hơn một năm, thời gian dài như vậy, tình cảm hai người hẳn là rất sâu đậm rồi. Cứ nói chia tay là chia tay ngay như vậy, có phải là không tốt lắm không."
Vu Hải Đường nhổ nước súc miệng ra, kiên quyết nói: "Có gì mà không tốt chứ, loại phản đồ đó, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho hắn.
Tần Hoài Như, chuyện của tôi không cần cô quan tâm. Cô hãy lo tốt chuyện của mình đi!"
Tần Hoài Như không có tâm tình quản chuyện của Vu Hải Đường, nàng muốn là Vu Hải Đường mau chóng dọn đi, đừng có quấn lấy Nhị Trụ, còn có chính là phải lấy được chìa khóa nhà Hà Vũ Thủy cho nàng.
"Hải Đường, sao cô lại nói như thế, tôi hỏi như vậy, cũng là quan tâm cô thôi. Cô là hoa khôi trong xưởng của chúng ta, thật là có rất nhiều người để ý đến cô đấy. Chỉ riêng phân xưởng của chúng ta thôi, những người chưa có kết hôn cũng đang dò hỏi chuyện này đấy.
Nếu cô muốn thì cứ nói, tôi giúp cô giới thiệu cho vài người."
Trong lòng Vu Hải Đường chán ghét đến chết, ngươi thật sự là cho rằng mình có danh tiếng tốt chắc.
Nàng không phải loại người chịu thiệt mà im lặng, lúc này liền chọc thẳng vào ngực của Tần Hoài Như.
"Thôi đi, những người lôi thôi lếch thếch ở phân xưởng các người, tôi đây mới khinh thường đấy, cô tự giữ lại mà dùng đi!"
Tần Hoài Như giận đến sắp nổ tung rồi, cái gì mà lôi thôi lếch thếch tôi khinh thường, để cho mình tôi dùng à. Dựa vào cái gì tôi lại phải dùng đồ thừa của cô chứ.
Cô thì có chỗ nào hơn tôi.
Chẳng qua là không có kết hôn, có gì mà đặc biệt hơn người.
Vu Hải Đường không có ý định bỏ qua cho nàng, nói tiếp: "Bất quá, trong phân xưởng của các cô có mỗi Nhị Trụ lại có chút thú vị."
Tần Hoài Như nắm chặt nắm đấm, đặt ở dưới vạt áo, không dám để Vu Hải Đường nhìn thấy. Nàng hận không thể chất vấn Vu Hải Đường, cô có phải là bị mù mắt rồi hay không, mà lại để ý đến cái hạng Nhị Trụ như vậy.
Chỉ là, lúc này không phải là thời điểm tốt để chất vấn Vu Hải Đường. Tần Hoài Như có chút hối hận, không nên hỏi han Vu Hải Đường ở chỗ này.
Trong phòng Nhị Trụ, nghe Vu Hải Đường nói vậy, nhất thời liền bắt đầu cười ngây ngô, cảm thấy Vu Hải Đường có thể là có ý với hắn. Nếu có thể cưới được Vu Hải Đường, thì cũng không tệ.
Nhị Trụ động lòng, liền quyết định hảo hảo thu dọn một chút, để lại một ấn tượng tốt cho Vu Hải Đường.
Cũng may nhà của hắn nhỏ, rất dễ dàng thu dọn, chủ yếu là cái chăn trên giường, gấp gọn lại là được.
Để lấy được thiện cảm của Vu Hải Đường, Nhị Trụ quyết định dùng tay nghề nấu nướng để chinh phục Vu Hải Đường.
Nhị Trụ đẩy cửa đi ra.
Tần Hoài Như liếc mắt liền thấy Nhị Trụ, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ: "Nhị Trụ, anh dậy rồi à."
Nhị Trụ căn bản không thèm nhìn cô một cái, hướng về phía Vu Hải Đường nói: "Hải Đường, cô ăn cơm chưa? Nếu không để tôi ăn chung với cô nhé? Dù sao cũng còn đủ thức ăn để ăn."
Vu Hải Đường không hề cự tuyệt, nàng chuyển đến tứ hợp viện ở, nhưng không chuẩn bị những đồ dùng như nồi chén bát đĩa: "Tốt, đầu bếp giỏi nhất của xưởng chúng ta nấu cơm, đương nhiên tôi thích ăn rồi."
Nhị Trụ vừa nghe thấy mừng rỡ, liền vội vàng nói: "Buổi sáng chưa có chuẩn bị gì cả, trước hết làm sơ sài chút, đợi lát nữa tôi chuẩn bị xong, tôi sẽ làm một bữa ăn thật ngon cho cô."
"Không sao, tôi cũng không kén ăn, anh làm gì, tôi sẽ ăn cái đó."
Nhị Trụ hưng phấn chạy về phòng, chuẩn bị lấy những đồ tốt nhất ra chiêu đãi Vu Hải Đường.
Hắn lật tung khắp phòng lên một hồi, cái gì cũng không thấy. Nhị Trụ không nản lòng, đem đống đồ vừa mới thu dọn cũng làm rối tung lên.
Vu Hải Đường đứng ở ngoài cửa, hỏi: "Sao thế?"
Nhị Trụ ném chiếc túi trống rỗng trong tay xuống, tức giận nói: "Nhà tôi bị trộm mất đồ ăn rồi."
Vu Hải Đường kinh ngạc đi vào: "Bị trộm ư? Bây giờ trộm cũng quá liều lĩnh rồi. Không được, phải mau báo cảnh sát."
Đối diện với mỹ nữ, Nhị Trụ cũng quên hết những lời Dịch Trung Hải dặn dò, liền vội vàng nói: "Được, tôi đi tìm Vương Khôn."
"Đúng, Vương Khôn là trưởng khoa bảo vệ, tìm anh ấy là vừa đúng lúc rồi."
Tần Hoài Như ở bên ngoài vừa nghe, nhất thời sốt ruột muốn chết. Đồ trong phòng Nhị Trụ, đều là do nàng đã lấy về nhà cả.
"Nhị Trụ."
Trước mặt nhiều người như vậy, nàng ngại ngùng thừa nhận, chỉ có thể không ngừng ám chỉ cho Nhị Trụ.
Nhị Trụ ngẩng đầu nhìn Tần Hoài Như một cái, không nói gì, tiếp tục đi trong sân.
Tần Hoài Như gấp đến độ cuống cả lên, vội vàng ném chiếc quần áo đang giặt trong tay xuống, tiến lên cản Nhị Trụ lại.
Nhị Trụ liên tục đổi mấy hướng cũng không tránh được, chỉ có thể mở miệng nói: "Tần Hoài Như, cô cản tôi làm gì vậy."
Tần Hoài Như mặt tối sầm lại, đây là thời điểm Nhị Trụ biểu hiện xa lánh mình, nói với hắn: "Anh tìm Vương Khôn làm gì, nhà anh có đồ gì đâu mà bị trộm chứ."
Nhị Trụ không hiểu ý của Tần Hoài Như, liền vội vàng nói: "Tại sao lại không có đồ, nhà tôi ít nhất cũng phải mười cân bột bắp, hai cân lạc, còn có một chai rượu trắng nữa chứ."
Tần Hoài Như tức giận đến nỗi lắp bắp nói: "Nói linh tinh, nhà anh chỉ có chín cân bột bắp thôi, lạc cũng không đến hai cân."
Nhị Trụ ngớ người ra: "Tần Hoài Như, ý cô là sao."
Mọi người trong viện đều biết ý là sao, nhưng không ai nói ra cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận